Bảo Bảo thấy vậy, nhịn không được quát lên: “Con chó hư này dám cướp thịt của ta, đánh chết ngươi.”
Ngay lúc Bảo Bảo đang huơ đũa chuẩn bị đánh con chó kia, con chó kia lại đột nhiên ngã ra đất, miệng không ngừng chảy máu.
Bảo Bảo vừa thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, nói: “Ta chỉ hù dọa ngươi thôi chứ không có muốn đánh ngươi thật đâu.
Mẫu thân, người mau mau cứu nó.”
Tô Tử Mạch sớm đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt.
Nàng đương nhiên biết vừa rồi Bảo Bảo hoàn toàn không có đánh con chó đó, con chó đó bị như giờ không hề liên quan đến Bảo Bảo.
Trong đồ ăn có độc.
Tô Tử Mạch rất nhanh đã phản ứng lại.
Con chó to này vừa ăn miếng thịt đó vào, thoáng chốc đã chết.
Ngoài trong thịt có độc ra, Tô Tử Mạch thật sự không nghĩ ra cách giải thích khác.
Nghĩ đến khả năng này, Tô Tử Mạch vội vàng ngẩng đầu đánh giá xung quanh.
Nếu đã có người cố ý hạ độc trong thức ăn, vậy khẳng định là người đó đang ở trong khách điếm này, nói không chừng đang nhìn chằm chằm mình.
Các vị khách xung quanh vẫn ăn uống, trò chuyện như lúc nãy, trông không có chỗ nào đặc biệt.
Tô Tử Mạch thấy vậy, đột nhiên nhanh trí, nhẹ giọng cười nói với Bảo Bảo: “Bảo bảo, miếng thịt lúc nãy rớt trên đất rồi thì thôi, không quan tâm đến nữa, mẫu thân gắp thêm cho con một miếng.”
Lúc nói chuyện, Tô Tử Mạch gắp một miếng thịt đưa vào miệng Bảo Bảo.
Chẳng qua là lúc gắp thịt, Tô Tử Mạch đã sử dụng linh lực thôi động Thương Hải Châu.
Với tu vi hiện tại của Tô Tử Mạch, cho dù là biến ra một khẩu súng từ Thương Hải Châu cũng không thành vấn đề, chứ đừng nói đến một đĩa đồ ăn nho nhỏ.
Sau khi Bảo Bảo ăn miếng thịt đó, Tô Tử Mạch cũng tự gắp một miếng bỏ vào miệng.
Sau phút chốc, sắc mặt Tô Tử Mạch đột nhiên thay đổi, Bảo Bảo thì trực tiếp ngất đi.
“Trong đồ ăn có độc.”
Chỉ thấy Tô Tử Mạch kêu lên một tiếng, giãy dụa đứng dậy, lớn tiếng kêu lên.
Mọi người thấy thế, đều nhìn qua phía Tô Tử Mạch.
Chưởng quầy trong khách điếm nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Tử Mạch, vẻ mặt hoảng loạn, nói: “Tô tiểu thư, người không sao chứ? Đồ ăn trong khách điếm chúng ta sao có thể có độc được chứ? Bây giờ ta sẽ đi gọi đại phu cho người.”
Chưởng quầy này cũng không ngờ rằng thức ăn trong khách điếm của mình lại khiến cho người ta ăn ra bệnh, nếu như Tô Tử Mạch mà có chuyện gì không may, hắn ta cũng không gánh vác nổi.
Ngay lúc chưởng quầy chuẩn bị đi kêu đại phu, có một vị khách ngồi ở bàn cách xa đột nhiên đứng dậy nói: “Không cần rắc rối vậy đâu, ta chính là đại phu, để ta xem thử cho.”
Người nói chuyện là một lão già râu tóc bạc trắng.
Chỉ có điều là trên khuôn mặt đã có tuổi của lão già này lại mang theo một chút dữ tợn, hoàn toàn không có nét hiền lành, hòa ái như người già bình thường.
Sau khi lão già này đứng dậy thì đi thẳng đến bên cạnh Tô Tử Mạch.
Lúc này Tô Tử Mạch đã nằm úp sấp trên bàn, trông như đã ngất đi rồi.
Sau khi lão già đến bên cạnh Tô Tử Mạch, nhân lúc tầm nhìn của mọi người đang bị chắn lại, ông ta lại trực tiếp lấy ra một con dao găm từ trong lồng ngực, đâm về phía tim Tô Tử Mạch.
Mắt thấy con dao găm này sắp đâm vào tim Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch lại đột nhiên mở bừng mắt ra, trong đôi mắt phượng xoẹt qua một tia sáng, đồng thời vươn tay bắt lấy cổ tay của lão già.
Lão già thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, rõ ràng là không ngờ rằng Tô Tử Mạch vẫn còn tỉnh táo.
“Ngươi… không phải ngươi đã trúng độc, hôn mê rồi sao?”
Lão già vô cùng kinh ngạc.
Tô Tử Mạch lại cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ, nếu như bổn tiểu thư không giả vờ bị trúng độc, sao có thể dẫn ông ra đây được.”
Nghe thấy lời Tô Tử Mạch nói, lão già ngay tức khắc hiểu ra, vẻ mặt hung tợn, nói: “Cho dù nhà ngươi giả vờ bị trúng độc thì đã thế nào? Tóm lại hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!”
Ngay khi lời vừa dứt, lão già đã nhấc một tay khác đập về phía đầu Tô Tử Mạch.
Trên bàn tay lão già đó có một ánh sáng màu xanh đậm đang lập lòe.
Nhìn thấy ánh sáng linh lực màu xanh đậm này, Tô Tử Mạch không khỏi biến sắc.
Lão già này vậy mà lại là một linh thánh cao giai.
Mặc dù hiện tại Tô Tử Mạch cũng là linh thánh, nhưng nàng vừa mới lên linh thánh cấp một mà thôi, rõ ràng vẫn có chênh lệch nhất định với tu vi của lão già này.
Nếu như liều mạng với lão già này, chỉ e là chính mình không phải là đối thủ.
Trong lúc suy nghĩ của Tô Tử Mạch đang xoay chuyển thì chợt có một chủ ý.
Thấy khí thế của lão già ồ ạt đến, nàng dứt khoát buông tay ra, ôm lấy Bảo Bảo, vụt đến chỗ đông người bên cạnh.
Thấy Tô Tử Mạch chạy trốn, đương nhiên lão già vẫn theo đuổi không bỏ.
Lúc này những người khác trong khách điếm cũng nhìn ra lão già đó quyết tâm phải giết được Tô Tử Mạch.
Những người đó vừa thấy tình huống này cũng bị dọa đến không xong, sợ gặp phải tai ương, lập tức nháo nhào trốn về bốn phía.
Lão già vừa thấy đám người xung quanh quá đông, cũng có chút ném chuột sợ vỡ bình, không dám tùy tiện ra tay.
Dù sao thì mục tiêu của ông ta chỉ có một mình Tô Tử Mạch, nơi này lại là thủ phủ của Dạ Lan Quốc, không chừng trong số khách đó có người nào đó có thân phận tôn quý, nếu như ngộ thương phải, ông ta cũng không đảm đương nổi.
Cũng may là đám người rất nhanh đã tản đi hết, Tô Tử Mạch cũng bị ép đến một góc.
Nhìn Tô Tử Mạch đã không còn chỗ nào trốn, khóe miệng lão già lập tức hé ra một nụ cười gằn, nói: “Ngươi chạy đi, ta xem người còn chạy đi đâu được.
Hôm nay ngươi không những phải chết, mà đồ nghiệt chủng trong lòng người cũng phải chết!”
Nghe lời lão già nói, sắc mặt Tô Tử Mạch không khỏi lạnh đi.
Chỉ dựa vào cách gọi lúc nãy của ông ta đối với Bảo Bảo, Tô Tử Mạch đã thầm phán tội tử hình với lão già này rồi.
Ngay lúc lão già đang từ từ tiến lại gần, Tô Tử Mạch cũng đồng thời nắm chặt tay lại.
Mắt thấy lão già đã cách mình rất gần, Tô Tử Mạch đột nhiên vung tay, trực tiếp ném ra một nắm bột phấn.
Lão già thấy thế, vốn còn có chút lo lắng, nhưng khi ông ta nhìn thấy trên người Tô Tử Mạch không hề có linh lực dao động, vẻ mặt ông ta lại thả lỏng xuống.
“Hừ, muốn giở mấy trò vặt này trước mặt lão phu, quả thật là mơ tưởng.
Lão phu sao có thể bị chút tài mọn này của ngươi dọa sợ.”
Lão già này rõ ràng nghĩ là Tô Tử Mạch đang cố ý làm ra vẻ huyền bí.
Nhưng khi những bột phấn đó rơi xuống người ông ta, ông ta đột nhiên cảm thấy bất thường.
“Ngứa quá! Sao lại thế này?”
Lúc này lão già đột nhiên vừa kêu vừa không ngừng giơ tay gãi khắp nơi trên người.
Đến cuối cùng, thậm chí còn trực tiếp nằm xuống đất, bắt đầu lăn lộn không ngừng.
Tô Tử Mạch thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.
Thứ nàng ném ra lúc này chính là bột ngứa lấy từ Thương Hải Châu.
Loại bột ngứa này được tạo ra từ hỗn hợp của mấy loại chất hóa học đặc biệt, là sản phẩm mà thế giới này tuyệt đối không có.
Không chỉ có hiệu quả kinh người, mà còn không có bất kỳ thuốc giải nào.
Trong lúc lão già đang không ngừng lăn lộn trên đất, đột nhiên có một tiếng quát hỏi truyền từ bên ngoài khách điếm: “Các ngươi đang làm gì? Đông người như vậy tụ tập ở đây để làm gì?”
Tô Tử Mạch nghe thấy tiếng nói thì nhìn ra phía ngoài cửa.
Thì ra là động tĩnh trong khách điếm lúc nãy đã hấp dẫn người đi đường, bọn họ đều dồn hết lại chỗ cửa khách điếm.
Mà theo sau tiếng quát này, có một nam nhân với khuôn mặt có khí khái anh hùng, mặc một bộ áo giáp đi vào.
Sau lưng hắn ta còn có mấy binh sĩ vũ trang đầy đủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...