Chương 201
Mộ Thần thu hồi phi thuyền, cùng Diệp Thạch đi xuống.
Những võ linh đang bảo hộ Hoàng thành thấy hai người đi xuống, sắc mặt không khỏi buộc chặt lại.
Có không ít tu luyện giả chung quanh nghe được tên của Mộ Thần và Diệp Thạch thì ngừng lại, dừng chân quan sát.
"Nhìn ngươi rất khẩn trương nhỉ? Mặt Mộ Thần nhìn rất đáng sợ à?" Diệp Thạch khoanh tay hỏi, đầy hưng trí đánh giá thị vệ trưởng.
Thị vệ trưởng cười xấu hổ, "Đương nhiên là không phải, sao Mộ đại sư lại đáng sợ chứ?"
"Vậy là do ta rất đáng sợ sao?" Diệp Thạch nhướng mày hỏi.
"Sao lại vậy chứ? Diệp đại sư ngài thân thiện vậy mà." Thị vệ trưởng cười khan trả lời.
Diệp Thạch đánh giá thị vệ trưởng, thầm nghĩ nếu Mộ Thần và ta đều không đáng sợ, vậy chân của ngươi sao lại không ngừng run rẩy thế kia?
"Chỗ này chính là Hoàng đô của Thiên Không đế quốc sao?" Diệp Thạch hết nhìn đông tới nhìn tây, hỏi.
"Đúng vậy ạ." Thị vệ trưởng lập tức đáp.
"Sư phụ Hùng Uy của ta đang ở Hoàng đô à?" Mộ Thần chen vào hỏi.
"Hùng Uy tiền bối hiện đang ở cư xá cho khách trong Hoàng đô ạ." Thủ vệ cung kính nói.
"Đa tạ." Mộ Thần cười cười với bọn họ, tiếp đó lôi kéo Diệp Thạch rời đi.
Hai người vừa đi, đám tu luyện giả chung quanh lập tức chụm lại khe khẽ nói nhỏ.
"Đó chính là Mộ Thần với Diệp Thạch à? Ta còn tưởng là hai người có ba đầu sáu tay chứ, nhìn rất bình thường mà!"
"Tuy rằng bình thường, nhưng mà rất có khí chất! Chứ có khuôn mặt đẹp mà thực lực không mạnh thì ích lợi gì?"
"Không phải hai người đó được đồn là có tính tình rất nóng nảy sao? Thoạt nhìn cũng rất tốt mà nhỉ?"
... ...
Cư xá cho khách.
Hùng Uy trưng ra khuôn mặt tươi cười, cùng mười mấy võ hoàng trước mặt lá mặt lá trái.
Hùng Uy không nhịn được trợn trắng mắt ở trong lòng, hắn tới Hoàng đô đã lâu, cửa nhà lại vắng vẻ, kết quả khi tin tức Mộ Thần và Diệp Thạch muốn tới đây được truyền tới, võ hoàng tới cửa một tên lại một tên, mặt mũi của hắn so với Mộ Thần và Diệp Thạch, tựa hồ kém rất xa!
"Hùng huynh, huynh thật đúng là biết cách dạy đồ đệ! Thế mà lại dạy dỗ ra một thiên tài đồ đệ như Mộ Thần."
"Thiên tài thì không hiếm, nhưng khó có nhất chính là có tình có nghĩa."
"Chính xác chính xác, ngay cái lúc sống chết trước mắt, Mộ Thần vậy mà lại trở về, thật sự khiến ta khâm phục!"
"Nghe nói Mộ thiếu đã là trận pháp, phù sư, và luyện dược sư lục cấp, tài hoa như vậy trước đây chưa từng có ai, sau này cũng sẽ không có."
"..."
Hùng Uy trưng vẻ mặt tươi cười, Mộ Thần rất tốt, phẩm tính tốt, biết luyện đan, biết chế phù, biết trận pháp, chỉ là tên nhóc kia lại không đủ tôn sư trọng đạo!!
"Hùng huynh, huynh biết hiện tại Mộ Thần và Diệp Thạch đang ở đâu không?"
"Theo lý mà nói thì Mộ Thần với Diệp Thạch hẳn là đã đến đây rồi, Hùng huynh, huynh có biết khi nào họ tới không?"
Hùng Uy liếc mắt xem thường, hắn làm sao biết được? Hai tên nhóc kia đến vô ảnh, đi vô tung, nguồn tin tức của hắn cũng không linh thông lắm.
"Có lẽ là do trên đường bị chuyện gì làm chậm trễ, nếu tụi nó trở lại thì sẽ xuất hiện thôi." Hùng Uy cười trả lời.
"Hùng tiền bối, Mộ Thần và Diệp Thạch đến." Lâm Nam vội vàng chạy vào, tiến đến trước mặt Hùng Uy nói.
Hùng Uy sửng sốt hỏi: "Đến rồi?"
Lâm Nam gật gật đầu: "Vâng ạ!"
Hùng Uy thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi." Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới!
Theo lý thì Mộ Thần với Diệp Thạch nên tới đây vào hai ngày trước rồi mới đúng, không biết tại sao lại kéo dài tới bây giờ, Hoàng đô hiện giờ long xà hỗn tạp, trước kia Mộ Thần và Diệp Thạch lại đắc tội với không ít người, Hùng Uy thật sự có chút lo lắng cho hai người.
Mộ Thần và Diệp Thạch lững thững đi đến, trước khi Mộ Thần tiến vào thì đã nghe Lâm Nam nói có rất nhiều khách tới cửa, nhưng tới khi vào cửa thì cũng vẫn bị một đám "khách" này làm cho hoảng sợ.
Hùng Uy vậy mà lại tiếp đãi tới mười mấy võ hoàng.
Mộ Thần Diệp Thạch vừa vào cửa, mười mấy tên võ hoàng đồng thời đứng lên, hướng về Mộ Thần với Diệp Thạch chắp tay chào hỏi.
Đối mặt với mười mấy tên võ hoàng, Mộ Thần Diệp Thạch cũng không dám lớn lối, cung kính chắp tay lại chào bọn họ.
Mộ Thần và Diệp Thạch đi tới ngồi xuống kế bên Hùng Uy.
Hùng Uy thuận miệng hỏi Diệp Thạch: "Không phải là hai đứa rời đi trước đám người Yến Khuynh Thành sao? Sao mà bây giờ mới tới đây?"
Vừa nghe được lời Hùng Uy hỏi, khuôn mặt Diệp Thạch lập tức nóng lên.
Hùng Uy nguyên bản chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng Hùng Uy phát hiện, hắn vừa hỏi xong, mặt Diệp Thạch liền đỏ rực, tâm tư liền chuyển mấy vòng.
Hùng Uy đánh giá Diệp Thạch, bỗng phát hiện thấy tựa hồ Diệp Thạch trở nên mềm mại hơn, vả lại mặt mày còn hồng hào, nhất thời âm thầm chậc lưỡi.
Trước đó hắn chỉ thuận miệng nói là hai đứa này lêu lổng bên ngoài, bây giờ quan sát, hai tên nhóc này tám chín phần mười thật sự là đi lêu lổng.
Theo bộ dáng Diệp Thạch thì đã phá nguyên âm, cái tên Mộ Thần mặt người dạ thú này rốt cục cũng vẫn xuống tay với Diệp Thạch!
Mệt hắn còn cho rằng tên đồ đệ này của mình thật là chính nhân quân tử, nhưng mà cũng không kém lắm, nếu như Mộ Thần lại vẫn không xuống tay với Diệp Thạch, hắn thật sự sẽ hoài nghi rằng tên đồ đệ này của hắn có phải là không cứng được hay không.
"Vừa lúc muốn đột phá nên tới chậm hai ngày." Mộ Thần thản nhiên nói.
Hùng Uy nhất thời sửng sốt, kinh ngạc phát hiện Mộ Thần thế mà đã là võ vương cửu tinh, chỉ kém một bước là có thể trở thành võ hoàng rồi.
"Hai đứa đã là võ vương cửu tinh?" Hùng Uy lăng lăng hỏi, rõ ràng khoảng hai tháng trước, hắn nhận được tin tức nói Mộ Thần Diệp Thạch đều là võ vương thất tinh.
Diệp Thạch gật đầu đáp: "Vâng."
Hùng Uy âm thầm cắn răng, hai tên nhóc này tu luyện như thế nào vậy? Có cắn thuốc cũng không nhanh được như vậy đâu!
Cả đám võ hoàng hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch tràn ngập kinh ngạc.
Võ vương cửu tinh mười bảy tuổi! Thiên tài các quốc gia đã bị hai người này bỏ xa không chỉ một đường đâu.
... ...
Mộ Thần ngồi đó thản nhiên quét mắt quan sát mười mấy vị võ hoàng trước mặt, khi nhìn thấy một người trong đó, đôi mắt Mộ Thần không khỏi nheo lại.
Mộ Thần híp mắt, khóe miệng xẹt qua một tia tươi cười đầy hứng thú, trong một đám võ hoàng trước mắt, hắn vậy mà phát hiện ra thân ảnh của Cố Diệu Ngọc.
Cảm nhận được tầm mắt của Mộ Thần, Cố Diệu Ngọc cố gắng đứng lên hành lễ với Mộ Thần, "Mộ thiếu, chuyện năm đó là một hồi hiểu lầm, mong Mộ thiếu bao dung."
"Cố tiền bối nói quá lời, chuyện năm đó Mộ Thần cũng có sai, hiện giờ có trận thú triều trước mặt, mong rằng Cố tiền bối không lấy làm phiền lòng về chuyện cũ." Mộ Thần cười trả lời.
Cố Diệu Ngọc thở ra một hơi, vội vàng nói: "Không dám, không dám."
"Mộ đan sư, thập phần cảm tạ ngài đã cứu mạng ba người thủ hạ của ta là Yến Khuynh Thành, Phí Trọng và Lưu Kính." Lôi Hồng chắp tay nói.
"Chỉ là nhấc tay mà thôi." Khóe miệng Mộ Thần câu lên, ba người kia là do Diệp Thạch cứu, còn hắn ngay cả đầu cũng không lộ, thế nhưng nếu Lôi Hồng ghi tạc việc này trên đầu hắn thì hắn cũng không cần phải chối, dù sao với quan hệ của hắn với Diệp Thạch thì cũng không cần phân chia lẫn nhau, huống hồ, hơn phân nửa là Lôi Hồng còn có lời tiếp theo.
"Nghe nói ngài có thể luyện chế Linh Hoàng Đan?" Lôi Hồng nhẫn một hồi liền mở miệng hỏi.
Mộ Thần gật đầu: "Đúng thế."
Ánh mắt Lôi Hồng tha thiết nhìn Mộ Thần, "Mộ đan sư, hẳn là ngài cũng biết, trong trận thú triều này, Linh Hoàng Đan có tác dụng rất lớn đối với các võ hoàng, hy vọng Mộ đan sư..."
Mộ Thần gật đầu nói: "Ta hiểu, hiện giờ đang có thú triều, việc luyện chế một ít Linh Hoàng Đan trợ giúp các vị tiền bối tăng lên thực lực cũng là việc thuộc bổn phận của Mộ Thần, chỉ là, chắc tiền bối cũng không để cho ta làm không công chứ?"
Lôi Hồng lấy lại bình tĩnh, hỏi Mộ Thần: "Vậy Mộ đan sư muốn thứ gì?"
Mộ Thần điểm nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ngẩng đầu nói: "Bây giờ mọi người đã trên cùng một thuyền, ta cũng không muốn gì nhiều, bất luận là vị võ hoàng nào tham dự đối phó thú triều, chỉ cần vị ấy chuẩn bị ba phần nguyện liệu linh thảo lục cấp và hai triệu nguyên thạch, là có thể đổi lấy Linh Hoàng Đan, về ba phần nguyên liệu linh thảo lục cấp, một phần phải là linh thảo để luyện chế Linh Hoàng Đan, hai phần còn lại thì có thể tùy ý..."
Lôi Hồng sửng sốt, ba phần linh thảo lục cấp mà chỉ cần một phần để luyện chế Linh Hoàng Đan, với khẩu khí này thì có thể thấy xác xuất luyện chế đan dược thành công của Mộ Thần không thấp.
Mộ Thần ra giá cũng không tính là cao, nếu như ở thời kì bình an thì sẽ không có chuyện tốt như vậy.
"Như vậy, ta đại diện tất cả võ hoàng cảm tạ Mộ đan sư." Lôi Hồng chắp tay, nghiêm trang cảm ơn.
Mộ Thần đứng lên nói: "Không cần khách khí, thú triều sắp diễn ra, mọi người cũng đã nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng."
Cố Diệu Ngọc đánh giá Mộ Thần, Mộ Thần nói ra lời này, hiện giờ cả đám võ hoàng đều sẽ nâng hắn lên, mà những người trước đó từng kết quá với Mộ Thần, chỉ sợ sẽ không chiếm được chỗ gì tốt, cũng may những người ở đây không có miệt mài theo đuổi chuyện năm đó.
Mọi người ngồi với nhau hàn huyên một phen, vài tên võ hoàng để lại hộp gấm có chứa linh thảo lục cấp và nguyên thạch xong liền vội vàng ly khai.
... ...
Mộ Thần cũng không ngờ được là hắn lại có thể nhanh chóng thu được mấy phần nguyên liệu luyện chế Linh Hoàng Đan như vậy.
Diệp Thạch cúi đầu, hưng trí bừng bừng kiểm tra mấy hộp gấm.
"Không ngờ lại có nhiều người có sẵn linh thảo luyện chế Linh Hoàng Đan đến thế." Diệp Thạch cảm thán.
Hùng Uy nhún vai nói: "Những tên đó đều là võ hoàng, họ có thể không có được Linh Hoàng Đan, nhưng tìm một phần linh thảo luyện chế Linh Hoàng Đan thì vẫn có thể."
"Cả đám cáo già này đều là một đám tai thính mắt tinh, những chuyện hai đứa làm ở Lạc Nguyệt đế quốc đều được truyền lại, có rất nhiều người biết con có thể luyện chế Linh Hoàng Đan, cũng biết hai đứa sẽ trở về, bởi vậy đã sớm chuẩn bị sẵn chờ hai đứa. Chuyện này phải vất vả con rồi."
Mộ Thần cười cười không để bụng, nói: "Kỳ thật thì con cũng không vất vả lắm, đúng lúc cần một chút linh thảo luyện tập." Linh thảo lục cấp cũng không phải là vật tầm thường dễ kiếm.
"Con không mệt là được." Hùng Uy cười nói.
Mộ Thần lấy ra một bình đan dược giao cho Hùng Uy, nói: "Sư phụ, cái này cho ngài."
Hùng Uy nhìn thứ trong bình đan dược, nhất thời ngây ngẩn cả người, "Làm sao con còn có??"
Mộ Thần không chút để ý nói: "Một phần linh thảo có thể luyện ra được từ một đến ba viên thành đan, trước đó có một lần con tương đối may mắn, một lò có thể luyện ra ba viên đan dược." Nhưng người ngoài đều cho rằng hắn chỉ luyện ra được một viên.
Hùng Uy sửng sốt, thì thào nói thầm: "Thuật luyện đan của con thật không tồi!" Một lò ra được ba viên đan dược, đây tuyệt đối được gọi là sản xuất cao.
Mộ Thần cười nói: "Coi như là thông qua."
Diệp Thạch nâng cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thạch Đầu, làm sao vậy?"
"Không có gì, ta chỉ nghĩ, vào hai năm trước, chúng ta còn đang liều mạng đấu với Cố Diệu Ngọc, hiện giờ lại phải kề vai chiến đấu." Diệp Thạch bĩu môi nói.
Hùng Uy cười nói: "Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, việc này rất bình thường, con còn trẻ, về sau con sẽ chậm rãi hiểu."
Diệp Thạch nhún vai nói: "Có lẽ vậy."
Chương 202
"Sư phụ, con nghe nói thú triều lần này sẽ có quy mô rất lớn?" Sắc mặt Mộ Thần nghiêm túc hỏi Hùng Uy.
Hùng Uy gật đầu khẽ thở dài: "Phải. Ta nghe nói rằng, quy mô thú triều lần này lớn chưa từng có, lúc này hai đứa trở về đây cũng không biết là đúng hay là sai."
Nếu như biết tứ quốc đã định trước sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, kỳ thật, trốn một người cũng là một, con kiến còn ham sống, huống chi là người.
"Vậy tình trạng bây giờ ở Huyền Phong đế quốc thế nào?" Diệp Thạch mím môi, bất an hỏi.
"Huyền Phong đế quốc đất nhỏ, bởi vì nhỏ, cho nên ít nhân khẩu, cao thủ cũng ít, nhưng cũng bởi vì nhỏ, cho nên địa phương chúng ta phải bảo hộ cũng tương đối nhỏ, bây giờ vẫn còn tốt, hiện nay mới chỉ bắt đầu thú triều, cục diện còn có thể khống chế, nhưng..." Hùng Uy dừng lại.
"Nhưng sao ạ?" Mộ Thần hỏi.
Hùng Uy cười bất đắc dĩ, nói tiếp: "Nhưng, lần thú triều này chỉ vừa mới bắt đầu mà đã liên tục có yêu thú lục cấp xuất hiện, chỉ sợ sau này sẽ xuất hiện càng nhiều yêu thú lục cấp."
Diệp Thạch không để tâm, huy động tay chân nói: "Như vậy à? Nhưng cũng không sao, không phải chỉ là yêu thú lục cấp thôi sao, tới một con thì giết một con, tới hai con thì giết một đôi!"
Hùng Uy nhìn Diệp Thạch đang hưng trí bừng bừng, lắc lắc đầu, thằng nhóc Diệp Thạch này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
"Ông ngoại của con là võ hoàng bát tinh, thực lực hùng hậu, ngài ấy chém giết ở tuyến đầu làm gương cho binh sĩ, nếu không phải thế thì tình trạng của Huyền Phong đế quốc cũng không tốt như vậy." Hùng Uy cảm thán. Khúc Khôn biến mất nhiều năm, giờ lại nguyện ý trở về Huyền Phong tham gia chống lại thú triều, đây tuyệt đối là niềm vui ngoài dự đoán.
Diệp Thạch kỳ quái hỏi: "Võ hoàng bát tinh? Thời gian đã qua lâu như vầy mà ông ngoại còn chưa thăng cấp võ hoàng cửu tinh sao ạ?"
Hùng Uy liếc mắt xem thường, 'thời gian lâu như vầy'? Cũng chưa có qua bao lâu đâu! "Con cho rằng ở cảnh giới võ hoàng muốn thăng cấp là chuyện dễ dàng như vậy sao?"
"Rất khó sao?" Diệp Thạch khó hiểu hỏi.
Hùng Uy tức giận nói: "Rất rất là khó!" Thằng nhóc Diệp Thạch này tự mình tu luyện nhanh nên liền cảm thấy người khác tu luyện chậm, thằng nhóc chết bầm!
"Viên Linh Hoàng Đan này vẫn nên lưu cho ông ngoại con thôi, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn." Hùng Uy lẩm bẩm.
"Sư phụ, ngài cứ giữ đan dược đi, còn đan dược cho Khúc tiền bối, con đã sớm chuẩn bị rồi." Mộ Thần thản nhiên nói.
Hùng Uy liếc mắt trừng Mộ Thần, chua chua nói: "Đúng nhỉ, ta sao lại quên chứ, con quên ai chứ sẽ không có khả năng quên ông ta." Khúc Khôn chính là ông ngoại của Diệp Thạch, tên Mộ Thần này sợ vợ như vậy...
Diệp Thạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, do dự hỏi: "Hùng tiền bối, ngài có biết Trang Du và Lục Nghiêu thế nào rồi không?"
Nghe Diệp Thạch hỏi vậy, Mộ Thần cũng dựng thẳng lỗ tai lên.
Từ sau khi hắn xuyên qua đây, Trang Du liền vẫn cứ quấy rối hắn, trong khoảng thời gian này không thấy được Trang Du, Mộ Thần thật sự có chút ngoài ý muốn.
"Hai bọn họ sao? Hình như biến mất rồi." Hùng Uy nói.
"Biến mất? Sao lại gọi là biến mất?" Diệp Thạch không hiểu.
Hùng Uy nhún vai nói: "Không biết nữa! Dù sao thì cũng biến mất, phỏng chừng đã cất bước rời đi rồi, Lục Hành Phong đã mang cả Lục gia ra khỏi Minh Nguyệt đế quốc."
"Hả?!" Diệp Thạch há hốc mồm, trước kia y thật sự nhìn không ra Lục Hành Phong lại là một con rùa đen rút đầu!
"Một đám gia hỏa không có can đảm." Diệp Thạch không vui nói.
Hùng Uy gật đầu đồng ý: "Đúng thế."
"Sư phụ, còn phụ thân của con thì sao?" Mộ Thần hỏi.
Sắc mặt Hùng Uy hơi đổi, thở dài nói: "Hắn đang ở Liễu thành!"
Da đầu Mộ Thần tê rần, trong mắt hiện lên hàn quang, "Sư phụ, chẳng lẽ ý ngài là Liễu thành tiếp giáp biên giới?"
Hùng Uy gật đầu: "Chính là nó."
"Sao phụ thân lại đi tới nơi đó? Nếu như bùng nổ thú triều thì chỗ đó sẽ rất nguy hiểm!" Mộ Thần nhíu mày nói.
Hùng Uy bất đắc dĩ nói: "Phụ thân con kiên trì muốn đi, có ngăn cũng không được. Nhưng mà con yên tâm, mấy năm nay thực lực của phụ thân con tiến cảnh nhanh chóng, đã là võ vương, hắn cũng có năng lực tự bảo vệ mình."
Mộ Thần mím môi, nhẹ hít một hơi: "Nếu vậy thì cứ theo ý phụ thân đi."
"Ta nghĩ hội nghị ngày mai sẽ thảo luận tuyển người đóng giữ phòng tuyến Thiên Lan, phòng tuyến Thiên Lan là do sau khi thú triều bùng nổ, tứ quốc liên minh lại lập lên một đạo phòng tuyến, đạo phòng tuyến này rất quan trọng, tứ quốc đều phải phái ra hai võ hoàng tới đóng giữ."
"Nhưng mà, quốc gia chúng ta có quá ít võ hoàng, vả lại mỗi người đều là nhân vật bất đồng, lần hội nghị này ta sẽ tranh thủ một chút để một mình ta đi thôi." Hùng Uy nói.
Mộ Thần không cần nghĩ ngợi liền nói: "Để con và Diệp Thạch đi đi."
Phòng tuyến Thiên Lan cách Liễu thành không xa, nếu như hắn đi tới đó thì hẳn là có thể thuận tiện chiếu cố phụ thân.
"Được đó được đó!" Diệp Thạch gật mạnh đầu.
Hùng Uy nhíu mày nói: "Mộ Thần, con phải suy nghĩ rõ ràng đã."
Mộ Thần híp mắt nói: "Nếu con đã trở lại thì cũng biết trước có thể sẽ gặp được chuyện nguy hiểm, thừa dịp hiện giờ thú triều còn chưa tràn ra, vừa lúc đi tới tiền tuyến luyện tay, miễn cho đến lúc bạo phát thú triều quy mô lớn lại không đối phó được."
Hùng Uy nhìn Mộ Thần, có chút chần chờ: "Nhưng mà..."
Mộ Thần nói: "Sư phụ, ngài yên tâm đi, con biết đúng mực."
Diệp Thạch gật đầu nói: "Đúng vậy. Hùng tiền bối, ngài không biết chứ, lúc trước con chỉ cần chém hai ba nhát liền giết chết một con yêu thú hoàng cấp, dễ như là cắt rau ý, con rất lợi hại đó."
Hùng Uy tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch: "Hình ảnh con chiến đấu ta đã xem rồi, con đừng tưởng rằng ta ngốc nghếch như mấy võ vương kia mà nhìn không ra, sau khi giết xong con yêu thú kia, con chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi."
Diệp Thạch nhíu mày, chần chờ hỏi: "Ngài đã nhìn ra?"
Hùng Uy trừng mắt với Diệp Thạch: "Vô nghĩa, con nghĩ ta ngốc à? Con mới chỉ là võ vương, phải khống chế nhiều Thôn Thiên Phong vương cấp như vậy cũng không dễ."
Mộ Thần híp mắt, mặc dù Thôn Thiên Phong đúng là lợi khí, nhưng đích thật là rất hao linh hồn lực, hắn phải nghĩ ra biện pháp khắc phục chuyện này. Kỳ thật, gần đây hắn cũng đã nghĩ ra được một chủ ý, thực lực những con Thôn Thiên Phong của hắn luôn đều đều nhau, hẳn là hắn nên bồi dưỡng ra một con đầu đàn, như vậy đến lúc đó chỉ cần khống chế con đầu đàn, để con đầu đàn khống chế tiểu binh, như vậy sẽ có thể tiết kiệm đại lượng linh hồn lực.
Diệp Thạch xoa xoa mũi, giải thích: "Lúc con giải quyết con yêu xà kai thì mới chỉ là võ vương bát tinh, nhưng bây giờ đã là võ vương cửu tinh, thực lực con cũng tăng trưởng rất nhiều rồi."
"Lại nói, làm thế nào mà con có thể thăng cấp võ vương cửu tinh thế? Cái khảm từ võ vương bát tinh đến võ vương cửu tinh cũng không dễ qua." Hùng Uy vuốt cằm, tò mò hỏi.
Đôi mắt Diệp Thạch mơ hồ liếc trái liếc phải, từ đầu giường lăn đến cuối giường, tự nhiên cứ vậy mà thăng cấp thôi!
"Con cũng không biết nữa. Cũng không có gì khó, cứ tự nhiên mà thăng cấp thôi, rất đơn giản."
Diệp Thạch trả lời bâng quơ.
Hùng Uy nhìn biểu tình của Diệp Thạch, nghi ngờ trong lòng càng sâu.
Mộ Thần nói với Hùng Uy: "Sư phụ, ngài nhìn chằm chằm Thạch Đầu làm gì vậy? Thạch Đầu bị ngài nhìn tới mức ngại ngùng rồi kìa."
Hùng Uy liếc mắt nhìn Mộ Thần, bỡn cợt hỏi: "Sao thế? Luyến tiếc?"
Mộ Thần gật đầu: "Vâng, luyến tiếc!"
Hùng Uy tức giận nghiến răng, bỗng nghĩ tới gì, "À đúng rồi, Diệp Thạch, tờ phù chú lục cấp mà con dùng là từ đâu ra?" Chẳng lẽ giống như bên ngoài đồn đãi, Mộ Thần cũng đã là phù sư lục cấp?
Mộ Thần và Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, Mộ Thần lấy ra hai tờ phù chú lục cấp giao cho Hùng Uy, "Cái này tặng ngài phòng thân."
Hùng Uy lăng lăng trừng mắt nhìn, hơn nửa ngày mới hồi thần lại, run rẩy đưa tay tiếp nhận thứ Mộ Thần hiếu kính.
Liễu thành.
"Mộ tiền bối, Mộ tiền bối." Phùng Diệp cao hứng đi đến.
Mộ Viễn Phong thấy sắc mặt Phùng Diệp vui mừng thì cười hỏi: "Sao lại cao hứng như thế?"
"Mộ tiền bối, đã có tin tức về con trai ngài – Mộ Thần và Diệp Thạch Diệp thiếu, họ đã tới Thiên Không đế quốc, đã hội hợp với Hùng tiền bối." Phùng Diệp kích động thông báo.
Mộ Viễn Phong híp mắt: "Như vậy à!"
"Mộ thiếu và Diệp thiếu đều đã là võ vương cửu tinh." Phùng Diệp sùng bái nói.
Mộ Viễn Phong cười nói: "Đã là võ vương cửu tinh à? Thật nhanh!"
Nếu hai đứa nó chọn trở về lúc này thì chính là đã quyết định tham gia chống lại thú triều, như vậy, nhiều thêm một phần thực lực thì sẽ nhiều hơn một phần cơ hội bảo mệnh.
Thấy thần sắc mờ mịt lo lắng của Mộ Viễn Phong, Phùng Diệp theo bản năng thu hồi biểu tình vui mừng trên mặt, "Mộ tiền bối, ngài đang lo lắng cho an nguy của Mộ thiếu và Diệp thiếu sao?"
Mộ Viễn Phong cười khổ: "Ta sao có thể không lo lắng được!"
Lần thú triều này ngàn năm khó gặp, nghe nói ở biên giới, Khúc Khôn tiền bối đã giết hai con yêu thú lục cấp có ý đồ xâm lấn, nếu không phải có Khúc Khôn tiền bối tuần tra ở tiền tuyến, chỉ sợ khối địa phương này của bọn họ đã sớm giữ không được.
"Mộ tiền bối, ngươi đừng lo lắng, nghe nói lần trước Diệp thiếu ngay ngoài thành Thiên Không đế quốc gặp được một con yêu xà lục cấp, con yêu xà kia liền bị Diệp thiếu nhanh gọn lẹ đánh chết." Phùng Diệp cười an ủi.
Mộ Viễn Phong sửng sốt, lập tức tràn đầy kinh nghi hỏi: "Lời đồn có thật không? Diệp Thạch có lợi hại như vậy sao?"
Phùng Diệp vội vàng gật đầu nói: "Tuyệt đối là sự thật."
Mộ Viễn Phong cảm thấy ngoài ý muốn: "Không thể tưởng tượng được là thực lực Diệp Thạch lại xuất chúng như thế."
Phùng Diệp gật đầu: "Đúng là rất khó tin."
...
Thiên Không đế quốc.
Ánh mắt vô số người đều tập trung tới cư xá cho khách, thấy cư xá Hùng Uy toát ra dị tượng thì nhăn chặt mày.
Mộ Thần mới chỉ tiến vào cư xá ở ba ngày, mà dị tượng thành đan đã xảy ra lần thứ tám rồi!
Mộ Thần làm ra động tĩnh quá lớn, các võ hoàng đều đang nhìn chằm chằm.
Đại chiến sắp diễn ra trước mắt, ai cũng không dám mạo hiểm động tâm tư xấu với Mộ Thần.
Mấy ngày qua, Hùng Uy đã đưa ra hơn mười viên Linh Hoàng Đan.
Theo lý mà nói, sau khi luyện dược sư luyện ra được đan dược lục cấp thì hẳn phải đi nghỉ ngơi một hồi thật tốt để khôi phục linh hồn lực.
Thế nhưng, Mộ Thần có Hồn Thủy trong tay, linh hồn lực khôi phục cực nhanh, nghỉ ngơi một hồi là có thể đầy lại.
Hùng Uy nhìn Diệp Thạch trong phòng, nhíu mày, "Mấy ngày nay luôn thấy con nuôi nấng Thôn Thiên Phong. Con đối với đám ong này thật tốt."
Thằng nhóc Diệp Thạch hỗn đản này, thứ tốt không đưa cho hắn, toàn lấy đi muôi ong, cung phụng một đám ong như tổ tông ấy, nào là nguyên thạch, đan dược, linh vật, Diệp Thạch rõ ràng rất keo kiệt, nhưng đối với đám ong này lại rất hào phóng.
Diệp Thạch liếc mắt nhìn Hùng Uy một cái, nói: "Trước khi Mộ Thần bế quan luyện đan đã kêu con nuôi dưỡng ra mấy con Thôn Thiên Phong lợi hại chút để trở thành con đầu đàn, như vậy về sau tụi con khống chế Thôn Thiên Phong thì chỉ cần khống chế con đầu đàn là được. Mộ Thần khó có khi đưa nhiệm vụ cho con, con nhất định phải nghiêm túc hoàn thành mới được."
Hùng Uy sửng sốt, tiếp đó gật đầu nói: "Bồi dưỡng con đầu đàn? Biện pháp này đúng là rất tốt!"
Diệp Thạch gật đầu, trả lời đương nhiên: "Do Mộ Thần nghĩ ra, đó tất nhiên là biện pháp tốt rồi."
"Mà Mộ Thần vẫn còn đang luyện đan sao?" Diệp Thạch hỏi.
Hùng Uy gật đầu nói: "Phải. Mấy ngày nay, võ hoàng tới cửa cầu đan nối liền không dứt, Mộ Thần rất vội, mà cũng có không ít võ hoàng tới cửa cầu các loại đan dược khác."
"Vậy sao? Mộ Thần rất được hoan nghênh nhỉ?" Diệp Thạch nói.
Hùng Uy: "Chứ gì nữa."
Chương 203
Thánh Tinh học viện.
"Uyển Bạch, ngươi đã nghe chưa? Mộ Thần và Diệp Thạch trở lại rồi, giờ đã ở Thiên Không đế quốc, hẳn là họ sẽ cùng quay về với Hùng Uy tiền bối." Tạ Đan Yên vung cây roi trong tay, nói.
Tạ Đan Yên âm thầm thở dài trong lòng, hơn ba năm nay, nàng dốc hết toàn lực tu luyện, đã trở thành võ linh tam tinh, thành tựu này cũng coi như nổi tiếng trong học viện, nhưng khi đem so sánh với Mộ Thần Diệp Thạch, thật sự rất không đủ nhìn.
Trình Uyển Bạch cười nói: "Sao có thể chưa nghe chứ? Bây giờ hai người này mà có chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm mọi người huyên náo một hồi ấy."
Bởi vì thú triều, bầu không khí ở quốc nội có hơi căng thẳng, mà tin tức vài ba thành trì bị yêu thú công phá và người trong thành bị giết hại càng khiến nhân tâm hoảng sợ.
Mộ Thần Diệp Thạch đều là võ vương cửu tinh, có thực lực cao cường, tin tức hai người quay về đối với thần dân Huyền Phong đế quốc mà nói, không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc trợ tim.
Loạn thế xuất anh hùng, quốc gia cũng cần có anh hùng để ổn định nhân tâm, vì thế, Mộ Thần và Diệp Thạch liền cứ vậy mà thành anh hùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...