Chương 1:
"Đại bảo, con có người yêu thích sao?" Diệp Thạch ngồi ở trước mặt Mộ Tử Dục, mắt mở to nhìn Mộ Tử Dục, tràn đầy tò mò hỏi.
Mộ Tử Dục khép lại trận pháp thư trong tay, nâng mắt lên nhìn Diệp Thạch, nghiêm túc nói: "Mẫu phụ, ta còn nhỏ."
Diệp Thạch có chút mất mát, gật đầu, nói: "Vậy được rồi, con còn nhỏ, còn nhỏ."
Mộ Tử Dục nhíu mày, nói: "Mẫu phụ, ta đã không nhỏ, về sau người không cần gọi ta đại bảo, thay bằng Tử Dục đi."
Diệp Thạch bĩu môi, có chút buồn bực, thầm nói: Một hồi còn nhỏ, chỉ chốc lát lại không nhỏ, con thật là trước sau mâu thuẫn.
"Được rồi." Diệp Thạch đáp.
Hắn ôm mặt, nhìn Mộ Tử Dục, tâm tình có chút phức tạp.
Mộ Tử Dục khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, trộm cắt râu Bạch gia trưởng bối, dính ở trên cằm mình.
Còn đem đàn cổ lão tổ tông Bạch gia coi như trân bảo mang ra làm củi nướng thịt yêu thú ăn.
Không những thế hắn còn vụng trộm uống rượu của lão tổ Lăng gia, sợ bị phát hiện liền liễm tức, trốn ở một cái luyện khí lô thật lớn, sau đó bị mọt luyện khí sư hồ đồ suýt chút nữa nướng chín.
Khi không có gì liền biểu diễn thiết đầu công cho người ta xem.
......
"Phụ thân con làm bánh kem cho ta, có muốn ăn không, ta chia cho con một chút." Diệp Thạch nhìn Mộ Tử Dục, ân cần hỏi.
Một Tử Dục cắn chặt răng, nói: "Mẫu phụ, ta không phải tiểu hài tử."
Diệp Thạch gật gật đầu thật sâu chấp nhận mà nói: "Đúng vậy! Con đã trưởng thành, con khi còn nhỏ, thật thích ăn bánh kem a! Ăn tới khắp khuôn mặt đều là kem, khuôn mặt nhỏ tròn xoe, thật là đáng yêu biết bao!"
Mộ Tử Dục: "....." Mẫu phụ thật là, đều là chuyện cũ rồi vẫn còn nhắc lại.
Khi còn nhỏ, Mộ Tử Dục nghich ngợm muốn chết, Diệp Thạch không thiếu nhọc lòng, nhưng giờ lớn lên đã hiểu chuyện, Diệp Thạch cảm thấy vui mừng đồng thời lại có chút tiếc nuối, "Con lớn rồi a."
Mộ Tử Dục ngẩng đầu nhìn Diệp Thạch, hỏi: "Mẫu phụ, năm đó người cùng phụ thân yêu nhau như thế nào nha?"
Nghe được Mộ Tử Dục hỏi, Diệp Thạch trên mặt tức khắc hiện lên vẻ đắc ý, "Phụ thân con nhìn đến ta liền nhất kiến chung tình đó nha!"
Mộ Tư Dục nhấp môi, sau một lúc mới nói: "Phụ thân đại nhân thật sự tuệ nhãn như đuốc...."
"Lúc ấy phụ thân bao lớn nha mẫu phụ?" Mộ Tử Dục hỏi.
Diệp Thạch vuốt ve cằm, nói: "Đại khái mười ba tuổi." :))
Mộ Tử Dục nhướng mày, thầm nghĩ: Thật tuổi trẻ a, nghe Mộ gia gia nói, lúc ấy phụ thân chính là một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng. Khi đó Mộ gia gia cảm thấy phụ thân nếu có thể trở thành võ sư, ông liền cảm thấy mĩ mãn nhưng ai có thể nghĩ đến.....
Mộ Tử Dục lại không biết lúc ấy Mộ Thần thân thể là mười ba tuổi nhưng là tâm trí đã hơn hai mươi tuổi, vào thời điểm đó Mộ Thần chính là đang tuổi thanh xuân niên thiếu, nhìn đến Diệp Thạch lập tức động tâm.
Mộ Thần động tâm nhưng khi đó chưa có bao nhiêu nhiệt tình, chỉ là thấy hợp khẩu vị, liền theo đuổi mà thôi.
Thế nhưng sau thời gian ở chung, hắn mới quyết định khiến Diệp Thạch trở thành người cùng hắn đi qua nhất sinh nhất thế.
"Lúc ấy, ta là võ sư, phụ thân con là võ giả yếu đuối mong manh, một bàn tay của ta có thể đánh hắn nằm sấp, hiện tại lại không được, hắn bây giờ lại hại... " Diệp Thạch tiếc nuối lắc lắc đầu.
Mộ Tử Dục nhìn Diệp Thạch đầy mặt hạnh phúc, cúi đầu trong lòng muôn vàn suy nghĩ.
Thế giới là công bằng, võ thần cường giả năng lực sinh dục phi thường thấp cho nên có vài võ thần cường giả, vì sinh sản con nối dòng sẽ cưới mấy trăm, mấy nghìn tiểu thiếp, thông thường tiểu thiếp tu vi không quá cao, phần lớn là võ giả, võ linh, tiểu thiếp tu vi càng thấp, càng dễ dàng mang bầu.
Diệp Thạch đã là võ thánh, liền kém một bước nữa sẽ thành võ thần chân chính, với tu vi của Diệp Thạch như vậy, lại cùng với Mộ Thần còn lợi hại hơn hắn chính là rất khó có con nối dòng, nhưng là phụ thân giống như một chút đều không thèm để ý.
Sau khi phụ thân thăng cấp võ thần, những người có quan hệ với hắn đều dược không thiếu chỗ tốt.
Tuy nhiên Mộ gia ở vùng đất bên ngoài trong thú triều cơ hồ đã bị hủy gần hết, trừ bỏ gia gia Mộ Gia Phong cùng phụ thân huyết mạch chí thân, đã chết gần hết, bởi vậy nên Mộ gia mới suy tàn.
.......
"Đại ca, ngươi đang đọc sách hả?" Mộ Tử Hàm đi vào Mộ Tử Dục thư phòng, hô.
Mộ Tử Dục gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
"Đệ muốn đi xa nhà?" Mộ Tử Dục hỏi.
Mộ Tử Hàm gật gật đầu, trả lời: "Đúng vậy! Có chuyện gì sao ca ca?"
"Sắp tới sinh nhật mẫu phụ rồi, đệ muốn đi thần thú tinh, mang một chút đặc sản về cho mẫu phụ." Mộ Tử Hàm hứng thú bừng bừng nói tiếp.
Một Tử Dục đánh giá Mộ Tử hàm, nói: "Chính là gần đây tu vi của đệ giống như đã tới bình cảnh a!"
Mộ Tử Hàm không để bụng mà cười cười: "Cái này không có quan hệ gì, mẫu phụ nhớ mãi không quên muốn ăn thần thú tuy nhiên lại mãi không đến tay, nhưng đệ nghe nói thần thú tinh có rất nhiều kỳ trân dị thú, hương vị vô cùng tươi ngon."
Mộ Thần đả thông thông đạo giữa Linh giới cùng Thần giới, nhưng chẳng qua là chỉ làm cho tiên nguyên khí thẩm thấu lại đây, còn nếu muốn phi thăng thần giới vẫn rất nguy hiểm, chỉ cần hơi không chú ý liền sẽ tan sương nát thịt.
Mộ Thần phát hiện ngoài thế giới này của bọn họ vẫn có rất nhiều các thế giới song song liền xây dựng các thông đạo đi tới các tinh cầu khác, khiến cho giữa các tinh cầu có thể tiến hành trao đổi mậu dịch.
Thần thú tinh chính là nơi rất nhiều chim quý thú lạ sinh sống, các dị thú này khác với yêu thú ở nguyên bản thế giới của bọn hắn, tài trí không thấp, hơn nữa có rất nhiều loại tuy tu vi không cao nhưng lại có thể hóa thành hình người.
Mộ Tử Dục nhìn Mộ Tử Hàm, nghĩ nghĩ, nói: "Để ta đi thôi."
Mộ Tử hàm sửng sốt, nhìn Mộ Tử Dục: "Ca ca đi sao?"
"Đúng vậy!" Mộ Tử Dục gật gật đầu.
Mộ Tử Hàm suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Như vậy cũng tốt, đại ca, nghe nói thần thú tinh cầu có bốn loại trân cầm, chỉ bốn loại này tuyệt đối mĩ vị, ngươi nhớ rõ mang về nga! Mang về cho mẫu phụ ăn đó!"
Mộ Tử Dục nhìn Mộ Tử Hàm, có chút đùa giỡn nói: "Đệ cũng thích ăn."
Mộ Tử Hàm đương nhiên mà đáp lại: "Tất nhiên, đại ca ngươi kiếm trở về, mẫu phụ ăn thịt, đệ cũng có thể đi theo uống chút nước canh!"
Mộ Tử Dục: "......" Ngươi đến tột cùng là vì sắp tới sinh nhật mẫu phụ rồi mới muốn đi yêu thú tinh hay bởi vì chính ngươi muốn ăn a!
......
"Phụ thân, ngài tìm con?" Mộ Tử Dục đi vào Mộ Thần thư phòng, hỏi.
Mộ Thần nhìn Mộ Tử Dục, cười cười, có chút an ủi, nói: "Tử Dục càng ngày càng ổn trọng."
Mộ Tử Dục thụ sủng nhược kinh; "Phụ thân quá khen." Đối với phụ thân, Mộ Tử Dục luôn luôn có một loại tình cảm nhụ mộ khác thường.
Diệp Thạch và Mộ Thần mang đến cho Mộ Tử Dục cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Mộ Thần nhìn Mộ Tử Dục, ôn hòa nói: "Con cũng không còn nhỏ, nếu gặp người vừa ý thì liền cưới về nhà đi."
Mộ Tử Dục là con hắn, hắn thăng cấp võ thần, Mộ Tử Dục chính là võ thánh, tu vi tiến triển nhanh chóng là tốt, nhưng là tốt quá cũng không được, tu vi càng cao, con nối dòng càng gian nan.
"Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên (Nhân duyên ngàn dặm chung một đường), có lẽ thần thú tinh có người là mệnh trung chú định của ngươi đâu!" Mộ Thần cười cười.
Mộ Tử Dục cũng cười đáp lại: "Nhân duyên là do trời định."
Mộ Thần gật đầu: "Đúng vậy, thuận theo tự nhiên đi."
..........
Cơ Phi Diễm đi vào phòng bếp, nhìn Mộ Tử Hàm, bất đắc dĩ, nói: "Lại ăn vụng điểm tâm phụ thân ngươi làm cho mẫu phụ a!"
Mộ Tử Hàm xấu hổ cười cười: "Con chỉ ăn một chút." Phụ thân tay nghề càng ngày càng tốt, thật là, vì cái gì tài nấu nướng của phụ thân lại tuyệt hảo như vậy.
"Cẩn thận phụ thân ngươi nhìn đến, lại đánh ngươi". Cơ Phi Diễm hài hước đáp lời.
Nhắn đến Mộ Thần trên mặt Mộ Tử Hàm nhiều vài phần chột dạ, "Cơ tổ mẫu, người vạn lần không được nói cho cha ta a!"
Cơ Phi Diễm bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Ngươi a! Đã không phải tiểu hài tử, nên học ổn trọng một chút, nhìn ca ca ngươi xem, càng ngày càng ổn trọng."
"Ca ca càng ngày càng muộn tao, không nói nghĩa khí!" Mộ Tử Hàm thật không cao hứng.
"Không nói nghĩa khí?"
Mộ Tử Hàm trịnh trọng gật đầu, có chút ủy khuất: "Đúng vậy! Trước kia chúng ta thật tốt a! Ta cắt râu lão tổ, hắn hỗ trợ canh chừng, hắn uống trộm rượu, ta giúp hắn canh chừng, chúng ta thi đấu thiết đầu công, đem bàn gỗ hoa lê trân quý của lão tổ đâm ra hai cái lỗ thủng, lúc ấy chúng ta thật tốt, cơ mà bây giờ, ca ca càng ngày càng giống một tiểu lão đầu......"
Cơ Phi Diễm không cho là phải, lắc lắc đầu: "Ca ca ngươi trưởng thành."
Mộ Tử Hàm bĩu môi, thầm nghĩ: Như thế nào lớn lên, không ăn bánh kem thì kêu lớn lên sao? Nếu vậy ca ca khẳng định không lớn lên, ca ca không trộm ăn bởi vì hắn đều sẽ làm được, lão ca còn luôn trộm trốn đi làm, còn chẳng phân biệt được đưa cho mình ăn, thật là..... càng ngày càng muộn tao.
"Lão ca càng ngày càng muộn tao như vậy, ta khẳng định sẽ không có tẩu tử." Mộ Tử Hàm thì thầm nói.
Cơ Phi Diễm bất đắc dĩ: "Ngươi vẫn là lo lắng chính ngươi đi....."
Mộ Tử Hàm móc ra một cây quạt, quạt quạt gió, nói: "Con? Con không quan trọng! Ta đây hoa gặp hoa nở, người gặp người thích."
Cơ Phi Diễm mỉm cười: "Ca ca ngươi muốn đi thần thú tinh cầu, nghe nói nơi đó yêu thú hóa thành hình người đều thật xinh đẹp, nói không chừng hắn sẽ mang về cho ngươi một tẩu tử."
Mộ Tử Hàm có chút bất mãn mà nhăn cái mũi: "Vốn dĩ người muốn đi là con a! Bất quá gần nhất con tu luyện có chút vấn đề, nghe nói thần thú tinh cầu yêu thú hóa thân chẳng những xinh đẹp còn ăn rất ngon, ca ca lần này có lộc ăn, hắn nhất định ăn no rồi mới có thể trở về."
"......."
Cơ Phi Diễm lắc lắc đầu: "Ca ca của con mới không có thể ăn như con đâu!"
Mộ Tử Hàm không cho là đúng: "Sư tổ mẫu, các ngươi đều bị ca ca lừa, hắn từ nhỏ ăn uống so với ta còn hơn nhiều."
Chương 2:
Tại một tửu lâu trên thần thú tinh cầu.
Mộ Tử Dục sắc mặt thong dong nhấm nháp các loại mĩ thực
Hắn một bên ăn, một bên rất có hứng thú đánh giá muôn hình muôn vẻ người trong tửu lâu, âm thầm nghĩ: người trên thần thú tinh đối với việc ăn chính mình thật có hứng thú.
Thần thú tinh yêu thú phần lớn có thể hóa hình, tuy nhiên đại đa số là hóa hình không hoàn toàn, một bộ phận lớn thân thể có thể hóa thành hình người nhưng đầu vẫn còn giữ lại một chút đặc điểm của loài thú.
Mộ Tử Dục nhìn đến một người có đầu trâu trước mặt bày một đĩa bò bít tết, trước mặt một người khác có đầu dê bày một chậu xiên thịt dê nướng.
"Nghe nói sao? Núi Thanh Thành năm dặm sườn núi xuất hiện một con đại yêu vô cùng lợi hại."
"Cấp bậc gì nha?"
"Sâu không lường được, thương đội của Lâm gia mời võ tôn bát cấp làm hộ vệ cũng ngăn không được, nhận thấy đối phương uy áp liền bị dọa chạy trối chết."
"Nói như vậy có thể là đại yêu cửu cấp a!"
"Kia cũng không chắc là, hiện giờ năm dặm sườn núi quá nguy hiểm, rất nhiều thương đội đều chọn đường vòng."
"Năm dặm sườn núi cũng không phải địa phương tốt, đại yêu kia vì sao lại chọn nơi đó đặt chân chứ?"
"Ai biết a! Đại yêu tính tình đều kì kì quái quái."
.......
Mộ Tử Dục híp mắt, trong lòng nhiều một phần để ý, một con đại yêu cửu cấp? Đúng là một lễ vật không tồi nha, mang về mẫu phụ nhất định sẽ thích.
......
Mộ Tử Dục đi ở bên trong rừng rậm, năm dặm sườn núi bởi vì bị đồn đại thành lãnh địa của một con đại yêu nên đã rất ít người đặt chân.
Trong rừng sâu thỉnh thoảng truyền ra yêu thú sâu không lường được yêu áp, đem yêu thú trong rừng đều dọa chạy trối chết.
"Ha ha ha.......hì hì hì........cạc cạc cạc......."
Mộ Tử Dục bước vào phạm vi năm dặm sườn núi không lâu liền truyền đến một trận quỷ dị tiếng cười làm hắn không nhịn được nhíu nhíu mày.
"Tiểu tử ngươi vận khí thật không tốt, cư nhiên chạy đến địa bàn của gia gia ngươi, giao ra nguyên thạch rồi cút ngay đi."
Một mảng tối từ trong rừng rậm dâng lên, kèm theo là uy áp từ cấp bậc võ thánh truyền ra tới.
Mộ Tử Dục nhăn mày, tiếp tục hướng tới chỗ sâu trong rừng rậm xông vào.
"Tiểu tử ngươi còn chưa cút...." "Đại yêu" rống giận một tiếng.
Mộ Tử Dục tiếp tục làm ngơ, hướng trong rừng sâu đi tới.
........
"Uy, ngươi muốn đi đâu?" Một bạch y thiếu niên gọi lại Mộ Tử Dục.
Mộ Tử Dục ngẩng đầu, một thiếu niên tướng mạo lịch sự tao nhã, khuôn mặt mang theo điểm trẻ con hơi phì, ngồi ở trên thân cây nhìn xuống Mộ Tử Dục.
Mộ Tử Dục ôm cánh tay, đánh giá bạch y thiếu niên không nói gì.
Bạch y thiếu niên cau mày, có chút mất kiên nhẫn: "Uy, ngươi không cần tiếp tục đi vào, bên trong có đại yêu."
"Đại yêu? Lớn lên như thế nào?" Mộ tử Dục nghiêng đầu, tràn đầy tò mò hỏi.
"Là một con độc giao vạn năm, trên người toàn túi độc, rất đáng sợ." Bạch y thiếu niên tràn đầy nghiêm túc đáp.
"Nếu đại yêu đáng sợ như vậy, tại sao ngươi không chạy?"
Người kia khẽ thở dài một hơi: "Ta chạy không được, ta bị đại yêu kia hạ cấm chế."
Mộ tử Dục cười cười, tiếp tục hỏi hắn: "Vậy ngươi nói tại sao đại yêu kia chưa ra bắt ta đâu?"
Bạch y thiếu niên có chút không kiên nhẫn trả lời: "Bởi vì nó hiện tại đang cùng một con mẫu giao quay cuồng đâu, không để ý tới ngươi, đợi một hồi hắn lăn xong, một ngụm là có thể đem ngươi ăn, ngươi không muốn chết thì chạy đi thôi."
Mộ Tử Dục híp mắt, cũng không cho là đúng: "Ta cũng không tốt ăn như vậy."
"Ngươi sao lại gàn bướng hồ đồ như thế a!" Bạch y thiếu niên thanh âm lạnh lùng nhưng mơ hồ lộ ra một tia khẩn trương.
Một Tử Dục cười, trong mắt hiện lên một tia ám quang: "Tất cả mọi người đều nói ta như vậy."
Bạch y thiếu niên đôi mắt lóe ra một tia kim quang, thiếu niên vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm một hơi, tự nhủ: "Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng gặp phiền toái, hóa ra là một tên nhóc không biết sợ."
"Uy, tiểu quỷ mặc kệ ngươi từ đâu tới chạy nhanh đi thôi, không đi tiểu gia đánh ngươi nha!"Bạch y thiếu niên vén tay áo, cười ác liệt.
Mộ Tử Dục nhìn bạch y thiếu niên cười lạnh: "Kì thực ngươi chính là con đại yêu kia đi, một con khổng tước lông trắng."
Mộ Tử Dục thầm nghĩ: "Cấp bậc trên thần thú tinh hẳn là cùng với tinh cầu của hắn không sai biệt lắm, nhưng người trên thần thú tinh tốc độ tu luyện so với thế giới của bọn hắn vẫn là chậm một chút, thọ mệnh càng dài một ít."
Thần thú tinh cũng tồn tại võ thần, theo Mộ Tử Dục biết ở đây có gia tộc khổng tước được đồn đại là hậu duệ của phượng hoàng. Không tước gia tộc lấy thất sắc khổng vũ vi tôn, giống tên kia bạch vũ hẳn là sự tồn tại thấp kém nhất trong gia tộc.
Bạch y thiếu niên trong mắt hiện lên một tia hàn quang, "Ngươi có ý tứ gì?"
Mộ Tử Dục nhìn bạch y thiếu niên cười lạnh: "Ta có ý tứ gì ngươi còn không rõ ràng sao? Gỉả thần giả quỷ."
Mộ Tử Dục vừa đến năm dặm sườn núi liền phát hiện cái gọi là uy áp của cửu cấp yêu thú chỉ là ảo thuật nên căn bản không có cái gọi là đại yêu. Nếu có thì chỉ là một kẻ giả thần giả quỷ lừa đảo. Điều này cũng giải thích vì cái gì đại yêu đồn đại nhiều như vậy nhưng không có ai chân chính gặp qua đại yêu, đại yêu cũng không thực sự xuất thủ qua.
Hàn quang trong mắt bạch y thiếu niên nổ tung, toàn thân đề phòng nhìn Mộ Tử Dục.
Mộ Tử Dục gợi lên khóe miệng:"Ngươi không xuống dưới trước sao?"
Bạch y thiếu niên sắc mặt thay đổi, nhìn Mộ Tử Dục, cân nhắc hổi lâu, từ trên cây nhảy xuống.
Mộ Tử Dục nhìn xuống chân bạch y thiếu niên, nhướng mày, nói:"Một con bạch mao khổng tước vẫn là què chân."
Bạch y thiếu niên sắc mặt tức khắc trắng xanh.
"Tiểu tử cha mẹ ngươi không dạy ngươi ra ngoài đối với tiền bối phải lễ phép sao?" Bạch y thiếu niên không vui nói.
"Tiền bối?" Mộ Tử Dục nghiêng đầu nói.
Bạch y thiếu niên chống eo, ngẩng đầu, ngạo mạn không ai bì nổi: "Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi sao?"
"82 tuổi" Mộ Tử Dục nói.
Bạch y thiếu niên sửng sốt, tức khắc kinh hãi:"Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi nhận thức ta?"
Một tộc thất sắc khổng tước trời sinh có được năng lực nhìn thấu cốt linh của nguời khác, Khổng Bạch tuy là người thấp kém nhất trong tộc bạch vũ khổng tước, một tộc thất sắc khổng tước có rất nhiều năng lực chưa thể truyền thừa nhưng là ảo thuật cùng nhã lực lại rất xuất sắc, đây cùng là nguyên nhân hắn có thể thành công lừa gạt các yêu tu qua đường.
Mộ Tử Dục nghiêng nghiêng đầu, nói:"Xem cốt linh a!"
Khổng Bạch thở ra một hơi:"Ngươi nhãn lực không tồi nha!"
Mộ Tử Dục nghĩ nghĩ:"Còn tạm được!"
Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục không biết vì cái gì trong lòng âm thầm phát lạnh.
"Tiểu tử ngươi biết những gì rồi?" Khổng Bạch đề phòng hỏi.
Mộ Tử Dục quét Khổng Bạch từ trên xuống dưới nhàn nhạt nói: "Ta biết trên người ngươi có một viên yêu hạch cấp chín, ngươi tinh thông ảo thuật nhưng chỉ như vậy thì không có cách nào lừa gạt võ sư bát cấp, trên người ngươi hẳn là còn một viên tinh hạch không có thuộc tính, có thể mê hoặc nhân tâm....."
Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, có chút hồ nghi: "Ngươi mười bốn tuổi?"
"Ngươi không nhìn lầm." Mộ Tử Dục gật đầu xác nhận.
Khổng Bạch thở ra một hơi, thầm nghĩ: Mới mười bốn tuổi, vậy hắn chắc không quá lợi hại, cũng không giống từ gia tộc thần thú nào ra tới.
"Tiểu tử ngươi còn nói sai một điểm, ta còn là võ vương cửu tinh, ngươi nếu thức thời thì chạy nhanh lăn đi, bằng không bổn vương đem ngươi hầm ăn." Khổng Bạch chống eo, hung tợn trừng mắt đe dọa Mộ Tử Dục.
Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, thầm nghĩ: Trò xiếc của mình đã bị người này xem thấu, coi bộ muốn đổi địa phương tiếp tục làm ăn, nếu không những người bị lừa đó mà nghe được tiếng gió chắc chắn sẽ tìm đến mình tính sổ.
Haizzz, sinh ý quá khó làm mà, chính mình đều đã ngụy trang thành đại yêu, đám người kia lại chỉ cấp một chút hối lộ,dù có bị dọa chạy trối chết vẫn không quên đem tất cả đồ vật cuốn gói mang đi.
Mộ Tử Dục híp mắt nhìn Khổng Bạch, trầm mặc không nói.
Khổng Bạch trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu nhưng vẫn cứng họng: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn a!"
"Ngươi muốn đem ta hầm ăn?" Mộ Tử Dục sâu kín hỏi.
Khổng Bạch gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi có mặt khác kiến nghị sao? Hoặc là ngươi cảm thấy chính mình đem hấp, hay là làm thịt kho tàu càng ngon?"
Mộ Tử Dục tràn đầy thương hại nhìn Khổng Bạch, nói: "Ta không thể ăn..."
Khổng Bạch có chút không kiên nhẫn, đáp: "Ta mới mặc kệ ngươi ăn có ngon hay không đâu, tiểu gia ta không kén ăn, chỉ cần ngươi là một khối thịt ta liền có thể hạ miệng."
"......."
"Ngươi như thế nào vẫn không đi, tiểu gia ta đây sẽ không khách khí đâu." Khổng Bạch nghiến răng nghiến lợi dọa dẫm.
Mộ Tử Dục vẫn tiếp tục nhìn hắn: "Ta không đi, ngươi muốn làm thế nào đâu?"
Khổng Bạch đen mặt, triệu hồi bản mạng thần quang, Mộ Tử Dục tùy ý để bản mạng thần quang của hắn đánh lên người, động cũng chẳng buồn động.
Khổng Bạch tức khắc ngây ngẩn cả người, hắn ra tay cực chậm, đối phương muốn tránh chắc chắn tránh thoát, nhưng mà đối phương đến trốn cũng chẳng muốn trốn.
Mộ Tử Dục hoạt động một chút thân thể, hỏi: "Muốn đánh thêm lần nữa sao? Nghe đồn khổng tước nhất tộc bản mạng thần quang có thể cường gân hoạt huyết, quả nhiên không tồi."
Khổng Bạch hỗn độn chỉ vào người đang đứng trước mặt: "Ngươi......ngươi có lai lịch gì chứ?......Khoan đã, ngươi muốn làm gì?" Đứng yên chịu của hắn một kích nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương hoàn toàn không coi một kích kia của hắn ra gì...
Mộ Tử Dục bắt lấy cánh tay của Khổng Bạch, nói: "Nghe nói Khổng tước nhất tộc đứng thứ nhất trong trung châu tứ cầm, hương vị tươi ngon vô cùng, nổi tiếng đã lâu." :)))
Khổng Bạch sắc mặt lập tức trắng như tên hắn: "Ngươi.... muốn hầm ta?"
Mộ tử Dục cười cười, nghiêng đầu nhìn hắn: "Có lẽ, hay là ngươi cũng có mặt khác chủ ý? Hấp, kho tàu?"
"Ta, ta không thể ăn nha, ta thịt đã gầy, lại còn dai. Ta từ nhỏ ăn cơm thừa canh cạn, à đúng rồi, ta còn một năm không tắm nữa!!!" =)))
Khổng Bạch vừa ô ô khóc vừa kể lể.
Mộ Tử Dục cười cười an ủi: "Không có việc gì,ta không kén ăn, chỉ cần là khối thịt ta cũng liền có thể hạ miệng."
Khổng Bạch: "......" Yêu quái từ nơi nào tới a! Thật đáng sợ a! Nha nha...!!!!
Chương 3:
Mộ tử Dục đi ở phía trước, trên tay buộc một sợi dây thừng chỉ vàng, đầu kia của sợi dây buộc tại trên tay Khổng Bạch, hai tay hắn bị dây thừng trói lại với nhau.
Khổng bạch bị Mộ Tử Dục kéo đi về phía trước, thất tha thất thểu bước đi.
Chân Khổng Bạch từng bị thương, đi đường không phải thực linh hoạt, có chút khập khiễng.
Khổng Bạch kéo kéo sợi dây thừng, Mộ Tử Dục quay đầu lại, hỏi: "Làm sao?"
Khổng Bạch có chút mất tự nhiên mà vặn vẹo thân mình: "Ta muốn đi ngoài."
Mộ Tử Dục híp mắt, muộn thanh nói: "Ngươi thật phiền toái."
Mặt Khổng Bạch đỏ lên: "Người thì phải có tam cấp chứ! Ngươi còn không mau cởi bỏ cho ta."
Mộ Tử Dục không nói gì mà động dây thừng trong tay, kim thừng một chút liền dài hơn ba lần, nói: "Được rồi, đã đủ dài, ngươi đi đi."
Khổng Bạch: "......" Cái tên cầm thú này #*$%#!
Hắn nhìn Mộ Tử Dục, giận dỗi hô: "Ngươi trói tay ta, ta làm sao mà cởi quần?"
Mộ Tử Dục liếc hắn: "Có thể dùng nguyên lực a! Bằng không ta giúp ngươi cởi."
Khổng Bạch lập tức trắng bệch mặt, nghiêng ngả lảo đảo mà lùi lại hai bước: "Không, không cần, ta chính mình làm là được."
Mộ Tử Dục thanh âm bao hàm tiếc nuối: "Nga, vậy được rồi."
Khổng Bạch nhìn chằm chằm Mộ Tử Dục, Mộ Tử Dục nghiêng đầu hỏi hắn: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Khổng Bạch do dự liếc hắn: "Ngươi sẽ không nhìn lén ta đi?"
Mặt Mộ Tử Dục tràn đầy ghét bỏ mà nhìn Khổng Bạch một cái: "Ngươi có cái gì đẹp chứ? Ngươi đều một năm không có tắm rửa."
Khổng Bạch: "....."
Khổng Bạch đầy bụng buồn bực quay lưng đi rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn Mộ Tử Dục, thấy hắn không có ý nhìn lén liền nhanh chóng quay đầu.
Không biết tên kia là tiểu quỷ từ nơi nào tới, ăn linh đan diệu dược gì lớn lên mà công kích của mình đối với hắn chẳng khác chi cào ngứa. Khổng Bạch nhìn lên không trung, có chút ủy khuất mà hít cái mũi, haizz, sinh ý không tốt làm a. Hắn nguyên bản muốn đổi địa phương nhưng chỉ vì lười biếng chậm lại hai ngày kết quả thành ra như vậy.
Khổng Bạch giật giật cổ tay, thử làm đứt dây thừng vàng, uổng phí cả nửa ngày sức lực đều không tạo ra nổi một vết xước.
Loay hoay với dậy thừng cả buổi vẫn không có kết quả, Khổng Bạch không khỏi có chút thất vọng chán ngán.
Hắn đành nhận mệnh trở về bên người Mộ Tử Dục liền thấy người kia nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc khoanh chân đả tọa.
Mộ Tử Dục mở mắt ra đánh giá Khổng Bạch, miệng hỏi: "Xong rồi sao?"
Bị Mộ Tử Dục nhìn chằm chằm Khổng Bạch không khỏi lo sợ trong lòng, gật đầu đáp: "Xong rồi."
Tiểu quỷ kia liếc hắn một cái, có chút khinh bỉ hỏi: "Ngươi làm gì lâu như vậy? Chẳng lẽ táo bón?"
Khổng Bạch đen mặt, thân thể tức đến phát run trong lòng quay cuồng thầm mắng: Tiểu quỷ đáng chết không có giáo dưỡng nhưng ngoài mặt vẫn thức thời hộc ra hai chữ: "Có chút."
Mộ Tử Dục quay sang nhìn hắn: "Nếu ngươi bị táo bón hẳn là nên ăn nhiều rau dưa hơn, không cần cả ngày chỉ nghĩ đến việc ăn thịt."
"......"
Mặc kệ Khổng Bạch vẻ mặt không còn lời gì để nói, hắn tiếp tục kéo người đi về phía trước, Khổng Bạch hơi do dự hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi nơi nào nha?"
"Ta đói bụng, trước tiên vào thành ăn cơm." – Mộ Tử Dục nghiêm trang đáp.
Khổng Bạch có chút nghi ngờ hỏi lại hắn: "Ngươi không ăn ta nha?"
Mộ Tử Dục quay đầu liếc trắng mắt, cân nhắc một hồi chậm rãi nói: "Ngươi quá bẩn."
Tiểu quỷ đáng chết, Khổng Bạch nghĩ thầm: Quá bẩn, không thể ăn, vậy ...... nếu tắm rửa sạch sẽ chẳng phải hắn định ăn luôn ta?
Mộ Tử Dục nhìn hồ nước bên cạnh: "Ngươi xuống nước tắm sạch đi."
Tắm rửa sạch sẽ rồi chờ bị làm thịt sao? Hắn mới không cần đâu.
Khổng Bạch vội vàng phe phẩy tay, luôn miệng từ chối: "Không cần, không cần, ta ba năm mới tắm rửa một lần, có những hai năm nữa mới cần tắm."
Mộ Tử Dục nhíu mày, một cước nhẹ nhàng đem cái người đang lề mề kia đạp xuống nước.
Khổng Bạch có chút ủy khuất ở trong nước vùng vẫy gào lên: "Ta mới không cần tắm rửa đâu, ta không cần chăm chỉ tắm rửa như vậy."
Mộ Tử Dục nhíu mày, thúc dục nguyên lực, một luồng uy áp khiến người ta hít thở không thông đánh úp về phía Khổng Bạch, Khổng Bạch bị luồng uy áp này hung hăng ấn vào trong nước, đợi đến khi uy áp tan đi một lúc hắn mới có thể ngoi đầu lên.
"Tắm rửa cho tử tế." – Một Tử Dục ngồi ở bên hồ, nhìn chằm chằm Khổng Bạch, lạnh lùng ra lệnh.
Khổng Bạch bị sặc mấy ngụm nước, ủy khuất tràn đầy cõi lòng, cắn chặt răng.
Hắn nhìn người vẫn đang ngồi bên hồ, trong mắt không tự chủ nhiều vài phần phẫn hận.
Mộ Tử Dục có chút không kiên nhẫn quát nhẹ: "Mau tắm."
Khổng Bạch tức nghẹn, đáp trả hỏi: "Tay ta còn bị trói, làm thế nào tắm?"
"Ta đây giúp ngươi đi." Mộ Tử Dục nhấc tay, dòng nước hung hãn ập vào người Khổng Bạch.
Khổng Bạch bị đầy trời giọt nước cọ rửa một lần lại một lần, trong lòng thầm mắng: Tên tiểu quỷ chết tiệt, thật là tên quái thai a, hơn nữa còn là một tên quái thai đáng sợ.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì Khổng Bạch vội vàng nói: "Mau, mau kéo ta lên nha."
Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, đầy mặt không đồng ý: "Không được, ngươi đã một năm không tắm rửa, cần phải kì cọ thật tốt."
Khổng Bạch vẻ mặt mì sợi, sinh không thể luyến cắn chặt môi, hắn mới không phải một năm chưa tắm rửa, hắn chỉ muốn gạt người thôi a!
"Ngươi mau kéo ta đi lên a, trong hồ này thật sự có đại yêu." – Khổng Bạch khóc không ra nước mắt nói.
"Đại yêu, loại gì đại yêu nga?" – Mộ Tử Dục nhíu mày hỏi.
Khổng Bạch giờ đã mặc kệ hắn, có chút điên cuồng kêu gào: "Ta sẽ bị ăn luôn, ta thật sự sẽ bị ăn luôn."
Khổng Bạch chính là vừa mới nghĩ tới, trong hồ này có một con yêu giao, rất thích ăn thịt tiểu yêu tu vị thành niên, hắn cảm thấy thịt bọn họ như vậy mới mềm nộn ngon miệng. Khổng tước nhất tộc trăm tuổi mới thành niên, Khổng Bạch hắn còn mười tám năm nữa mới thành niên a!
Tuy rằng ở khổng tước tộc hắn có địa vị thấp kém nhưng mà tốt xấu gì hắn vẫn là huyết mạch Thiên phượng, có được một tia mỏng manh huyết mạch này, yêu thú muốn ăn thịt hắn vẫn là rất nhiều a.
Mộ Tử Dục nhìn hắn, nghiêng đầu, khinh bỉ mà nói: "Lá gan ngươi thật nhỏ nga, lá gan có tí tẹo như vậy cũng dám giả mạo làm đại yêu."
"Ta cũng không dám nữa." – Khổng Bạch gào khóc.
Một con giao long đỏ như máu từ trong hồ hiện ra, nó giương đôi mắt to bự đầy tham lam nhìn Khổng Bạch và Mộ Tử Dục.
Khổng Bạch thân mình run bần bật như cành liễu trước gió, ô ô khóc thầm, hắn từ nay sẽ không bao giờ dám giả thầm giả quỷ nữa.
"Không cần ăn ta a! Ta từ nhỏ đều ăn cơm thừa, cả người đều là xương cốt." – Khổng Bạch hoảng sợ nói.
Mộ Tử Dục khinh thường tràn đầy mà liếc mắt nhìn Khổng Bạch một cái: "Lá gan thật nhỏ mà."
Khổng Bạch: "......" Ngao, hắn sắp bị tên mặt than ngu ngốc kia hại chết.
Uy áp trên người Mộ Tử Dục đột nhiên tràn ra, con giao long nãy giờ còn đang giương nanh múa vuốt lập tức bị định thân, linh hồn lực của Mộ Tử Dục lập tức nhảy vào thức hải của giao long, con quái vật kia kêu thảm một tiếng, ầm ầm ngã xuống hồ.
Khổng Bạch mở to mắt, linh hồn miểu sát! Thân thể con giao long kia không hề tổn hao gì nhưng là linh hồn của nó đã biến mất.
Oa oa oa! Hắn gặp phải một quái thai thật đáng sợ a! Hắn đây là cái gì vận khí a!
Mộ Tử Dục phất tay, thân hình giao long lập tức bay lên, một con giao long dài vài trăm thước đặt bên cạnh hồ, thật hoành tráng a.
"Được rồi, đã không còn đại yêu, ngươi mau tắm rửa đi thôi. Một con giao long bát cấp, không tính là đại yêu gì." – Mộ Tử Dục hạ tay xuống, có chút kiêu căng mà nói với Khổng Bạch.
"..." Tên biến thái chết tiệt này.
Mộ Tử Dục phất tay, hai tay Khổng Bạch bị trói liền mở ra nhưng kim thừng như cũ vẫn buộc tại một bên tay Khổng Bạch.
"Tắm rửa sạch sẽ đi." – Mộ Tử Dục nói.
Khổng Bạch mặt mày co quắp: Đây là cái gia tộc nào dưỡng thành tiểu yêu quái a! Vì cái gì trước đây hắn chưa hề nghe nói qua a!
Mộ Tử Dục ở bên hồ đối với thịt của con giao long kia tiến hành cắt xẻ thu thập, vừa thu thập vừa nói: "Ta nghe nói nơi này của các ngươi có tứ đại trân cầm, phượng hoàng hậu duệ - Thất thải phượng hoàng, chân long huyết mạch – Giao long nhất tộc, bạch hổ huyết mạch – Phi thiên hổ, Huyền Vũ nhất mạch – Thiên nứt thần quy."
Khổng Bạch: "...." Gia hỏa này muốn làm gì, tứ đại gia tộc trong mắt hắn chính là đồ ăn sao?
Mộ Tử Dục bên hồ thong dong tách rời thân thể yêu thú, Khổng Bạch trong hồ nơm nớp lo sợ tắm rửa.
Hắn nhìn Mộ Tử Dục, hung hăng cắn môi, trong lòng mắng: Vận số năm nay thiệt đen đủi quá mà.
"Ta.....đã tắm rửa xong." – Khổng Bạch run run thân mình, nhìn Mộ Tử Dục nói.
Mộ Tử Dục gật đầu: "Vậy ra đây đi."
Khổng Bạch thật cẩn thận từ trong hồ đi ra. Thật là, một tiểu tử mới mười bốn tuổi, lông còn chưa mọc đủ, vì cái gì lợi hại như vậy, hơn nữa so hắn nhỏ còn nhỏ như vậy.
Mộ Tử Dục đã thu thập xong yêu giao, đem một đoạn thịt ra nướng, hương khí nồng đậm lập tức phiêu đãng ở chóp mũi Khổng Bạch làm bụng hắn "Cô" một tiếng kêu lên.
Mộ Tử Dục quay đầu hỏi: "Ngươi đói bụng sao?"
Khổng Bạch sờ sờ bụng: "Đói."
Mộ Tử Dục lại hỏi: "Muốn ăn thịt nướng sao?"
Khổng Bạch nuốt nước miếng: "Có thể ăn chứ?"
Mộ Tử Dục lắc đầu, trảm đinh tiệt thiết: "Không thể, ngươi táo bón."
Khổng Bạch: "....." Ngươi mới táo bón, cả nhà ngươi đều táo bón.
Mộ Tử Dục lấy ra mấy linh quả, đưa cho Khổng Bạch: "Ngươi ăn cái này đi."
Khổng Bạch: "..........." Hắn muốn ăn thịt a!
Chương 4:
Khổng Bạch gặm gặm linh quả, phát hiện đây là linh quả lục cấp, trong linh quả ẩn chứa nguyên lực ôn hòa, chính là thích hợp cho hắn dùng trong lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...