Xuyên Không Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 361

Lâm gia.

"Người đâu! Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!" Lâm Ngọc cất cao thanh âm, không ngừng hô.

"Bát tiểu thư, ngươi đừng gọi nữa, ngươi làm cho gia tộc gặp phải phiền toái lớn như vậy rồi mà vẫn không thể yên tĩnh được một chút sao?" Thủ vệ phụ trách trông coi Lâm Ngọc hết sức chán ghét nói.

Lâm Ngọc cắn chặt răng, trong lòng dâng lên nỗi hận thù.

Bắt đầu từ khi Lâm Ngọc được La Hòa thu làm đồ đệ thì vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, được mọi người trong gia tộc kính, phủng. Nhưng hiện tại mặt của nàng bị hủy, tu vi cũng bị phế đi.

Thái độ mọi người trong gia tộc đối với nàng lập tức thay đổi, lúc trước các trưởng lão gia tộc đối với nàng ôn hoà bao nhiêu, thì hiện tại lại càng dữ tợn bấy nhiêu.

Lâm Ngọc siết chặt tay nhìn tên hộ vệ bên ngoài. Nếu như lúc trước người này dám nói với nàng như vậy, nàng đã sớm giết chết hắn. Nhưng hiện giờ, nàng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

"Bên ngoài huyên náo như vậy là có chuyện gì sao?" Lâm Ngọc cắn chặt răng hỏi.

"Bát tiểu thư hỏi nhiều như vậy làm gì? Việc này không liên quan tới ngươi đâu." Hộ vệ liếc Lâm Ngọc một cái, giọng điệu khinh thường.

Lâm Ngọc tức giận cả người phát run, lại không biết nên làm thế nào.

Chợt một nữ tử khuôn mặt quyến rũ nhưng lại có chút tiều tụy, tâm sự nặng nề đi tới, "Vương hộ vệ, ta muốn cùng Ngọc nhi nói mấy câu được không?"

Vạn Linh vừa nói vừa lén lút nhét một chiếc nhẫn không gian cho hộ vệ. Hộ vệ dùng linh hồn lực xem thử nhẫn không gian, do dự một chút rồi mới nói: "Đi đi, nhưng phu nhân phải nói nhanh lên đấy."

Lâm Ngọc nhíu mày hỏi: "Mẫu thân, trong nhà có việc vui gì sao?"

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Vạn Linh tức khắc hiện lên vẻ phẫn hận cùng ghen tị.

"Mẫu thân, làm sao vậy?" Lâm Ngọc hỏi.

"Hôm nay Lâm Tạ xuất giá, y gả cho Mộ Viễn Phong." Vạn Linh hết sức ghen tị nói.

"Cái gì?!!!" Lâm Ngọc siết chặt tay, khuôn mặt vặn vẹo nhìn vô cùng đáng sợ.

Lâm Tạ lại thật sự gả cho người kia?! Lúc trước nàng tính kế Lâm Tạ, kết quả lại là thành toàn cho Lâm Tạ?! Nếu sớm biết thế, nàng cần chi phải làm điều thừa.

"Diện mạo Lâm Tạ như vậy, sao Mộ Viễn Phong lại coi trọng được?" Lâm Ngọc tràn đầy không cam lòng nói.

"Lâm Tạ đã khôi phục dung mạo." Vạn Linh mím môi nói. Tư sắc Lâm Tạ không hề kém hơn Lâm Ngọc, mà bây giờ còn dùng Phục Nhan Đan, dung nhan càng tốt hơn trước.

"Cái gì!!" Lâm Ngọc nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng.

Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán trước, nhưng khi được chứng thật, Lâm Ngọc vẫn có chút chịu không nổi. Rõ ràng tên đó đã ngã xuống bụi bậm, rõ ràng tên đó phải là cả đời không xoay người được cơ mà! Nàng vốn tưởng rằng Lâm Tạ đã hủy dung, đời này đều sẽ bị mọi người ghét bỏ, cho dù có gả đi được thì cũng là mệnh bị người ta xem thường.

"Hôm nay Lâm Tạ xuất giá sao? Y trở lại rồi?" Lâm Ngọc không cam lòng hỏi.

Vạn Linh cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần khó xử. Lâm Tạ dù xuất giá cũng không quay về Lâm gia. Lăng Trầm của Lăng gia đã thu Lâm Tạ làm nghĩa tử, cho nên, Lâm Tạ là trực tiếp lấy thân phận nghĩa tử của Lăng Trầm mà xuất giá.

Khi Lâm Tạ xuất giá, đám người Mộ Thần ai cũng không lộ diện, Bạch gia chỉ phái một quản gia tới đây đưa hai viên đan dược thất cấp.

Hai viên đan dược thất cấp! Cũng mệt Mộ Thần có mặt mũi đưa tới.

Nếu như người kết thân với Lâm Tạ chính là người khác, hai viên đan dược thất cấp đó đã là thể diện vô cùng lớn. Nhưng mà, người kết thân với Lâm Tạ là người nào cơ chứ! Đó là Mộ Viễn Phong! Là phụ thân của Mộ Thần -luyện dược sư cửu cấp đó!

Hai viên đan dược thất cấp đối với Mộ Thần mà nói chỉ là mưa bụi mà thôi!

Theo nàng biết được, khi Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ làm hôn lễ, tân khách tới cửa ăn mừng có vô số kể, cao thủ võ tôn tới tham dự hôn lễ cũng có mấy chục cái.

Chỉ gia đình Mộ Thần cùng Diệp Thạch thôi là đã đưa cho Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong hai cái linh mạch, tám mươi tám viên đan dược lục cấp, mười tám viên đan dược thất cấp, và tám viên đan dược bát cấp.

Nếu không phải do tu vi của Mộ Viễn Phong và Lâm Tạ quá thấp, sợ là Mộ Thần sẽ đưa càng nhiều hơn.

Vạn Linh lắc đầu nói: "Không có."

Các trưởng bối còn tưởng rằng khi Lâm Tạ xuất giá thì khẳng định sẽ trở về. Mà chỉ cần Lâm Tạ trở về, như vậy bọn họ có gì mà không thông não được.

Nào biết, Lâm Tạ ngay cả cái mặt cũng không lộ, trực tiếp lấy thân phận nghĩa tử của Lăng Trầm, từ Lăng gia xuất giá.

Những gia tộc khác cũng là nhìn trong mắt hiểu trong lòng. Lâm Tạ từ Lăng gia xuất giá, người ta ít nhiều cũng đều biết ý Mộ Thần, thế nên không có ai hay gia tộc nào quá thân cận với Lâm gia.

Lâm Ngọc đột nhiên nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu nhìn Vạn Linh.

"Mẫu thân, Lâm Tạ đã gả cho Mộ Viễn Phong rồi, dù sao y cũng phải cho gia tộc một chút chỗ tốt mới đúng phải không. Mẫu thân nói với phụ thân giúp ta lấy một viên Phục Nhan Đan từ Lâm Tạ đi, phụ thân nghe lời mẫu thân nhất, hắn nhất định sẽ đáp ứng!" Lâm Ngọc như là bắt được một cọng rơm cứu mạng mà nhìn Vạn Linh, nói.

Vạn Linh cười khổ trong lòng, nói dễ hơn làm a!

Trước kia nàng có thể được Lâm Trạch yêu thích là bởi vì Lâm Ngọc không chịu thua kém, được luyện dược sư thất cấp nhìn trúng làm đồ đệ. Nhưng hiện giờ tình huống đã thay đổi, Lâm Ngọc thành tội nhân của gia tộc, ánh mắt Lâm Trạch nhìn nàng cũng trở nên kém hơn.

Kỳ thật lần này Bạch gia có đưa tới một viên Phục Nhan Đan, nhưng mà căn bản không có ai muốn đem đan dược này cho Lâm Ngọc.

Lần này Lâm Ngọc chọc phải đại họa, gia tộc căn bản đã dung không nổi nàng. Bây giờ Lâm Ngọc có thể lưu lại một cái mệnh đã là may mắn rồi.

...

"Sao ngươi lại ở đây?" Lâm Trạch nhìn Vạn Linh, tức giận nói.

Lâm Trạch có tới mấy chục tiểu thiếp, Vạn Linh chỉ là một trong số đó mà thôi. Trước kia vì có Lâm Ngọc mà địa vị của nàng vẫn luôn trên mọi người, nhưng hiện giờ lại là người mà ai cũng có thể đi lên đạp nàng một cước.

Vạn Linh giật mình nhìn Lâm Trạch, kinh hoảng trả lời: "Ta... Ta đến xem Ngọc nhi."

"Xem? Nó có gì đẹp mà xem? Chỉ là một đứa tang môn tinh khắc phụ khắc mẫu khắc phu!" Lâm Trạch hết sức ghét bỏ.

Mặt Lâm Ngọc không khỏi đỏ lên, trái tim như bị dao đâm từng nhát. Lâm Trạch vẫn luôn rất đau sủng nàng, Lâm Ngọc có thế nào cũng không nghĩ tới Lâm Trạch sẽ nói như vậy.

Vừa rồi Lâm Ngọc còn muốn làm nũng oán giận một phen với Lâm Trạch, thế nhưng hiện tại những lời kia toàn bộ đều nghẹn trong cổ họng.

Vạn Linh cắn răng nói: "Ngươi sao có thể nói như vậy?"

Lâm Trạch nghiến răng mắng: "Không nói như vậy thì có thể nói như thế nào?! Nếu không phải do nó, lúc trước Lâm Tạ có thể bị hủy dung sao? Nếu không phải do nó nơi chốn tìm Lâm Tạ phiền toái, chuyện này sẽ nháo tới như vậy sao? Mộ Thần sẽ chỉ cho người đưa một chút sính lễ như vậy sao?!"

Lâm Trạch dừng một chút, bực mình nói: "Hiện tại người ngoài kia đều đã biết Mộ Thần căn bản không quan tâm tới Lâm gia!"

Từ khi hôn lễ của Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong bị truyền ra thì Lâm Trạch liền không ngừng phát tin cho Lâm Tạ, nhưng Lâm Tạ không hề trả lời một tin.

Lâm Trạch không biết rằng, thông tin phù của Lâm Tạ đã bị Mộ Thần động tay, tất cả tin nhắn đều sẽ phát tới đưa tin phù của Mộ Thần, sau đó Mộ Thần sẽ tiến hành loại bỏ tất cả tin nhắn.

Vạn Linh cau mày, thấp giọng oán giận; "Mộ Thần keo kiệt thì liên quan gì tới Ngọc nhi."

"Mộ Thần keo kiệt? Mộ Thần sao có thể keo kiệt? Là bởi vì nữ nhi tốt do ngươi sinh nên hắn mới ghi hận Lâm gia chúng ta!" Lâm Trạch oán hận nhìn Vạn Linh.

Lâm Trạch cau mày, trong hai viên đan dược thất cấp mà Mộ Thần cho người đưa tới, trong đó có một viên là Phục Nhan Đan, nhưng đó căn bản chính là khoai lang phỏng tay, Lâm Ngọc không chỉ có mặt thôi, tu vi cũng bị hủy, có cho nàng dùng Phục Nhan Đan thì cũng chỉ là lãng phí, một viên khác ngược lại là Huyết Dương Đan, có thể tăng thực lực võ tông.

Vạn Linh cau mày: "Nếu không phải do Lâm Tạ ở trước mặt Mộ Thần nói này nói nọ, thì Mộ Thần cũng không đến mức như thế."

Lâm Trạch sắc mặt kịch biến, vung bàn tay tát Vạn Linh, "Câm mồm! Tiểu Thất cũng là người ngươi có thể quở trách à!"

Tiểu Thất bây giờ là người nào chứ, kế mẫu của Mộ Thần đấy! Mộ Thần gặp được còn phải kêu một tiếng "mẫu phụ" đây. Tiện nhân Vạn Linh này còn nghĩ rằng Lâm Tạ là người mà nàng ta có thể chỉnh như trước kia ư.

Lâm Ngọc nhìn thấy Vạn Linh bị đánh, tâm liền trầm xuống.

Lâm Ngọc từng cảm thấy Lâm Trạch là một vị phụ thân cực yêu thương nàng cùng mẫu thân, nhưng Lâm Ngọc lúc này lại đột nhiên thanh tỉnh. Thứ có thể làm cho Lâm Trạch động tâm chỉ có ích lợi, trước đó bởi vì gia tộc nhìn trúng mình nên Lâm Trạch mới đau sủng mình, mà hiện tại, người trong gia tộc đều chuyển qua Lâm Tạ, nàng tất nhiên liền thành con ghẻ.

"Mộ Thần với Bạch Diên Tinh không phải là đã cho Mộ Viễn Phong với tiểu Thất rất nhiều sao?" Vạn Linh nói.


Sắc mặt Lâm Trạch có hơi biến hóa. Đúng vậy! Mộ Viễn Phong và Lâm Tạ đại hôn, võ tôn tới cửa chúc mừng có tới mấy chục người.

Cũng không biết có phải là Mộ Thần cố ý hay không, thiệp mời phát tới chỉ cho Lâm gia đại trưởng lão, nhị trưởng lão, nhưng lại không có thiệp mời cho hắn. Hắn là phụ thân của Lâm Tạ a! Thế nhưng thật sự bọn họ lại không mời hắn.

...

Tại Bạch gia, Lâm Tạ có chút cứng ngắc đối mặt với một đám cường giả tiến đến chúc mừng.

Những cường giả trong ngày thường hùng bá nhất phương, giờ phút này lại đưa vẻ mặt tươi cười chúc mừng mình thành thân, Lâm Tạ có loại cảm giác như lọt vào trong sương mù ấy.

Lâm Tạ nhìn qua Mộ Viễn Phong, chợt cười. Lâm Tạ đã thổ lộ tình cảm với Mộ Viễn Phong, biết Mộ Viễn Phong xuất thân nước ngoài, ứng phó với loại trường hợp này cũng rất khẩn trương, có khả năng là Mộ Viễn Phong còn không bằng mình đâu.

Bởi vì trên thiệp Mộ Thần đưa không mời Lâm Trạch, Lâm Hác cũng không dám để Lâm Trạch tới đây, chỉ kêu vài tiểu bối trong nhà tới.

Bên người Lâm Tạ bây giờ vây quanh một đám võ tôn, những cường giả đó danh khí vô cùng lớn, thực lực hùng hậu. Nhìn những người đó, Lâm Hác cũng không có dũng khí đi lên lôi kéo làm quen, chỉ có thể đứng ở một bên.

"Thì ra Lâm Tạ Thất ca xinh đẹp như vậy nha!"

"Thất ca thật có phúc khí mà." So sánh với Mộ Viễn Phong, Dư Tấn chả là cái đinh gì sất!

"Thất đệ thật lợi hại." Lâm Nhàn nhìn Lâm Tạ bị đám người vây quanh, ghen tị hai mắt đỏ lên. Phúc khí Lâm Tạ thật quá tốt rồi, lại được phụ thân của Mộ Thần chọn trúng y.

...

Ngoài cổng Bạch gia có hộ vệ chuyên phụ trách xướng đơn.

"Ô gia Ô Phượng tiểu thư đưa một đôi Đồng Tâm Lưu Ly Bội, một ngàn nguyên thạch thượng phẩm."

"Đan Đỉnh Các Cảnh Minh thiếu gia đưa một gốc linh thảo bát cấp, một khối hàn ngọc ngàn năm, hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm."

"Đan Cốc Đan Diểu thiếu gia đưa hai gốc bát cấp linh thảo, mười gốc linh thảo thất cấp, hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm."

"Tháp chủ Trận pháp tháp, Hà Hiền tiền bối đưa một bộ trận kỳ bát cấp, một ngàn nguyên thạch thượng phẩm."

...

Các anh hào ngày thường khó gặp ở Trung Châu, lúc này đều tập trung lại đây. Nhìn những nhân vật có thân phận tôn quý đó, người Lâm gia vừa hâm mộ, vừa kích động, cũng vừa bất an...

Lâm Nhàn nghe tiếng bên ngoài, ánh mắt cũng đỏ lên. Nhiều đồ vật tới như vậy, tùy tiện một lễ vật thôi cũng đã là thứ Lâm gia phải kinh doanh mười mấy năm, thậm chí vài chục năm mới có được.

Đáng tiếc là Lâm Tạ lại lấy thân phận nghĩa tử của Lăng gia Lăng Trầm mà xuất giá, nếu không thì nhiều lễ vật như vậy, ít gì cũng phải chia cho bọn họ một chút.

Mộ Thần thật biết kiếm tiền! Cái hội đấu giá trước đó cũng không biết đã kiếm được bao nhiêu, hiện giờ cái hôn lễ này lại không biết có thể kiếm bao nhiêu nữa.

Lâm Nhàn nhìn vẻ tươi cười trên mặt Mộ Thần cùng Bạch Diên Tinh, tâm tình có chút cổ quái. Mộ Viễn Phong cưới về một kế mẫu cho Mộ Thần, Mộ Thần không một chút sinh khí, ngược lại vui như mở cờ.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đội mũ đỏ, mặc hồng trang, nhìn rất giống hai đứa nhỏ dễ thương trong tranh chúc Tết.

Hôn lễ rất náo nhiệt, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng vui vẻ chạy loạn, tiếng cười vang lên không ngừng từ trong miệng hai đứa.

Từ lúc bắt đầu hôn lễ, Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong liền bị các cường giả vây quanh chúc mừng và nói chuyện phiếm.

Dưới lời xúi giục của mọi người mà không ngừng uống rượu, thẳng uống tới mơ màng.

Lâm Tạ ban đầu còn muốn đi chào hỏi đám người Lâm gia, nhưng sau khi bị đổ cho mấy vò rượu, thần chí lập tức mơ màng, cái gì cũng không nhớ rõ.

Vì thế, từ đầu đến cuối, đám người Lâm Hác chờ đến lúc hôn lễ chấm dứt vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện cùng Lâm Tạ.

Đám người Lâm Hác còn muốn gặp Lâm Tạ, nhưng thái độ của Bạch gia đối với bọn họ rất kém, Lâm Hác đành phải xám xịt dẫn người rời đi.

Chương 362

Lâm gia.

"Lâm Nhàn tỷ, có những ai tham gia hôn lễ vậy? Ta nghe nói có rất nhiều đại nhân vật phải không?" Mấy tiểu bối vây quanh Lâm Nhàn tò mò hỏi thăm.

Lâm Nhàn nói: "Đúng thế. Trong năm vị Tháp chủ thì trừ Tháp chủ Đan Tháp, các Tháp chủ khác đều tới đấy. Không chỉ người Đan Đỉnh Các, người Đan Cốc, còn có rất nhiều võ tôn, các gia tộc nổi danh ở Trung Châu, có rất nhiều người tới."

"Nhiều đại nhân vật như vậy sao? Nếu như đó là hôn lễ của ta, ta nhất định sẽ hạnh phúc đến bất tỉnh mất." Lâm Tình ôm mặt, hâm mộ nói.

"Tình nhi đang tư xuân à?" Lâm Hạ trêu chọc Lâm Tình.

Lâm Tình trừng mắt liếc Lâm Hạ, tức giận nói: "Lâm Hạ tỷ, ngươi đừng nói ta! Chính ngươi còn không phải cũng vậy sao."

Gương mặt Lâm lập tức đỏ ửng, nhất thời á khẩu không trả lời được.

"Lâm Nhàn tỷ, Bạch gia và Lăng gia hẳn là có rất nhiều thanh niên tài giỏi, ngươi có nhân cơ hội kết bạn với một vài người không?" Lâm Tình truy vấn.

Mấy thiếu nữ Lâm gia nhất thời đều tập trung ánh mắt lên người Lâm Nhàn.

Lâm Nhàn cười khổ, nàng ngược lại cũng muốn, nhưng những người đó căn bản không hề để ý tới nàng! Địa vị kém nhau quá xa, không phải ai cũng có vận khí như Lâm Tạ.

"Nhất định là Lâm Tạ thu lễ đến mềm chân luôn rồi." Lâm Tình ghen tị.

Lâm Nhàn: "Hẳn là vậy rồi còn gì! Những đại nhân vật kia, người nào người nấy đều tài đại khí thô, toàn tặng nào là linh thảo bát cấp, nào là Lưu Ly Đồng Tâm Bội không, còn cả pháp khí bát cấp, trận kỳ bát cấp, cái gì cần có đều có hết. Những người đó cũng có đưa tặng nguyên thạch nữa, đều là một ngàn hai ngàn, căn bản là không coi nguyên thạch như nguyên thạch."

Lâm Nhàn rũ mắt nghĩ, nguyên thạch tu luyện mà gia tộc cho đám tiểu bối bọn họ một năm cộng lại cũng chỉ bằng một hai khối nguyên thạch thượng phẩm mà thôi.

Chúng thiếu nữ hai mặt nhìn nhau, "Vậy không phải là Lâm Tạ phát tài rồi sao?"

"Đó là đương nhiên." Lâm Nhàn nói. Nhiều thứ tốt như vậy, tùy tiện lấy ra một cái thôi cũng đủ khiến gia tộc lóe mắt rồi.

"Lâm Nhàn tỷ, vậy khi nào Lâm Tạ mới trở về?" Lâm Tình hỏi.

"Ta cũng không biết." Lâm Nhàn nhíu mày.

Lâm Tạ đã thành người Lăng gia, thế nên Mộ Thần cũng thuận thế đưa toàn bộ sính lễ của Lâm Tạ cho Lăng gia. Hiện tại Lâm gia không mò được chỗ tốt gì, ngược lại Lăng gia nhặt được tiện nghi lớn, Mộ Thần đây là có ý gì! Đây căn bản là hắn khinh thường Lâm gia bọn họ!

Thật đúng là song tử gả ra ngoài cũng như đổ một bát nước bát đi. Lâm Tạ cũng thật là, Mộ Thần đối xử với Lâm gia bọn họ như vậy, y cũng không nói giúp một đôi lời. Đương nhiên, lời này chỉ là Lâm Nhàn ngẫm nghĩ trong lòng, hiện tại thân phận Lâm Tạ xưa đâu bằng nay, không phải là người nàng đắc tội được.

"Lâm Ngọc đâu?" Lâm Nhàn hỏi.

"Còn đang nổi điên kia kìa. Đối với người trông coi nàng thì vừa mắng vừa sai bảo, nàng ta cho rằng nàng ta vẫn là đại tiểu thư hô phong hoán vũ ở Lâm gia như trước sao?" Lâm Tình tràn đầy khinh thường nói.

Lâm Nhàn nhẹ hít một hơi: "Lâm Ngọc cũng thật là, Lâm Tạ dầu gì cũng là Thất ca, nhưng nàng ta nơi chốn đối nghịch cùng Lâm Tạ, còn đoạt vị hôn phu của Lâm Tạ, giờ thì bị báo ứng rồi."

"Nàng ta cho rằng chuyện nàng ta làm là thiên y vô phùng, nhưng người nào mà không biết, nàng ta mặt ngoài đối tốt với Lâm Tạ, sau lưng lại luôn tính kế Lâm Tạ. Trưởng bối trong gia tộc tung hứng nàng, nàng liền dương dương tự đắc. Giờ thì hay, chuyện này liền nháo tới đây."

"Mệnh nàng ta cũng rất cứng, sư phụ nàng ta bị khắc tới tàn, trượng phu cũng bị nàng ta khắc tàn, thế mà sao trưởng bối vẫn còn giữ lại nàng ta nhỉ? Còn lưu trữ nàng ta thì toàn bộ gia tộc chúng ta sẽ xảy ra chuyện tiếp." Lâm Tuyết Phi rầu rĩ nói.

Vạn Linh ở rất xa nhưng vẫn nghe được mấy người này nói chuyện, sắc mặt vô cùng cứng ngắc.

Vạn Linh siết chặt nắm tay, nha đầu Lâm Tuyết Phi kia đã phát hiện nàng rồi lại còn cố ý nói như vậy.

"Tuyết Phi không nên nói như vậy, Lâm Ngọc tỷ đã đủ đáng thương rồi." Lâm Tình nói.

"Nàng ta đáng thương? Có gì mà đáng thương chứ! Gia tộc vì bồi dưỡng nàng ta mà tiêu giảm chi phí của chúng ta đấy, nhưng nàng ta thì sao? Chỉ biết tìm Thất ca phiền toái! Gia tộc đầu nhập vào người nàng không biết bao nhiêu, cũng không thấy nàng ta hồi báo được cái mẹ gì, nói là luyện dược sư lục cấp, nhưng nàng ta đã luyện ra được mấy khối đan dược lục cấp cho gia tộc?" Lâm Tuyết Phi hết sức bất mãn nói.

...

Bạch gia.

"Phụ thân với mẫu phụ đã tỉnh chưa?" Mộ Thần hỏi Diệp Thạch.

Từ hội đấu giá thu hoạch được không ít linh thảo cửu cấp, còn có phương thuốc cửu cấp, vậy nên trong khoảng thời gian này, Mộ Thần vẫn đang làm quen với cách luyện chế phương thuốc cửu cấp.


"Ta không biết, cũng không dám dùng linh hồn lực xem thử. Ta đã kêu Đại Bảo với Tiểu Bảo đi nhìn trộm, nhưng tụi nó đi vào đã lâu, đến bây giờ còn chưa đi ra nữa."

Mộ Thần bất đắc dĩ đỡ trán, "Ngươi kêu Đại Bảo Tiểu Bảo nhìn trộm? Trong phòng phụ thân với mẫu phụ có nhiều đồ ăn ngon như vậy, không ăn sạch thì tụi nó sẽ không ra đâu."

"Ez!" Diệp Thạch kêu lên một tiếng, lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

"Vậy ngươi vào nhìn thử, coi phụ thân với mẫu phụ đã tỉnh chưa." Diệp Thạch xúi.

Mộ Thần cười khổ: "Hẳn là đã tỉnh rồi." Hai đứa nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo này, khi ăn đến cuối sẽ giành giựt nhau mà ăn, mà đã giành giựt thì sẽ đánh nhau, động tĩnh khẳng định là rất lớn.

Đang nói thì Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ mỗi người ôm một đứa nhóc đi ra.

Đại Bảo Tiểu Bảo vẻ mặt thân mật cọ cọ hai người.

Diệp Thạch, Mộ Thần ngượng ngùng bước tới ôm lấy Đại Bảo, Tiểu Bảo.

"Phụ thân, mẫu phụ, thật ngại quá, Đại Bảo với Tiểu Bảo rất thích chạy loạn." Mộ Thần nhận lấy Đại Bảo, nói.

Mộ Viễn Phong cười: "Không sao."

Mộ Viễn Phong cười nhìn Diệp Thạch, nói: "Thạch Đầu thật lợi hại, một lần liền sinh hai, Mộ gia có người kế nghiệp rồi."

Diệp Thạch gãi gãi đầu: "Phụ thân quá khen."

Mộ Thần lấy ra hai cái nhẫn không gian, giao cho Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ, "Phụ thân, hạ lễ do mọi người đưa, ta đã phân ra rồi, đều chia ra để vào hai cái nhẫn không gian này hết. Hai cái nhẫn không gian này cần linh hồn lực của ngài với mẫu phụ mới mở ra được."

Lâm Tạ sửng sốt một chút, vội vàng lắc lắc tay nói: "Ta không thể lấy, đều cho phụ thân ngươi đi."

Mộ Thần lại nói: "Nếu mẫu phụ cùng phụ thân đã làm hôn lễ, vậy ta hẳn nên đối xử bình đẳng với các ngài."

Lâm Tạ sửng sốt, tâm tình không khỏi có chút khó tin, thật ra thì từ hôm qua đến giờ, y vẫn có chút như lọt vào sương mù vậy.

Mộ Viễn Phong lấy một chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út của Lâm Tạ.

Sau đó cầm một chiếc khác, đeo lên tay mình.

"Phụ thân, kế tiếp ngài có tính toán gì không?" Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong nói: "Bạch gia trưởng lão bảo chúng ta nên ở lại Bạch gia, các luyện dược sư ở Bạch gia có thể cùng nhau giao lưu tâm đắc luyện đan. Nhưng nghĩa phụ của Lâm Tạ thì bảo chúng ta tới Lăng gia ở, Lăng gia có một hỏa trì, có thể đề cao xác xuất luyện đan và luyện khí thành công."

Mộ Thần gật đầu nói: "Bạch gia cùng Lăng gia đều không tồi, phụ thân cùng mẫu phụ có thể ở cả hai nhà."

Mộ Viễn Phong cười khổ nói: "Kỳ thật thì ta muốn quay về nước ngoài."

Trung Châu mặc dù tốt, nhưng chung quy cố thổ khó ly. Bạch gia, Lăng gia mặc dù tốt, nhưng bọn họ chung quy không phải thật sự là người Bạch gia, người Lăng gia.

Mộ Thần nhíu mày, nước ngoài hiện tại bị vây ở trạng thái chỉ có thể xuất không thể tiến, Mộ Thần đương nhiên có tâm muốn nghĩ ra biện pháp để chữa trị truyền tống trận, đưa Mộ Viễn Phong về nước ngoài, nhưng thân phận Mộ Viễn Phong đã bị lộ ra ngoài, Mộ Thần thật sự không yên lòng.

Mộ Viễn Phong thấy Mộ Thần lộ vẻ khó xử thì nhanh chóng nói: "Phụ thân tùy tiện nói mà thôi."

Mộ Thần nhìn Mộ Viễn Phong, siết chặt tay, nói: "Phụ thân chờ ta vài năm, đến lúc đó, ngài muốn đi chỗ nào ta cũng sẽ khiến phụ thân đi thoải mái."

Mộ Viễn Phong vỗ vỗ vai Mộ Thần: "Ngươi không cần tự khiến mình có áp lực quá lớn, phụ thân không sao."

Lâm Tạ vươn tay cầm tay Mộ Viễn Phong.

...

Khúc Khôn lấy một miếng điểm tâm, tại phía trên điểm tâm trét một tầng mứt trái cây thật dày.

Lăng Xuyên ở bên cạnh nhìn mà ngấy, thầm nghĩ Khúc Khôn có thể ăn như vậy, nói không chừng lần này không chỉ một đứa, có khả năng là hai, cũng có thể là ba.

"Ngươi muốn ăn à?" Khúc Khôn hỏi Lăng Xuyên.

Lăng Xuyên lắc đầu: "Không, ngươi cứ ăn đi." Hắn không thích ăn đồ ngọt lắm.

Khúc Khôn liếc Lăng Xuyên một cái, đắc ý nói: "Coi như ngươi thức thời, vốn ta cũng chả muốn cho ngươi ăn."

Lăng Xuyên: "..."

"Ai da! Lần này Mộ Viễn Phong kết hôn là kiếm lớn luôn. Nghe Thạch Đầu nói, tân khách đưa tặng linh thảo bát cấp đã có hơn hai mươi gốc, chậc chậc, ta còn tưởng rằng hội đấu giá kia đã kiếm rất nhiều rồi, không nghĩ tới làm hôn lễ càng dễ kiếm hơn." Khúc Khôn gặm điểm tâm mứt trái cây, nói.

Lăng Xuyên gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Hôn lễ rất dễ kiếm, nếu như ngươi làm hôn lễ với ta, chắc chắn cũng có thể kiếm được rất nhiều."

Khúc Khôn khinh thường lườm Lăng Xuyên, "Ngươi cho là ngươi là ai! Người ta là hướng về mặt mũi phía Mộ Thần mới cho nhiều như vậy, ngươi có thể so được với Mộ Thần chắc? Ngươi nằm mơ đi!"

Lăng Xuyên: "... Ta cũng không kém mà."

Mộ Thần là luyện dược sư cửu cấp, nhưng hắn cũng là luyện khí sư cửu cấp cơ mà. Tuy rằng luyện dược sư nổi tiếng hơn luyện khí sư một chút, nhưng cũng không hơn là bao nhiêu.

Khúc Khôn nhẹ xùy một tiếng: "Không kém á? Kém xa ấy chứ! Một tên làm nghề rèn như ngươi còn muốn cùng người ta luyện đấu đan? Ngươi si tâm vọng tưởng à!"

Lăng Xuyên: "..."

Khúc Khôn ăn điểm tâm, sau đó nói: "Ta nói nha, ngươi thật đúng là đủ gian trá. Ta nói chứ, đang êm đẹp sao lại để Lăng Trầm nhận Lâm Tạ làm nghĩa tử, thì ra là đánh chủ ý tới sính lễ của Lâm Tạ. Sính lễ Mộ Thần chuẩn bị cho Lâm Tạ, toàn vào túi áo Lăng gia các ngươi hết."

Lăng Xuyên phe phẩy cây quạt trong tay, đắc ý dào dạt nói: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà. Còn Lâm gia kia cả nhà chướng khí mù mịt, sính lễ của Mộ Thần há có thể tiện nghi cho bọn họ."

Khúc Khôn thấy Lăng Xuyên tươi cười đắc chí thì nhất thời bực bội, "Lâm gia không phải thứ tốt gì, nhưng Lăng gia các ngươi cũng chưa chắc là thứ tốt..."

Lăng Xuyên hết sức vô tội nói: "A Khôn à, ngươi vậy là nói sai rồi, Lăng gia chúng ta đều là người tốt giống ta hết đó!"

Khúc Khôn nuốt xuống khối bánh ngọt, gật đầu, chán ghét nói: "Thì ra Lăng gia các ngươi đều là bại hoại giống như ngươi à, hợp lại Lăng gia các ngươi chính là ổ sói rồi còn gì!"

Lăng Xuyên: "..."

Chương 363

Nhìn thấy Lâm Tạ tâm sự nặng nề, Mộ Viễn Phong hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

Lâm Tạ thu hồi ngọc bội đưa tin trên tay, lộ ra một nụ cười: "Không có gì."

Lâm Tạ cúi đầu, y trước đó cảm thấy rất kỳ quái bởi vì Lâm gia rất an tĩnh, nhưng giờ phút này nhìn thấy trên ngọc bội đưa tin chỉ có thưa thớt mấy tin, Lâm Tạ rốt cục giật mình hiểu ra, ngọc bội đưa tin đã bị người ta động tay, nhưng người động thủ hẳn là cũng vì tốt cho y.

"Lâm gia gởi thư đến?" Mộ Viễn Phong thử hỏi Lâm Tạ.

Lâm Tạ gật đầu: "Ừm."

Mộ Viễn Phong từng tiếp xúc với Lâm gia, nên hắn cũng rõ tình cảnh của Lâm Tạ tại Lâm gia, "Có ai làm khó ngươi sao? Để ta kêu Thần nhi..."

Lâm Tạ vội vàng lắc đầu: "Thần nhi là người làm đại sự, chút việc nhỏ của ta không cần làm phiền tới hắn đâu. Ta nghĩ đại khái là Lâm gia không quá vừa lòng đối với sính lễ của Thần nhi, đây cũng không phải là chuyện gì lớn."

Mộ Viễn Phong nhíu mày: "Thần nhi vốn sẽ không cho ít như vậy, chỉ là..."

Lâm gia quả thật không được phúc hậu lắm, nhưng dù sao đó cũng là mẫu gia của Lâm Tạ, Mộ Thần cho ít như vậy, người nào không biết nội tình chỉ sợ sẽ cảm thấy Lâm Tạ vong ân phụ nghĩa, dán được Mộ Viễn Phong rồi thì phụ mẫu đều quên hết.

Lâm Tạ nói: "Ta hiểu mà, Thần nhi cho đã nhiều rồi, dù sao nếu như tên luyện dược sư kia không phải là ngoài ý muốn chết, có lẽ ta..."


Mộ Viễn Phong nhíu mày: "Luyện dược sư?"

Lâm Tạ giật mình, vội lắc đầu nói: "Không có gì."

Mộ Viễn Phong nhíu mày, chuyện về tên Lãnh Diêm, Mộ Thần cũng đã nói cho Mộ Viễn Phong biết, nhưng Mộ Viễn Phong lại không dám nói cho Lâm Tạ. Mộ Viễn Phong còn tưởng rằng Lâm Tạ không biết, nhưng vào thời khắc này hắn mới phát hiện, Lâm Tạ thật ra mọi chuyện đều hiểu, nhưng chỉ để ở trong lòng.

Mộ Thần chỉ cho Lâm gia hai viên đan dược thất cấp, ban đầu Mộ Viễn Phong còn muốn khuyên nhủ Mộ Thần cho nhiều hơn, nhưng khi biết chuyện Lãnh Diêm, Mộ Viễn Phong lập tức đánh mất suy nghĩ này.

Mộ Viễn Phong hỏi: "Vậy giờ ngươi tính sao?"

Lâm Tạ trả lời: "Ta đã nói với phụ thân là sẽ gặp mặt tại tửu lâu bên cạnh Bạch gia."

Mộ Viễn Phong nghĩ nghĩ, nói: "Ta cùng ngươi đi?"

Lâm Tạ lắc lắc đầu: "Không cần, mình ta thôi được rồi." Cũng là lúc nên có một kết thúc rồi. Lâm Tạ nhìn Mộ Viễn Phong một cái, nói: "Nếu ngươi mà đi, có thể phụ thân ta sẽ dán lên ngươi mất."

"Vậy ngươi tự xử lý đi." Mộ Viễn Phong nói.

Lâm Tạ gật đầu: "Ta sẽ xử lý tốt."

...

"Phụ thân đến rồi." Mộ Thần nói.

Mộ Viễn Phong nói với Mộ Thần: "Có vẻ là Lâm Tạ có biết chuyện tên Lãnh Diêm kia."

Mộ Thần híp mắt: "Mẫu phụ là một người thông minh, nhưng mà phụ thân cũng nên yên tâm, tân mẫu phụ là người chí tình chí nghĩa, là một người tốt."

"Đối với nhân phẩm của Tiểu Thất thì ta rất rõ ràng, chỉ là người Lâm gia thật sự quá vô sỉ." Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Thần híp mắt, loại gia tộc này ngay từ đầu liền không thể cho bọn họ chỗ tốt quá lớn, nếu không thì muốn vứt cũng không được.

"Phụ thân y tìm tới y." Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Thần: "Ta biết, ta nghĩ mẫu phụ sẽ giải quyết tốt."

Mộ Viễn Phong gật đầu.

...

Lâm Tạ đi vào ghế lô trong tửu lâu. Lâm Trạch nhìn người trước mặt, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ tức giận.

"Hiện giờ muốn gặp ngươi một cái cũng không dễ dàng ha." Lâm Trạch áp cơn giận mà nói.

Lâm Tạ thần sắc thong dong đi đến đối diện Lâm Trạch, ngồi xuống, ngữ khí lãnh đạm nói: "Ta cho rằng phụ thân không thích thấy ta, dù sao mấy năm trước ta đi lịch lãm về, lúc muốn gặp ngài, không phải ngài đã nói nếu ta không có chuyện gì thì đừng tới trước mặt ngài, ngài sẽ hoảng sợ?"

Trên mặt Lâm Trạch nhất thời hiện lên vẻ xấu hổ, "Ngươi mang thù?"

Lâm Tạ rót chén trà, nhấp một hơi: "Đây không phải là mang thù hay gì, chỉ là ta ăn ngay nói thật mà thôi."

Lâm Trạch nhìn thấy biểu tình bình thản trên mặt Lâm Tạ, tâm tình nhất thời khó đoán.

Hắn đã mười mấy năm chưa nhìn kỹ lại đứa con này, tại trong ấn tượng của hắn, đứa con này có chút quái gở, có chút âm trầm, còn có chút ngu dốt.

Lâm Trạch đánh giá Lâm Tạ thêm vài lần, phát hiện tu vi Lâm Tạ lại tăng lên cả nhị tinh, thầm nghĩ Mộ Thần đối với Lâm Tạ đúng là không tồi, nếu không phải vậy, tu vi Lâm Tạ sẽ không tăng lên nhanh như thế.

Đáng tiếc, Mộ Thần đối tốt với Lâm Tạ như thế, lại keo kiệt chia cho Lâm gia bọn họ dù chỉ một chút nước canh.

Lâm Trạch không mở miệng, Lâm Tạ cũng học theo, không được một hồi, Lâm Trạch liền chịu không nổi.

"Khi ngươi cùng Mộ Viễn Phong kết thân, Bạch gia chỉ phái một tiểu quản sự tới Lâm gia đưa hai viên đan dược thất cấp, chuyện này ngươi biết không?" Lâm Trạch hỏi.

Tên tiểu quản sự kia một bộ chỉ cao khí ngang, hoàn toàn không đặt Lâm gia bọn họ vào mắt.

Lâm Tạ cầm chén trà trong tay, nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi trong chén, cười cười: "Hai viên đan dược thất cấp, không phải đã không ít rồi sao?"

"Ngươi nói cái gì vậy!?" Lâm Trạch tức giận đập bàn.

Lâm Tạ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Tạ: "Ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi. Phụ thân, ngài hẳn là đã tính xem giá trị của ta nên là bao nhiêu rồi mà? Trước khi Viễn Phong xuất hiện, không phải là ngài vẫn cảm thấy ta dù bán vãi thế nào cũng là cái thứ bán không được bao nhiêu sao?"

Lâm Trạch im lặng.

"Thất ca à, giữa phụ tử nào có hận thù gì mà không bỏ qua! Chuyện này không đều đã qua rồi sao? Hiện tại ngươi gả tốt như vậy, dù thế nào cũng phải giúp đỡ trong nhà một phen chứ!" Lâm Tuyết Phi nhịn không được xen mồm, có thâm ý nói với Lâm Tạ.

Lâm Tạ liếc mắt nhìn mỹ nữ kiều kiều khiếp khiếp bên cạnh Lâm Trạch một cái, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét. Lâm Tuyết Phi nhìn biểu tình nhỏ trên mặt Lâm Tạ, nhịn không được nắm chặt góc áo.

Giữa Lâm Tạ cùng Lâm Tuyết Phi vốn cũng không có mâu thuẫn gì, nhưng trên người Lâm Tuyết Phi lại mơ hồ có bóng dáng của Lâm Ngọc, khiến Lâm Tạ vô cùng khó chịu.

Lâm Tạ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tuyết Phi, Lâm Tuyết Phi lập tức ủy khuất ngậm miệng lại.

"Tiểu Thất, phụ thân cũng không phải là vì gia tộc sao, Mộ Thần chỉ cấp một chút như vậy, Lâm gia chúng ta không còn chút mặt mũi nào, mà mặt mũi của ngươi cũng khó coi! Ngươi không biết chứ, ngoài kia có mấy lời đồn, nói tuy rằng Mộ Viễn Phong cưới ngươi, nhưng cũng không quan tâm tới ngươi lắm." Lâm Trạch uyển chuyển nói.

Lâm Tạ cười nhạo một tiếng, không chút để ý nói: "Lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn mà thôi, năm đó có nhiều người mắng ta xấu muốn chết, rồi bảo ta sao không nhanh đi chết đi, ha, nếu như lúc đó ta quan tâm tới mấy lời đấy, làm sao còn sống tới hiện tại."

"Tiểu Thất, ngươi tuyệt tình như vậy sao?" Lâm Trạch siết chặt tay nói.

Lâm Tạ mặt không đổi sắc, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lặng, "Năm đó nếu như vị luyện dược sư họ Lãnh kia không chết, phụ thân còn muốn lấy ta đổi bao nhiêu đan dược ấy nhỉ."

Tay Lâm Trạch run lên, chén trà liền bị nghiêng đổ lên mặt bàn.

Lâm Tuyết Phi nhìn màn này, không khỏi nghi hoặc.

Lâm Trạch giật mình, hắn vẫn luôn lo rằng Lâm Tạ biết được việc này, không nghĩ tới Lâm Tạ quả thật biết được. Mà, Mộ Thần chỉ cho Lâm gia hai viên đan dược thất cấp, hắn có biết gì không?

"Phụ thân sao có thể làm như vậy được? Ta không hề đáp ứng tên đó." Lâm Trạch nói.

"Bởi vì hắn ra giá thấp, mà trong lòng ngài thì giá phải trên ba viên đan dược lục cấp. Lúc ấy ngài không đáp ứng là vì muốn kéo dài đến khi hắn chịu tăng giá, nhưng mà đáng tiếc, mệnh của hắn khá ngắn, đồ vật trên người cũng bị người ta tịch thu, ngài thì không mò được cái gì, sau đó ngài hối hận, phải không?" Lâm Tạ cười nói.

Lâm Trạch cắn răng, hơi run run nói: "Ngươi đang nói gì vậy?"

"Chẳng lẽ còn không đúng sao? Không phải là ngài nói, 'sớm biết thế, còn không bằng bán đi lấy một viên đan dược lục cấp'?" Lâm Tạ thản nhiên nói.

Lâm Trạch: "..."

Lãnh Diêm qua đời không lâu, Lâm Tạ liền rời gia tộc đi lưu lạc chung quanh, vừa đi một cái chính là nhiều năm.

Lâm Trạch nhìn Lâm Tạ, trong lòng có một cảm giác khó chịu nói không nên lời. Hắn vẫn cảm thấy đứa con này vụng về, nhưng thật ra, tâm tư Lâm Tạ còn thông thấu hơn nhiều người khác.

Lâm Tạ nhìn biểu tình Lâm Trạch từ khiếp sợ, xấu hổ, chột dạ... sau đó trở nên bình thường, như sắc mặt chưa từng biến đổi.

Lâm Tạ đảo đảo chén trà trong tay, y đã sớm tuyệt vọng với Lâm Trạch, nên tất nhiên cũng sẽ không thất vọng.

Lâm Tuyết Phi nhìn sắc mặt Lâm Trạch, cảm thấy không khí giữa Lâm Trạch cùng Lâm Tạ có chút giương cung bạt kiếm.

Lâm Tuyết Phi không khỏi có chút ngạc nhiên, luyện dược sư họ Lãnh kia đến tột cùng là ai mà lại khiến sắc mặt phụ thân biến đổi như thế? (Khúc này hình như vừa nãy truyền âm nên LTP không nghe thấy?)

Lâm Tạ trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu, có chút trào phúng nói: "Thật ra phụ thân à, so với vị Lãnh luyện dược sư kia, Mộ Thần đã hào phóng hơn nhiều rồi, không phải sao? Hai viên đan dược thất cấp đủ để đổi được mấy chục viên đan dược lục cấp, không phải sao?"

Lâm Trạch: "..."

Lâm Tạ lấy ra một bình đan đưa cho Lâm Trạch, nói: "Ở bên trong bình này có hai viên đan dược thất cấp, về sau, ngài đừng đến tìm ta nữa."

Lâm Tạ đứng lên, phất tay áo đi ra ngoài.

Lâm Trạch cắn chặt răng, không có ngăn cản.

Lâm Tuyết Phi vội nói: "Phụ thân, Thất ca vậy mà đi luôn rồi, tốt xấu gì ngài cũng là phụ thân mà! Y cũng thật quá không để ngài vào mắt." Hai viên đan dược thất cấp, quá ít rồi.

Lâm Trạch đầy phẫn nộ lườm Lâm Tuyết Phi, quát: "Câm miệng đi, ngươi còn ngại trong nhà không đủ loạn có phải không!!"

Lâm Tuyết Phi nhìn thấy sắc mặt Lâm Trạch khó coi, không khỏi ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Trước đó Lâm Trạch nói, có cơ hội thì sẽ giới thiệu nàng cho Lâm Tạ, nếu nàng có thể đi theo Lâm Tạ vào Bạch gia, như vậy về sau cơ hội tiếp xúc người Bạch gia liền nhiều hơn.

Đáng tiếc, Lâm Trạch đều không mở miệng, mà ánh mắt Lâm Tạ nhìn nàng lại đầy chán ghét.

...

Lâm Tạ đi ra tửu lâu, ngoài ý muốn phát hiện thân ảnh Mộ Viễn Phong.

"Sao ngươi lại tới đây?" Lâm Tạ kinh ngạc hỏi.

Mộ Viễn Phong cười trả lời: "Ta không yên lòng."

"Không có gì, ta có thể ứng phó mà." Lâm Tạ cúi đầu nói.


Mộ Thần đã cho y thiên đại mặt mũi, thế nên y sẽ không quá phận, kéo theo Lâm gia chướng khí mù mịt tới Bạch gia.

Mộ Viễn Phong kép tay Lâm Tạ, nói: "Vậy thì đi thôi."

Lâm Tạ cầm tay Mộ Viễn Phong: "Được!"

Lâm Tạ nhìn mặt nghiêng của Mộ Viễn Phong, trong lòng dâng lên một cỗ nhu tình. Lâm Tạ còn tưởng rằng nửa đời trước y bất hạnh, hơn nữa bất hạnh này vẫn sẽ theo y một đời. Nhưng giờ phút này khi nắm tay Mộ Viễn Phong, Lâm Tạ bỗng nhiên có loại cảm giác, có lẽ nửa đời trước y bất hạnh, chính là vì chờ đợi may mắn của hiện tại. Có thể gặp được Mộ Viễn Phong, những cực khổ trước kia đều không đáng nhắc tới.

Lâm Tuyết Phi đứng ở trên lầu cao, nhìn Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ tay dắt tay rời đi, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

Chương 364

Sau khi hôn lễ của Mộ Viễn Phong chấm dứt, Mộ Thần liền vào Linh Tháp, điên cuồng mà luyện đan, luyện khí cùng luyện trận pháp.

Hội đấu giá tích lũy cho Mộ Thần một lượng lớn tài nguyên, có đống tài nguyên này rồi, không chỉ thực lực Mộ Thần nhanh chóng tăng lên, mà ngay cả thực lực của đám người Bạch Thần Tinh, Lăng Xuyên, Diệp Thạch và Khúc Tâm Dương cũng tăng lên rất nhanh.

Có Bạch Thần Tinh và Lăng Xuyên dốc lòng chỉ điểm, trận pháp cùng luyện khí thuật của Mộ Thần đều ẩn ẩn có xu thế bước lên cửu cấp.

Có lượng lớn nguyên thạch, tốc độ thời gian trong Linh Tháp cũng trở nên chậm hơn.

Dưới sự duy trì của đông đảo tài nguyên, thực lực Mộ Thần rất nhanh đã tăng tới võ tôn cửu tinh đỉnh.

Thực lực của Diệp Thạch cũng theo đó tăng lên. Vốn thiên phú tu luyện của Diệp Thạch tốt hơn Mộ Thần, mà Mộ Thần lại phân tâm trên mấy môn học thuật, thế nên ở trình độ nhất định cũng liên lụy đến tiến độ Mộ Thần tăng tu vi, vậy nên cũng không lâu lắm, tu vi Diệp Thạch liền ngang hàng với Mộ Thần.

Lăng Xuyên dạo qua một vòng trong Linh Tháp, nhịn không được mà cảm thán, Linh Tháp thật đúng là thứ tốt!

Có thứ này, ở bên trong đây tu luyện một năm là bằng người ta ở bên ngoài tu luyện mười mấy năm. Nếu như Đại Bảo Tiểu Bảo lớn lên trong Linh Tháp, cốt linh tất nhiên không thể tốt hơn các tiểu hài tử bên ngoài, nhưng mà thời gian tu luyện lại hơn các tiểu hài tử bên ngoài gấp mười lần! Trong cùng thế hệ, ai có thể là đối thủ của hai đứa nhỏ.

Mà thật ra thì Đại Bảo Tiểu Bảo của hắn tư chất cũng rất xuất chúng, cho dù không lớn lên trong Linh Tháp thì những đám tiểu quỷ bên ngoài cũng không cách nào so sánh với tôn tử nhà hắn.

"Diên Tinh à, luyện khí thuật của Mộ Thần sắp lên cửu cấp rồi phải không?" Lăng Xuyên hỏi.

Mộ Thần quả thật là hạt giống tốt, những kiến thức phức tạp kia chỉ học một chút là hiểu. Nếu như những tiểu tử của Lăng gia kia đều có ngộ tính như Mộ Thần thì Lăng gia đã sớm thành đệ nhất đại gia tộc ở Trung Châu rồi.

Diệp Thạch gật đầu, nói: "Đúng vậy đó ông ngoại, Mộ Thần sắp vượt qua ngài rồi."

Lăng Xuyên: "..." Cho dù đó đúng là sự thật, thì cũng không cần nói trắng ra như vậy mà!

"Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Chậc chậc, Lăng Xuyên ơi, ngươi sắp thành đóa hoa cúc hôm qua rồi." Khúc Khôn dào dạt đắc ý nói.

Lăng Xuyên: "..." Cái này lại càng thẳng thắn hơn.

Lăng Xuyên có chút đau đầu đỡ trán, tức phụ của hắn, ngoại tôn của hắn sao cứ thích đâm hắn vậy.

"Diên Tinh à!" Khúc Khôn gọi Diệp Thạch một tiếng.

Diệp Thạch ngẩng đầu hỏi: "Ông ngoại có việc gì ạ?"

Khúc Khôn nhéo nhéo bụng, nói: "Ta cảm thấy hình như gần đây ta béo lên, Mộ Thần nhà ngươi có luyện chế đan dược giảm béo gì không? Kêu hắn cho ta hai viên."

Diệp Thạch khẽ đảo mắt, không khỏi có chút chột dạ, "Ông ngoại, ngài đâu có béo đâu! Nhìn ngài rất thon thả mà, rất xinh đẹp luôn á."

Khúc Khôn nhíu mày: "Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy bụng ta càng lúc càng lớn, ai không biết còn nghĩ rằng ta mang thai đâu, ha ha ha..." Khúc Khôn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tiếng cười liền im bặt. "Không phải là ta thật sự mang thai đó chứ?"

Diệp Thạch vội vàng nói: "Không có đâu ông ngoại, Lăng ông ngoại là võ thánh cơ mà. Ngài nào dễ mang thai như vậy!"

Khúc Khôn nhéo nhéo bụng: "Cũng phải ha! Lăng ông ngoại của ngươi là võ thánh, trên cơ bản hắn chính là một tên không dựng không dục, ta đây chỉ là hơi tăng cân một chút, dù sao gần đây quả thật ăn hơi nhiều."

Lăng Xuyên: "..." Hắn không dựng là thật, nhưng mà vì sao lại thành không dục rồi? Không ngờ Khúc Khôn lại khinh thường hắn như thế.

Diệp Thạch cúi đầu không nói gì.

Lăng Xuyên sợ Khúc Khôn nghĩ nhiều, lập tức dời qua đề tài khác, nói: "Diên Tinh, ngươi đang dạy Đại Bảo và Tiểu Bảo cái gì vậy?"

Diệp Thạch trả lời: "Ta đang dạy bọn nó trận pháp thuật."

Lăng Xuyên kinh ngạc hỏi: "Bọn nó còn nhỏ như vậy, sẽ học được sao?"

Diệp Thạch nói: "Học được, ngay từ đầu thì không học, cứ luôn nhàn hạ, sau đó ta nói học được một cái trận pháp nhất cấp mới cho ăn cơm, bọn nó liền đi học."

Lăng Xuyên: "..."

"Diên Tinh, ngươi không thể bất công như vậy nha! Chỉ cho bọn nhỏ học trận pháp thôi à? Sao ngươi không cho bọn nhỏ tiếp xúc với luyện khí?" Lăng Xuyên nhịn không được mà nói.

Bạch Thần Tinh chỉ dạy Diệp Thạch về trận pháp thuật không có một chút bảo lưu, với lại Diệp Thạch ở trận pháp thuật có thiên phú cao hơn Mộ Thần. Từ khi giải được Tuyệt Mệnh Xà Độc trong thân thể, trận pháp thuật của Diệp Thạch đột nhiên tăng mạnh, đã tiến vào cửu cấp, nhưng có một chuyện là, về luyện khí thuật, Diệp Thạch một chút cũng không hiểu.

Thân thể Khúc Tâm Dương không thích hợp luyện khí, ngược lại Diệp Thạch thích hợp với luyện khí, nhưng Diệp Thạch có vẻ lại không có nhiều hứng thú với luyện khí lắm.

"Luyện khí? Cái đó không được." Diệp Thạch vội vàng lắc đầu.

"Vì sao?" Lăng Xuyên có chút không cam lòng hỏi.

"Bọn nó còn nhỏ mà, không thể chơi với lửa. Nếu cho học luyện khí, bọn nó sẽ đốt hết phòng ở mất." Diệp Thạch nói.

Lăng Xuyên: "..."

... ...

Mệnh Tộc.

Trang Yêu Nguyệt hỏi: "Tử Nguyệt, những người đó nói thế nào?"

Trang Tử Nguyệt cau mày nói: "Bọn họ nói, hiện tại có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Mệnh Tộc chúng ta, Mộ Thần lại đang nổi bật, nếu hiện tại chúng ta ra tay với Mộ Thần thì quá mạo hiểm, phải đợi Mộ Thần rời khỏi Bạch gia rồi nói."

Mộ Thần hiện tại đang ở Bạch gia, mà Bạch gia lại là trận pháp thế gia, cả gia tộc được bảo hộ bởi một trận pháp cửu cấp cao cấp đại hình, nếu dám tùy tiện ra tay, trận pháp sẽ lập tức khởi động. Muốn công phá một trận pháp cửu cấp cao cấp cũng không phải là chuyện dễ gì. Với lại một khi Bạch gia gặp chuyện, Lăng gia tất nhiên cũng sẽ ra tay, thậm chí Linh Tộc cũng sẽ bỏ đá xuống giếng.

"Cái đuôi của Mộ Thần đã sắp dựng lên tận trời rồi mà người trong tộc còn có thể bình tĩnh như vậy." Trang Yêu Nguyệt hết sức không vui nói.

"Tỷ tỷ, không phải là hắn chỉ làm một cái hội đấu giá, rồi bồi dưỡng ra được hai tên luyện dược sư bát cấp thôi sao? Cũng đâu có gì ghê gớm đâu, luyện dược sư bát cấp ở trong mắt đám quê mùa ngoài kia thì ghê gớm vô cùng, nhưng cũng chỉ được như vậy. Tỷ tỷ, chẳng phải ngươi chính là luyện dược sư cửu cấp sao? Mộ Thần vẫn chỉ là tân nhân trong luyện dược sư cửu cấp, ngươi không cần chú ý như vậy." Trang Tử Nguyệt cười nói.

Trang Yêu Nguyệt cười khổ. Mộ Thần mặc dù chỉ là tân nhân trong luyện dược sư cửu cấp, nhưng hắn người có Linh Tháp, Linh Tháp chính là thứ có thể luyện đan giả lập đấy.

Linh thảo cửu cấp rất khó kiếm, Trang Tử Nguyệt căn bản tìm không thấy bao nhiêu linh thảo cửu cấp để luyện tập, bởi một khi luyện tập thất bại, thì cũng phải trả giá thảm trọng. Nhưng Mộ Thần lại khác, Mộ Thần có Linh Tháp, có thể ở trong Linh Tháp luyện đan giả lập. Có lẽ không qua bao lâu, Mộ Thần sẽ có thể đuổi kịp nàng.

Luyện dược sư cửu cấp trong tộc cộng thêm Trang Thiên Dương đã chết đi thì có ba người. Thế nhưng luyện đan thuật của cả nàng và Trang Ti Phong tuy đã đều miễn cưỡng đạt tới cửu cấp, nhưng đều vẫn chỉ là gà mờ. Trang Ti Phong có lẽ mạnh hơn nàng một ít, nhưng cũng chỉ một ít mà thôi.

Bây giờ Mộ Thần còn có thể thu thập, nhưng qua thêm một thời gian ngắn thì có thể sẽ không thu thập nổi nữa. Đáng tiếc là người trong tộc vẫn còn sa vào trong ảo ảnh Mệnh Tộc cường đại như ngày xưa, không có chút cảnh giác nào cả.

"Vậy chúng ta cứ tùy ý để Mộ Thần kiêu ngạo như thế?" Trang Yêu Nguyệt phẫn uất nói.

Trang Tử Nguyệt nhíu mày, "Những người khác đều cảm thấy hắn chỉ là một võ tôn, còn ngươi thì quá đại kinh tiểu quái."

Trang Yêu Nguyệt trừng mắt, "Chỉ là một võ tôn? Chẳng lẽ người trong tộc còn muốn đợi Mộ Thần thăng cấp võ thánh mới động thủ lần nữa? Nếu như Mộ Thần thăng cấp võ thánh, ở đây còn ai có thể đối phó được hắn?"

"Tỷ tỷ, ngươi cũng không cần quá kích động." Trang Tử Nguyệt an ủi.

Trang Yêu Nguyệt tức giận bất bình ngồi xuống, Trang Tử Nguyệt do dự hồi lâu, mới hỏi Trang Yêu Nguyệt: "Tỷ tỷ, lúc Trang Thiên Dương xảy ra chuyện, khi ấy ngươi đang làm gì?"

Trang Yêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trang Tử Nguyệt, híp đôi mắt phượng.

Trang Yêu Nguyệt trầm mặc một hồi, âm trầm hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Trang Tử Nguyệt xấu hổ cười: "Không có gì. Chỉ là, nếu tỷ tỷ cùng đại trưởng lão liên thủ với nhau, hai tên tân võ thánh Bạch Thần Tinh với Lăng Xuyên hẳn không phải là đối thủ của các ngươi mới phải."

Trang Yêu Nguyệt ngây ra một lúc, lập tức giận dữ, "Hay lắm! Ta nói sao các ngươi cả đám chân tay co cóng, không muốn ra tay với Mộ Thần, thì ra là các ngươi đang hoài nghi ta âm thầm động thủ với Trang Thiên Dương. Các ngươi hoài nghi ta thông đồng với Mộ Thần có phải không?"

Trang Tử Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ nghĩ gì thế, người trong tộc ai mà nghĩ như vậy chứ?"

Trang Yêu Nguyệt rầu rĩ ngồi xuống. Nàng với Trang Thiên Dương đúng là bất hòa với nhau, nhưng cùng là tộc nhân thì phải nhất trí đối ngoại, điểm đúng mực ấy nàng vẫn phải có.

Trang Yêu Nguyệt cắn chặt răng, việc này cũng không thể nói là nàng không có một chút sai lầm nào. Nếu như nàng sớm ra tay một chút thì mọi chuyện cũng không đến mức thành như vậy. Vấn đề ở đây là, nàng không nghĩ tới Mộ Thần lại có thể cắn nuốt linh hồn Trang Thiên Dương!

Ai có thể nghĩ đến một con kiến có thể cắn chết voi, một võ thánh thất tinh như Trang Thiên Dương lại chết trong tay một tên võ tôn, chết không nhắm mắt!

Trang Tử Nguyệt không hiểu hỏi Trang Yêu Nguyệt: "Tỷ tỷ, tên Mộ Thần kia có lợi hại đến vậy sao? Ngươi có vẻ rất lo về hắn."

Trang Yêu Nguyệt ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta đang chuyện bé xé ra to sao?"

Trang Tử Nguyệt vội nói: "Không có."

Trang Tử Nguyệt nhíu mày, hắn có nghe Mạc Ly Huyền nói, Trang Yêu Nguyệt tại trong Đan Điện bí cảnh vì sợ bị đám người Mộ Thần phát hiện tung tích mà an an tĩnh tĩnh tu luyện mấy tháng, lãng phí một đống thời gian. Một võ thánh như Trang Yêu Nguyệt mà lại đi kiêng kị Mộ Thần đến nước này, thật là quá buồn cười.

Trang Yêu Nguyệt siết chặt tay: " 'Được Linh Tháp thì được thiên hạ', đây chính là năm đó vị tổ tiên võ thánh bát tinh kia trước khi qua đời, hao phí thật lớn tâm huyết mới tính ra! Chuyện này bây giờ đã đến đây, gia tộc lại vẫn không coi trọng tới."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui