Xuyên Không Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 21: Vị hôn thê

"Thiếu gia, hôm nay ngài gặp được Mộ Thần thiếu gia?" Trần Đạt không chờ được liền hỏi.

Diệp Thạch nhăn mũi nói: "Trần thúc, con không phải đã nói với ngài rồi sao? Đừng gọi con là thiếu gia, gọi con là Thạch Đầu! Ngài gặp qua vị thiếu gia nào mà lại là một người làm chưa? Đừng để người ta chê cười."

Trần Đạt tức giận nói: "Ngài đừng đổi đề tài, ngài có phải đã gặp được Mộ Thần thiếu gia rồi đúng không?"

Diệp Thạch bất đắc dĩ gật đầu, "Vâng!"

"Mộ Thần thiếu gia nói thế nào?" Trần Đạt vội vàng hỏi.

Diệp Thạch bĩu môi nói: "Hắn nói hắn muốn tặng một con Tam Hoa Kê cho con."

"Ngài có nhận không?" Trần Đạt hỏi.

"Không có! Không có công không nhận lộc, vì sao con phải thu con gà mà hắn tặng chứ. Hơn nữa, hắn chỉ tặng một con gà. Hắn chỉ tặng có một con thôi đó. Đúng là quá keo kiệt, con gà nhỏ như vậy, nếu con mà thả mình ăn, nhất định có thể ăn ba con luôn." Diệp Thạch tức giận nói.

Trần Đạt: "..."

... ...

"Phụ thân, ngài tìm con có việc?" Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: "Đúng là có việc, lúc trước ta đã nói với con về vị hôn thê của con, y đã tới Mặc Thành rồi."

Mộ Thần nhíu mày, tâm tình nhất thời có vài phần phức tạp.

"Y đến rồi?" Một vị hôn thê chưa từng gặp mặt, Mộ Thần ngẫm lại đã cảm thấy xấu hổ.

Mộ Viễn Phong gật đầu, "Không sai, hơn nữa, đã tới đây không ít ngày."

"Nếu đến rồi, vậy y sao lại không đến Mộ gia?" Mộ Thần có chút không hiểu hỏi.

Mộ Viễn Phong cười khổ, "Trên thực tế, y đã tới đây, nhưng mà lại để cho một tên hạ nhân không hiểu chuyện đuổi đi rồi."

"Y hiện tại ở đâu?" Mộ Thần sửng sốt, cau mày hỏi. Bất kể như thế nào, đối phương tới cửa, hạ nhân nhà mình lại đuổi bọn họ đi, là Mộ gia bọn hắn đuối lý.

Mộ Viễn Phong lắc lắc đầu, "Y hiện đang ở trong Nhạc Hà tửu lâu chặt thịt, một ngày một nguyên thạch."

"Nhạc Hà tửu lâu?" Mộ Thần cảm thấy ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ là hắn? Mộ Thần ở trong lòng lắc lắc đầu, không có khả năng! Người kia trong truyện chính là bị viết quá xấu, vị hôn thê của "Mộ Thần" là một song nhi xấu xí không chịu được, "Mộ Thần" lần đầu tiên thấy đối phương, thiếu chút nữa đã bị dọa ngất đi. Mà người kia lại có diện mạo tuấn lãng như vậy.

Mộ Thần nhíu mày, "Y không phải là song nhi sao? Sao y lại đi chặt thịt?" Tửu lâu một ngày mới chỉ được một nguyên thạch, đối phương đã túng quẫn đến mức này sao?

Mộ Thần đã sớm nghe nói vị hôn thê này của hắn ở trong gia tộc không được sủng ái, nhưng mà không được sủng tới mức phải tới tửu lâu làm một hạ nhân chặt thịt, Mộ Thần lại không nghĩ tới.

Theo hiểu biết của Mộ Thần, song nhi thế giới này đều không thích xuất đầu lộ diện, một song nhi ở tửu lâu giết heo giết dê, thật sự khó có thể tưởng tượng.

"Chuyện này thì ta cũng không biết." Mộ Viễn Phong nói.

"Bất kể thế nào? Tìm thời gian, rồi con tiếp xúc một chút với người ta đi." Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Thần gật đầu, "Vâng, phụ thân."

"Ta thấy con mua không ít máu yêu thú? Là tính luyện thể sao?" Mộ Viễn Phong hỏi.

Mộ Thần gật đầu đáp: "Vâng ạ."

Mộ Viễn Phong vỗ vai Mộ Thần, cảm thán nói: "Con trưởng thành rồi."

Mộ Viễn Phong mắt thấy luyện thể pháp quyết mà chính mình trăm phương nghìn kế tìm kiếm cho nhi tử lại bị nhi tử lại khinh thường, trong lòng tất nhiên là vô cùng mất mát, nhưng khi thấy nhi tử tu luyện luyện thể quyết này xác thực rất thống khổ, hắn đành phải mở một con mắt, nhắm một con mắt.

"Phụ thân, con đã lớn như vậy rồi, có thể học được trưởng thành." Mộ Thần cười cười nói.

Mộ Viễn Phong nhịn không được vỗ vai Mộ Thần, liên tục tán thưởng.

Chương 22: Cút!

Mộ Thần trộn máu yêu thú thành một đống, đổ vào trong thùng gỗ, rồi sau đó ngâm cả người vào trong.

Mộ Thần vừa mới bước vào thùng gỗ, một cơn đau đớn kịch liệt nhanh chóng quét đến, Mộ Thần cắn chặt răng, âm thầm nghĩ, mình kỳ thật không nên oán giận nguyên chủ không có ý tiến thủ, thật sự là quá đau! Đau đến mức hắn chỉ muốn một chưởng chấm dứt chính mình.

Mộ Thần mạnh mẽ mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ muốn đập nồi dìm thuyền.

Mộ Thần cắn chặt răng, miễn cưỡng hồi lại thần chí, thực lực của vị hôn thê chính là võ giả nhị tinh. Mình muốn đi gặp y thì ít nhất cũng phải tăng thực lực lên tới cấp bậc võ giả mới được, vô luận như thế nào, không thể kém đối phương quá nhiều!

Mộ Thần nhắm mắt lại, dựa theo pháp quyết bắt đầu vận chuyển nguyên lực, năng lực lý giải của Mộ Thần phi thường mạnh, nguyên lực vận chuyển tối nghĩa khó hiểu của Bách Quyết Luyện Thể, đối với Mộ Thần mà nói không hề khó khăn.

Tinh hoa trong máu yêu thú từ từ dung nhập vào thân thể Mộ Thần, Mộ Thần có thể cảm giác được, khi máu yêu thú tiến vào thân thể, thân thể của hắn rõ ràng trở nên cường tráng hơn.

Tinh hoa của máu yêu thú trong thùng gỗ từ từ tiêu hao, đau đớn cũng dần dần giảm xuống.

Mộ Thần không ngừng vận chuyển nguyên lực, cả người từ từ chìm đắm trong tu luyện, thân thể Mộ Thần bộc phát ra một trận giòn vang, rất nhanh đã tu luyện xong tầng thứ nhất của Bách Quyết Luyện Thể.

Năm canh giờ* sau, tinh hoa của máu yêu thú bên trong thùng gỗ bị hấp thu hầu như không còn, Mộ Thần nhất thời có loại cảm giác thoát thai hoán cốt.


*1 canh giờ là 2 tiếng => 5 canh giờ là 10 tiếng

Mộ Thần từ trong thùng gỗ bước ra, có chút thở dài nhìn máu không còn một chút tinh hoa trong thùng gỗ, liếc mắt một cái, hai trăm nguyên thạch đó! Nguyên thạch nhiều như vậy, trong nháy mắt đã không còn .

Một cỗ cảm giác khác thường truyền tới ngực, trong lòng Mộ Thần mừng thầm một trận, này chắc là —— sắp thăng cấp! Bách Quyết Luyện Thể không hổ là pháp quyết mà chính quy nam chính cũng mơ ước, quả nhiên lợi hại.

Mộ Thần vung tay lên, năm trăm khối nguyên thạch hiện ra xung quanh Mộ Thần, Mộ Thần nhanh chóng hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch.

Một cỗ nguyên lực nồng đậm nhanh chóng dũng mãnh tiến vào thân thể Mộ Thần.

Nguyên lực dũng mãnh tiến vào thân thể khiến hắn có cảm giác dị thường tuyệt vời, Mộ Thần cảm thấy mỗi một lỗ chân lông của mình đều thư giãn mở ra, cả người có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên (bay bổng sung sướng =))).

Mỗi nguyên thạch bị hấp thu nguyên lực, hóa thành bột phấn.

Mộ Thần phải hấp thu nguyên lực trong hơn ba trăm khối nguyên thạch mới tiến vào cấp bậc võ giả, nhìn nguyên thạch bị tiêu hao không còn, Mộ Thần nhịn không được nhăn chặt mày, tu luyện đúng là đốt tiền! Từ võ đồ thăng cấp võ giả chỉ là bước đầu tiên, vậy mà đã phải tiêu hao nhiều nguyên thạch như vậy, khó trách tiến độ tu luyện của đám đệ tử nhà giàu đều nhanh hơn nhiều so với đám đệ tử gia tộc bần hàn.

"Kết thúc rồi?" Mộ Viễn Phong đẩy cửa ra, đi vào hỏi.

Mộ Thần trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, Mộ Viễn Phong hẳn là đã sớm ở bên ngoài, xem ra là không yên lòng.

"Đúng vậy, phụ thân." Mộ Thần nói.

Mộ Viễn Phong đánh giá Mộ Thần, có chút vui mừng nói: "Rốt cục cũng tiến vào võ giả!"

Mộ Thần cười cười, võ đồ tiến vào võ giả cũng không khó, mà loại đệ tử trong gia tộc tài nguyên sung túc giống bọn họ, chỉ cần tư chất không quá kém, cố gắng tu luyện một hai năm liền có thể trở thành võ giả, có một vài thiếu niên có tư chất xuất sắc, thậm chí chưa vượt qua mười tuổi đã là võ giả.

Mộ Thần cười cười, "Vâng."

Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, nói: "Con nếu không có việc gì thì đi gặp mặt Diệp Thạch đi, nói như thế nào thì y cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của con, cứ luôn giết heo giết dê giúp người ta thì cũng không tốt."

Mộ Thần gật đầu, "Con hiểu ạ."

... ...

Mộ Thần đi vào Nhạc Hà tửu lâu, vừa lúc nhìn thấy đang Diệp Thạch bưng đồ ăn ra.

"Tiểu ca." Mộ Thần mỉm cười giữ chặt Diệp Thạch lại.

Diệp Thạch nhíu mày, lắc lắc tay, "Làm gì? Làm gì đấy? Buông ta ra!"

Mộ Thần xấu hổ cười, buông tay ra rồi hỏi: "Ngại ngùng, ta muốn hỏi thăm, ngươi có biết Diệp Thạch không?"

Diệp Thạch đen mặt, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, giọng nói lạnh như băng: "Không biết!"

Mộ Thần nhíu mày, "Không biết? Không thể nào, ta nghe nói y đang ở trong này mà!"

Diệp Thạch liếc mắt xem thường, tức giận hỏi: "Nghe nói? Ngươi còn nghe nói gì nữa?"

Mộ Thần nhíu mày, nói thầm: "Ta còn nghe nói, diện mạo của y không ra làm sao." Chẳng lẽ dùng tên giả, Mộ Thần âm thầm nghĩ.

Diệp Thạch đen mặt, một cước đạp Mộ Thần.

"Ngươi sao lại..." Đá ta? Nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Thạch, Mộ Thần nhịn không được mà chột dạ trong lòng, lời oán giận cũng nói không nên lời.

Diệp Thạch nghiến răng, đỏ mắt hung dữ quát Mộ Thần: "Cút!"

Mộ Thần: "..."

"Thạch Đầu, ngươi đang làm gì đấy? Đại sư phụ gọi ngươi kìa." A Mộc chạy đến nói.

Mộ Thần nhíu mày nhìn Diệp Thạch, hỏi: "Ngươi tên là Thạch Đầu? Ủa, ngươi là võ giả nhị tinh?" Vị hôn thê chưa từng gặp mặt của hắn cũng là võ giả nhị tinh, lúc trước Mộ Thần nhìn không ra cấp bậc của Diệp Thạch, sau khi thăng cấp võ giả, ngược lại có thể đã nhìn ra. "Chẳng lẽ ngươi..."

Diệp Thạch gắt gao trừng Mộ Thần, quát lớn: "Cút ngay!"

Chương 23: Thẻ khách quý

Diệp Thạch căm giận đi vào sau bếp, Trần Đạt nhìn bộ dáng vừa phẫn nộ vừa ủy khuất của Diệp Thạch, có chút nghi hoặc hỏi: "Thạch Đầu, bị sao vậy?"

Diệp Thạch cắn chặt răng, nói: "Không sao đâu ạ."

"Thạch Đầu, vừa rồi Mộ Thần thiếu gia nói cái gì với ngươi vậy?" A Mộc trợn tròn mắt, đầy tò mò hỏi.

Diệp Thạch có chút không cao hứng nói: "Không có gì."

"Thạch Đầu, Mộ Thần lại tới đây sao? Hắn sao lại tới? Có nói gì không?" Trần Đạt sửng sốt một chút, lập tức kích động hỏi.

"Hắn không nói gì." Diệp Thạch cắn cắn môi nói.

"Thạch Đầu..." Trần Đạt có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch cắn chặt răng, có chút tức giận nói: "Hắn nói con xấu."

Sắc mặt Trần Đạt hơi đổi, thở dài nói: "Được rồi, được rồi, vậy thôi, chúng ta không nghĩ tới hắn nữa."

Mộ Thần thất hồn lạc phách về tới Mộ gia, Mộ Viễn Phong nhìn sắc mặt Mộ Thần buồn bã thất vọng, tràn đầy mờ mịt, nhăn mày hỏi: "Làm sao vậy, Diệp Thạch không tốt? Con không thích y?"

"Không không, hắn rất tốt, con cảm thấy rất thích hợp." Mộ Thần vội vàng nói.


Mộ Viễn Phong có chút ngoài ý muốn, "Thật không? Hình như sắc mặt con lại không nói như vậy."

Mộ Thần ấp úng nói: "Hắn đúng là rất tốt, nhưng mà, hình như con đã làm sự tình xấu đi rồi...."

Nguyên chủ chết tiệt kia rốt cuộc có thẩm mỹ quan như thế nào vậy! Tại sao khi nhìn thấy vị hôn thê xinh đẹp như vậy lại bị dọa bất tỉnh?!

Mộ Viễn Phong thấy vẻ mặt Mộ Thần đầy vẻ ngại ngùng thì tươi cười hỏi: "Thật sự thích người ta sao? Không nên miễn cưỡng. Lời đó không phải nói dối?"

Mộ Thần gật đầu, nghiêm túc nói: "Con thật sự rất thích hắn. Nhưng mà, hình như hắn có thành kiến rất lớn đối với con."

Mộ Thần có chút đau đầu, hình như Diệp Thạch rất ghét bỏ bộ dáng của hắn thì phải.

Mộ Viễn Phong vỗ vai Mộ Thần, "Nếu thật sự thích thì cứ theo đuổi đi, thành kiến gì đó đều có thể cải biến mà."

Mộ Thần tươi cười nói: "Cám ơn phụ thân, con sẽ cố gắng."

... ...

"Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia tìm ngươi." A Mộc đi tới sau bếp nói.

"Kêu hắn cút đi." Diệp Thạch tức giận nói.

A Mộc trừng mắt nhìn, cầu xin nói: "Thạch Đầu, nếu ta kêu Mộ Thần thiếu gia cút, lão bản chắc chắn sẽ kêu ta cút đó, ngươi vẫn nên đi gặp hắn đi, Mộ Thần thiếu gia là nhân vật mà lão bản cũng đắc tội không nổi đâu."

Diệp Thạch nghiến răng, có chút không cam lòng.

Trần Đạt nói với Diệp Thạch: "Thạch Đầu, ta thấy Mộ Thần thiếu gia rất thành khẩn, con đi gặp người ta đi."

Diệp Thạch ném dao mổ trên tay, nói: "Vậy được rồi."

"Thạch Đầu, con rửa tay một chút đã!" Trần Đạt vội vàng nói.

Diệp Thạch không để ý tới Trần Đạt, mang theo một đôi tay đầy vết máu đi ra ngoài.

"Ngươi tìm ta? Có chuyện gì không?" Diệp Thạch hùng hổ đi ra hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần nhìn vết máu trên tay Diệp Thạch, trong lòng nhất thời có vài phần cổ quái.

"Hội đấu giá Tế Nguyệt sắp bắt đầu, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?" Mộ Thần hỏi.

"Ta đi làm gì? Một khối nguyên thạch ta cũng không có, ta ngay cả cửa bán đấu giá còn không thể vào được ấy." Diệp Thạch nói.

Mộ Thần lấy ra thẻ khách quý đưa cho Diệp Thạch và nói: "Đây là thẻ khách quý của hội đấu giá, có thẻ khách quý này, trong bất luận thời điểm nào ngươi cũng có thể ra vào hội đấu giá."

"Đi vào làm gì? Đi vào ta cũng mua không nổi." Diệp Thạch tức giận nói.

"Ngươi thích cái gì, ta mua cho ngươi." Mộ Thần ân cần nói.

Diệp Thạch trừng mắt nhìn Mộ Thần, "Ngươi là người nào của ta mà ta thích đồ vật gì thì ngươi mua cho ta?"

"Ta là vị hôn phu của ngươi! Chúng ta có hôn ước." Mộ Thần đương nhiên nói.

Chương 24: Quan hệ

Nhận thấy vài ánh mắt của thực khách chung quanh chuyển qua mặt mình, mặt Diệp Thạch nhất thời hồng hồng.

"Câm miệng!" Diệp Thạch quát to, trừng Mộ Thần.

Mộ Thần trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn Diệp Thạch, nói: "Thạch Đầu, ngươi đừng hung dữ với ta, ta tốt xấu gì cũng là..."

Diệp Thạch thấy tầm mắt cổ quái mọi người chung quanh liền gấp gáp quát nhẹ: "Câm miệng! Ngươi đi mau! Nếu lại không đi, ta đánh ngươi..."

Mộ Thần quan sát sắc mặt Diệp Thạch rồi nghĩ nghĩ, cảm thấy không cần quá nóng vội, "Vậy ngươi cầm tấm thẻ này đi, nhớ rõ là phải đi đó."

Diệp Thạch vốn muốn cự tuyệt, nhưng Mộ Thần đưa thẻ xong liền bước đi, Diệp Thạch đành phải phẫn nộ thu lại thẻ khách quý.

Trần Đạt thấy Diệp Thạch sắc mặt hồng hồng đi tới, nhưng bộ dáng lại không giống như bị đả kích, nhịn không được hỏi: "Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia nói với con cái gì vậy?"

"Hắn mời con đi chung tới hội đấu giá, đây là thẻ khách quý hắn cho con." Ánh mắt Diệp Thạch hơi mơ màng, như lọt vào sương mù.

Trần Đạt nhìn tấm thẻ trong tay Diệp Thạch, không khỏi nhẹ kêu một tiếng.

"Trần thúc, sao vậy ạ?" Diệp Thạch hỏi.

"Tấm thẻ này có vẻ không đơn giản!" Trần Đạt nói.

"Đương nhiên, tấm thẻ này là thẻ khách quý được phát hành số lượng có hạn của hội đấu giá Tế Nguyệt, hẳn là trong tấm thẻ này đã có nguyên thạch." Uông Luân chọt chọt vài cái trên tấm thẻ, tấm thẻ thủy tinh liền hiện ra trị số một ngàn. "Trong tấm thẻ này có một ngàn, ngươi có thể dùng thẻ này tùy ý mua vật phẩm không vượt qua một ngàn nguyên thạch trong hội đấu giá Tế Nguyệt."

Diệp Thạch trợn tròn mắt, hỏi: "Một ngàn nguyên thạch?!!!" Y một tháng không ăn uống không mua sắm, cũng chỉ có thể thu được ba mươi nguyên thạch mà thôi.

Uông Luân gật đầu, "Đúng vậy."

A Mộc tràn đầy hâm mộ nhìn Diệp Thạch, "Thạch Đầu, rốt cuộc ngươi và Mộ Thần thiếu gia có quan hệ như thế nào vậy? Hắn nói ngươi là vị hôn thê của hắn, có thật không?"


Diệp Thạch cắn môi, mặt nóng lên, "Ta cũng không biết nữa."

"Không biết? Sao ngươi lại không biết được?" A Mộc gãi đầu hỏi.

Diệp Thạch nhỏ giọng nói thầm: "Ta đây không biết mà!"

... ...

"Ơ, Mộ Thần?" Lúc Trang Du đến, hắn vừa vặn thấy được bóng dáng Mộ Thần từ trong tửu lâu rời đi.

Trần Mạc Nhiên nhìn thần sắc Trang Du, tâm tình không khỏi trở nên cổ quái, "A Du, chúng ta đi vào ăn cơm đi."

Trang Du gật đầu, "Được."

Trang Du và Trần Mạc Nhiên đi vào tửu lâu, lập tức có một gã sai vặt đi tới chiêu đãi, "Hai vị muốn ăn món gì ạ?"

"Mộ Thần thiếu gia vừa mới tới à? Hắn tới dùng cơm sao?" Trang Du không có vội vã gọi món ăn, mà đầy tò mò hỏi ra một vấn đề không liên quan.

"Mộ Thần thiếu gia vừa rồi quả thật tới đây, nhưng mà Mộ thiếu gia không phải tới dùng cơm, mà là tới tìm người." Gã sai vặt trả lời.

"Tìm người? Hắn đến tìm người nào?" Trần Mạc Nhiên hỏi.

"Tìm Diệp Thạch sau bếp ạ." Gã sai vặt trả lời.

"Vì sao? Hai người bọn họ có quan hệ gì sao?" Trang Du ngạc nhiên hỏi.

"Nghe ý tứ của Mộ Thần thiếu gia, có vẻ như Ṃộ thiếu và Diệp Thạch có hôn ước, không biết có phải thật hay không, nếu như là thật, tên Thạch Đầu kia liền có thể một bước lên trời rồi." Khuôn mặt gã sai vặt có chút hâm mộ.

Sắc mặt Trang Du thay đổi, thầm nghĩ, chẳng lẽ thái độ Mộ Thần đối với mình đột nhiên biến hóa, là vì gia hỏa tên là Diệp Thạch sao?

Trần Mạc Nhiên nhìn sắc mặt Trang Du, cười hỏi gã sai vặt: "Ngươi có thể thỉnh cái vị tên là Diệp Thạch này ra gặp mặt không, ta rất muốn biết vị Diệp Thạch này là thần thánh phương nào đó."

"Cái này..." Sắc mặt gã sai vặt hơi đổi.

Trần Mạc Nhiên cười hỏi: "Sao? Vị Diệp Thạch này rất quý giá nên ta không được gặp sao?"

Gã sai vặt nhìn sắc mặt Trần Mạc Nhiên, biết mình đắc tội hắn không nổi, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, "Ta lập tức đi mời ạ."

Chương 25: Ủy khuất

"Ngươi nói Trần thiếu muốn gặp ta?" Diệp Thạch cau mày không kiên nhẫn.

"Đúng thế." Gã sai vặt gật đầu nói.

"Không gặp! Cho rằng ta là con khỉ hay sao mà ai tới đây cũng phải nhìn một cái, cứ muốn đùa giỡn thì đùa giỡn sao?" Diệp Thạch nhíu mày tức giận nói.

"Thạch Đầu, Trần Mạc Nhiên chính là Trần gia thiếu gia đó! Chưởng quầy của chúng ta cũng đắc tội không nổi đâu, ngươi cố gắng đi gặp mặt một lần đi, đừng ném mặt mũi của người ta." Gã sai vặt nhìn sắc mặt Diệp Thạch khó coi, nhỏ giọng nói.

Diệp Thạch mím môi, y rốt cuộc chỉ là người yếu, lời nhẹ, gặp người nào cũng phải xem sắc mặt, ai cũng không cần cho y mặt mũi.

Trần Đạt nói với Diệp Thạch, "Thạch Đầu, con ra gặp một chút đi, đừng đắc tội người ta."

Trần Đạt cũng rất nghẹn khuất, chỉ là bọn hắn vừa mới đến, lại không rõ thái độ của Mộ gia, không nên đắc tội bọn địa đầu xà ở Mặc Thành.

Diệp Thạch cắn môi, không cam lòng nói: "Được rồi."

Trần Mạc Nhiên gọi một bàn đồ ăn, bày ra khuôn mặt tươi cười ngồi bên cạnh Trang Du.

Diệp Thạch nhìn bộ dáng nịnh nọt của Trần Mạc Nhiên, không khỏi khinh thường trong lòng.

"Ngươi tìm ta?" Diệp Thạch thản nhiên hỏi Trần Mạc Nhiên.

Trần Mạc Nhiên sửng sốt một chút, lập tức từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thạch một phen, ngữ khí cổ quái hỏi: "Ngươi chính là Diệp Thạch?"

Diệp Thạch gật đầu, "Đúng vậy."

Sắc mặt Trần Mạc Nhiên trở nên cổ quái, hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với Mộ Thần?"

Cái dạng thái độ thẩm vấn phạm nhân kia của Trần Mạc Nhiên làm cho Diệp Thạch có chút không kiên nhẫn, y nhíu mày, "Không có quan hệ gì."

Trần Mạc Nhiên không cho là đúng, "Không phải đâu, ta nghe nói ngươi có hôn ước với Mộ Thần, hắn đến tìm ngươi không chỉ một lần."

"Việc của Mộ Thần thì có quan hệ với ngươi à?" Diệp Thạch nhăn mày hỏi.

"Đương nhiên là có quan hệ rồi, ta và Mộ Thần là huynh đệ tốt đó, chuyện của hắn chính là chuyện của ta." Trần Mạc Nhiên hiên ngang lẫm liệt nói.

Diệp Thạch ở trong lòng cười nhạo một tiếng, y tuy rằng chỉ mới đến Mặc Thành không lâu, nhưng cũng biết Trần Mạc Nhiên và Mộ Thần cực kỳ không hợp nhau. Hai người là huynh đệ tốt? Đây quả thực là chuyện cười.

Trần Mạc Nhiên đánh giá Diệp Thạch, vẻ mặt ghét bỏ, "Khó trách gần đây tâm tính Mộ Thần thay đổi lớn, ngay cả cửa cũng không ra, ra là bị vị hôn thê xấu như này đả kích! Nếu như ta có một vị hôn thê như vậy, tâm tính ta cũng sẽ biến lớn."

Diệp Thạch nghe lời nói của Trần Mạc Nhiên, mặt nhất thời xanh trắng một trận.

"Trần thiếu còn có việc gì không? Không có việc gì thì ta đi xuống." Diệp Thạch lạnh mặt nói.

Trần Mạc Nhiên cười lạnh, "Diện mạo không ra làm sao, tính tình ngược lại rất lớn!"

Diệp Thạch hận không thể dùng một bàn tay tát lên mặt Trần Mạc Nhiên, rốt cuộc nhịn xuống, nén giận đi ra, Trần Mạc Nhiên nhìn thấy Diệp Thạch rời đi, cũng không ra tay ngăn trở.

"Không ngờ vị hôn thê của Mộ Thần lại hung dữ như vậy." Trần Mạc Nhiên đầy vui sướng khi người gặp họa nói.

"Mộ Thần hắn... thật đáng thương." Trang Du thở dài đầy đồng tình.

Diệp Thạch nghe thấy Trang Du đồng tình cảm thán, không biết làm sao, trong tim hoảng hốt một trận, đôi mắt nhịn không được mà chua xót, Diệp Thạch thật vất vả mới nhịn xuống không để cho nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.

Trần Mạc Nhiên cười nói: "Ta nghe nói, Diệp Thạch đang chặt thịt trong tửu lâu, tên Mộ Thần kia cũng quá không phúc hậu rồi, tốt xấu gì thì đó cũng là vị hôn thê của hắn, tuy rằng diện mạo hơi xấu một chút, nhưng cũng không nên để cho một song nhi như y trong tửu lâu cả ngày giao tiếp với súc sinh chứ."

Trang Du lắc lắc đầu, "Chỉ là vị hôn thê mà thôi, y có thể lập gia đình với Mộ Thần hay không thì còn khó nói lắm."

Chương 26: Bất an


"Thạch Đầu, con sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy? Bị ai chửi sao?" Trần Đạt nhìn sắc mặt Diệp Thạch, có chút bất an hỏi.

Diệp Thạch lắc lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Không có, con không sao."

Tuy rằng Trang Du không mắng y, nhưng mà so với mắng thì càng làm cho y khó chịu. Mộ Thần rất đáng thương? Cưới y, thì Mộ Thần liền rất đáng thương?

Y không nên si tâm vọng tưởng, trèo cao Mộ Thần.

Diệp Thạch cắn răng, y cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, tuy rằng ngoài miệng nói khinh thường, nhưng trong lòng vẫn ôm vài phần ảo tưởng đối với vị hôn phu của mình, nhất là sau khi tiếp xúc qua Mộ Thần mấy lần, Mộ Thần tựa hồ cũng không có biểu hiện chán ghét với y, trong lòng Diệp Thạch lại ảo tưởng nhiều thêm vài phần, nhưng mà, lời nói của Trang Du đã mạnh mẽ đánh mất ảo tưởng của Diệp Thạch bảy tám phần.

Trần Đạt khẽ thở dài nhìn sắc mặt Diệp Thạch, Diệp Thạch mặt ngoài thoạt nhìn vân đạm phong khinh, mọi việc đều không lo lắng, trên thực tế y lại là một hài tử tự ti mẫn cảm, nhìn bộ dáng Diệp Thạch bây giờ, liền biết là y lại bị ăn khổ.

"Thạch Đầu, con đừng suy nghĩ miên man." Trần Đạt nói.

Diệp Thạch cắn môi, yểu xìu nói: "...Con biết rồi..."

... ...

"Về rồi?" Mộ Viễn Phong nhìn thấy Mộ Thần đi vào thì cười nói.

"Vâng, phụ thân." Mộ Thần gãi đầu nói.

Trong khoảng thời gian này, Mộ Thần lạc đường biết quay lại, quan hệ với Mộ Viễn Phong hòa hoãn hơn rất nhiều, Mộ Viễn Phong cũng không nóng lòng bế quan, hưởng thụ tình cảm phụ tử ôn nhu khó có được.

Đại khái là do Mộ Thần có chí tiến thủ, làm cho khúc mắc mà Mộ Viễn Phong tích tụ bấy lâu lập tức tiêu tán, tu vi Mộ Viễn Phong nguyên bản đình trệ, không ngờ lại bắt đầu tăng lên nhanh chóng.

"Đồ vật đã tặng rồi sao?" Mộ Viễn Phong hỏi.

Mộ Thần gật đầu trả lời: "Đã tặng rồi ạ."

"Nếu thật sự thích người ta, vậy nên sớm một chút đưa người ta về đi. Y là một song nhi, tuổi lại nhỏ, ở bên ngoài xuất đầu lộ diện thì không tốt lắm đâu." Mộ Viễn Phong chắp tay sau lưng nói.

Mộ Thần gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Con cũng tính như vậy, nhưng mà y... không nghe con."

Mộ Viễn Phong nhìn bộ dạng mao đầu tiểu tử có mối tình đầu của Mộ Thần, nhịn không được nở nụ cười. "Không sao, từ từ sẽ được thôi, Diệp Thạch là một người mạnh miệng mềm lòng, con cứ dụng tâm một chút, y tự nhiên sẽ nghe lời con thôi."

Mộ Thần gật gật đầu.

"Mộ Thần đã về rồi à?" Một thanh âm hòa khí bỗng dưng truyền tới.

Mộ Viễn Phong nhìn người tới, đôi mày hơi nhăn lại.

"Chào đại bá." Mộ Thần cung kính chào, tuy rằng biết Mộ Viễn Hàng không có ý tốt với mình, nhưng mà công phu trên mặt vẫn phải làm đủ.

Mộ Viễn Hàng cười nhìn Mộ Thần, hỏi: "Thần nhi, gần đây con đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng! Đã là võ giả rồi."

Mộ Viễn Phong vỗ bả vai Mộ Thần rồi nói: "Thực lực Thần nhi về điểm này làm sao có thể so sánh với Hồng nhi của đại ca chứ! Lúc hắn ở độ tuổi như Thần nhi bây giờ thì cũng đã là võ giả nhị tinh rồi."

"Nhìn tiến độ của Thần nhi hiện giờ, không qua bao lâu thì người sau có thể vượt người trước rồi ấy." Mộ Viễn Hàng khích lệ nói.

"Vậy liền mượn cát ngôn của đại ca." Mộ Viễn Phong chắp tay nói.

Mộ Viễn Hàng nhìn Mộ Thần, tuy rằng trên mặt tràn đầy từ ái, nhưng trong lòng lại dậy sóng mãnh liệt.

"Nhị đệ, ta nghe nói vị hôn thê của Thần nhi đã đến Mặc Thành, sao lại không thấy y tới đây gặp mặt?" Mộ Viễn Hàng hỏi.

Mộ Viễn Phong nhíu mày, Diệp Thạch đã tới, nhưng lại bị nô tài nhà mình đuổi đi rồi, nô tài kia dù sao cũng là nô tài của Mộ gia, việc này là do Mộ gia không đúng.

"Có lẽ đối phương có suy tính gì đó, chuyện của đám tiểu bối thì cứ để tự bọn họ đi xử lý, chúng ta không cần nhúng tay." Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Viễn Hàng gật đầu, "Nói cũng đúng, Thần nhi hiện tại cũng trưởng thành rồi."

Có lệ vài câu với Mộ Viễn Hàng, Mộ Thần và Mộ Viễn Phong liền ly khai.

Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần đi kế bên, tâm tình không khỏi sung sướng, Mộ Thần trước kia vô cùng thân cận với Mộ Viễn Hàng, nhưng đối với phụ thân thân sinh này lại rất bình thản, Mộ Viễn Phong tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng luôn không có tư vị tốt.

Thấy Mộ Thần chủ động có khoảng cách với Mộ Viễn Hàng, Mộ Viễn Phong không khỏi vui mừng. Hắn và Mộ Viễn Hàng tuy là huynh đệ, nhưng lòng người không có cách nào đo được, sự tình nội bộ bất hòa trong đại gia tộc có rất nhiều.

Chương 27: Trước hội đấu giá

"Đã nghe ngóng rõ ràng chưa? Diệp Thạch thích cái gì?" Mộ Thần không chờ đợi được, vừa đi vào phòng liền hỏi Nhâm Tam.

Nhâm Tam do dự một chút rồi trả lời: "Nô tài đã hỏi thăm rồi ạ, hình như Diệp Thạch không có thứ gì đặc biệt thích, chỉ có thích ăn."

"Thích ăn?" Mộ Thần nhướng mày.

Nhâm Tam gật đầu trả lời: "Vâng ạ."

Mộ Thần nâng cằm như có điều suy nghĩ, nói: "Y hiện tại đang làm công trong tửu lâu, hẳn là không thiếu ăn đi?"

Nhâm Tam liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái rồi nói: "Mộ thiếu, đồ ăn trong tửu lâu đều chỉ cung ứng cho khách nhân, Diệp thiếu làm công trong tửu lâu, nhưng một ngày cũng chưa chắc có thể ăn được một miếng thịt."

Sắc mặt Mộ Thần hơi đổi, lập tức chuyển chuyển tròng mắt, "Vậy à! Vậy ta phải ngẫm lại."

... ...

Mộ Viễn Hàng thần tình âm trầm đi vào phòng, Mộ Hồng thấy sắc mặt Mộ Viễn Hàng không tốt, trong lòng căng thẳng.

"Phụ thân sao vậy?" Mộ Hồng hỏi.

Mộ Viễn Hàng cắn răng, không cam lòng nói: "Tiểu tử Mộ Thần kia gần đây đã triệt để đổi tính, về sau chúng ta không thể coi thường hắn nữa!"

Trước kia Mộ Viễn Phong bất hòa với Mộ Thần, tiểu tử Mộ Thần kia rất là tín nhiệm ông, nhưng hiện tại, quan hệ của Mộ Thần và Mộ Viễn Phong ngược lại thân cận hơn rất nhiều, đối với ông lại rất phòng bị.

Sắc mặt Mộ Hồng âm trầm, Mộ Thần gần đây chuyển biến, làm cho hắn nhịn không được cảm thấy bất an, nhưng mà, đến tột cùng tên Mộ Thần ngu ngốc này là bị thứ gì kích thích, mới có thể lập tức biến thành như thế?

"Đã kêu con hỏi thăm chuyện kia, con đã nghe ngóng rõ ràng chưa?" Mộ Viễn Hàng hỏi Mộ Hồng.

Mộ Hồng lập tức gật đầu, "Con đã nghe ngóng rõ ràng, vị hôn thê của Mộ Thần tên là Diệp Thạch, mặc dù là con trai trưởng Diệp gia, nhưng địa vị trong Diệp gia lại rất thấp, sau khi Diệp Hách chết, Diệp Thạch không có chỗ dựa vào, y đã bị người Diệp gia đuổi ra."

"Con đã gặp qua Diệp Thạch, diện mạo y xấu xí không chịu được, lúc trước con tưởng rằng nếu Mộ Thần nhìn thấy vị hôn thê khó coi như vậy, hắn sẽ cãi lớn, không nghĩ tới, hắn vậy mà lại rất bình tĩnh, con thực sự có chút bội phục hắn." Mộ Hồng có chút vui sướng khi người gặp họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận