Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim


Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch lắc đầu từ chối nói: “Ta thấy vẫn là quên đi, hiện tại Bảo Bảo còn nhỏ tuổi, bây giờ nói những lời này thì sớm quá rồi.


“Không còn sớm! Nếu phu nhân quen biết Công chúa điện hạ, vậy có lẽ ngài cũng là người có thân phận, mà người như chúng ta nên tìm người trong sạch cho con của chúng ta sớm một chút, như vậy mới có lợi cho tương lai sau này của đứa trẻ.


Nghe những lời này, Tô Tử Mạch bỗng hiểu ra, thì ra nữ nhân này thấy nàng thân với Âu Dương Phương nên muốn mượn việc kết thân từ bé để tạo dựng quan hệ.

Sau khi Tô Tử Mạch nhận ra, vẻ mặt của nàng trở nên tối sầm lại: “Thật ngại quá! Ta không có hứng thú với chuyện này, ngươi không cần tốn công sức để khuyên ta!”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tô Tử Mạch, nữ nhân này chỉ có thể đi ra với vẻ mặt buồn bã.

Tô Tử Mạch chưa kịp thở phào thì thấy nhiều người đi về phía minh.

Bỗng dưng, Tô Tử Mạch xuất hiện một dự cảm bất thưởng, đúng là bọn họ vừa mở miệng đã muốn kết thân từ bé với nhi tử của Tô Tử Mạch.

“Phu nhân, ngài xem nữ nhi nhà ta vừa cao vừa trắng nõn tươi ngon mọng nước, nhất định xứng đôi với nhi tử nhà ngài.



“Nói bậy! Nữ nhi nhà ngươi đen như thế mà còn bảo là trắng nõn! Ngài nhìn nữ nhi nhà ta một chút xem, nàng rất giỏi cầm kỳ thi hoa, tương lai chắc chắn là một nương tử tốt.


Tô Tử Mạch nhìn những người này kéo khuê nữ đến trước mặt mình, khoe ra giống hệt mấy bác gái bán thức ăn trong chợ, nàng không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Khi Tô Tử Mạch đang chuẩn bị trách những nữ nhân này, Bảo Bảo lại chắp hai tay sau lưng nhìn từng bé gái, vẻ mặt có vẻ rất chăm chú.

“Ngươi quá béo, khi nào giảm béo thành công thì hãy quay lại!”
“Vóc dáng của ngươi không tệ, nhưng tuổi còn nhỏ mà mặt đã có nhiều tàn nhang như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ có, không được không được.


Bảo Bảo đi đến trước mặt một nữ hài, quan sát trên dưới một phen rồi phê bình như vị hoàng đế nhỏ đang chọn phi tần, điều này làm những người xung quanh choáng váng.

Thấy vậy, Tô Tử Mạch vừa bực mình vừa buồn cười.

Người ta nói đứa trẻ mới sinh ra ngây thơ như tờ giấy trắng, nhưng dáng vẻ như vậy của Bảo Bảo làm gì giống với đứa trẻ?
Nhất định là do thừa kế gene xấu từ Dạ Ly Thần, cái đồ vô liêm sỉ Dạ Ly Thần gây tại họa đến nàng thì thôi đi, lại còn làm hư Bảo Bảo!
Tô Tử Mạch càng nghĩ càng giận, nàng lập tức tiến lên kéo tay Bảo Bảo ra ngoài, Bảo Bảo thấy vậy thì vội la lên: “Mẫu thân người kéo con làm gì? Con còn chưa xem xong mà!”
“Nhìn cái gì mà nhìn? Con còn nhỏ, đừng học cái xấu, nhanh đi theo ta!”
Lúc này Bảo Bảo cũng nhận ra Tô Tử Mạch tức giận nên không dám nói thêm lời nào, Âu Dương Phương cũng vội vàng đi theo Tô Tử Mạch ra ngoài.

Đến khi rời khỏi Ngọc Anh đường, Tô Tử Mạch mới thở phào một hơi, khi nàng đang định dạy dỗ Bảo Bảo thì đứa bé chớp đôi mắt to nhìn Tô Tử Mạch, nói: “Mẫu thân, con đói bụng rồi!”
Nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch nuốt những lời khiển trách sắp được nói ra vào bụng.

Một hồi lâu, Tô Tử Mạch chỉ có thể thở dài nói: “Bây giờ mới biết đói, không phải vừa rồi con rất đắc ý à?”
“Mẫu thâm, thật ra Bảo Bảo làm như vậy là vì tốt cho người, chắc chắn khi lớn lên Bảo Bảo sẽ phải thành thân sinh con, lúc đó phải chăm sóc mẫu thân cùng nương tử, đương nhiên phải chọn người thật tốt mới được.



Nghe nói như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi há hốc mồm, Âu Dương Phương thì ôm bụng cười nói: “Ha ha ha! Tử Mạch tỷ, Bảo Bảo thật sự quá thông minh, đáng yêu, sao tỷ có thể giận Bảo Bảo vì những chuyện cỏn con này?”
Bị miệng lưỡi trơn tru của Bảo Bảo dỗ, lửa giận trong lòng Tô Tử Mạch nháy mắt tiêu tan thành mây khói, nàng chuẩn bị đưa Bảo Bảo về khách điếm.

Lúc này, Âu Dương Phương buồn bã, nói: “Tử Mạch tỷ, bây giờ không còn sớm.

muội phải trở về rồi, tiếc là muội không thể đưa Bảo Bảo và tỷ về hoang cung, tỷ đừng trách muội nhé!”
Âu Dương Phương tự trách, còn Tô Tử Mạch thì không để bụng, nàng nói: “Âu Dương muội nói vậy là khách khí quá rồi! Muội là công chúa của Dạ Lan quốc, tất nhiên phải cẩn thận để không bị người ngoài bàn tán, tỷ và Bảo Bảo ở khách điếm cũng không sao, muội đừng lo lắng!”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch thấu hiểu người khác như vậy, lúc này Âu Dương Phương mới cười nói: “Tử Mạch tỷ không giận muội là tốt rồi, vậy muội về báo bình an với phụ hoàng, khi nào rảnh muội sẽ đi tìm mọi người.


Tô Tử Mạch nghe vậy khoát tay áo nói: "Đi thôi đi thôi, ta và bảo bảo trong khoảng thời gian này hẳn là đều sẽ ở lại trong khách sạn, ngươi tùy thời tới tìm chúng ta dù cho!"
Trò chuyện với Tô Tử Mạch xong, Âu Dương Phương mới rời đi trong lưu luyến, Tô Tử Mạch cũng dẫn Bảo Bảo về khách điểm.

“Tô tiểu thư, ngài về rồi! Chúng tôi đã chuẩn bị rượu và thức ăn thượng hạng cho ngài, xin hỏi ngài ăn ở bên ngoài hay vào trong phòng?”
Nghe chưởng quỹ nói vậy, Tô Tử Mạch không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ta không đặt rượu với thức ăn, có phải các ngươi nhầm rồi?”
Chưởng quỹ lắc đầu nói: “Chắc chắn không nhầm! Có vị tiểu thư đã trả một tháng tiền thuê nhà cho ngài, còn cố ý dặn chúng tôi phải dùng thức ăn ngon nhất để tiếp đãi ngài, tiểu nhân cũng không dám tiếp đón không chu đáo.

Nghe vậy, Tô Tử Mạch mỉm cười, không cần nghĩ cũng biết những thứ này là do Âu Dương Phương làm, xem ra nàng ấy đúng là có tâm.

Nếu Âu Dương Phương có ý tốt, tất nhiên Tô Tử Mạch cũng sẽ không từ chối, nàng mở miệng nói: “Vậy ngươi mang thức ăn qua cái bàn kia là được!”
Nói rồi Tô Tử Mạch mang Bảo Bảo tìm một cái bàn trống ngồi xuống, bây giờ là giờ cơm tối, khách dùng cơm cũng không ít.


Sau khi Tô Tử Mạch và Bảo Bảo ngồi, thức ăn được đưa lên ngay sau đó.

Chưởng quỹ này không âm thầm giở thủ đoạn, thức ăn đều là hàng cao cấp, chỉ nhìn cũng khiến người khác thèm nhỏ dãi.

Tuy Bảo Bảo vừa sinh ra không được bao lâu nhưng bởi vì thể chất đặc thù nên đã cai sữa từ sớm, khi nhìn thấy món ngon thì hai mắt tỏa sáng định dùng tay nắm lấy.

Thấy vậy, Tô Tử Mạch dùng đũa đập vào bàn tay Bảo Bảo, miệng nhắc nhở: “Ăn cơm cũng phải có phép tắc! Sao lại bốc tay, phải lấy đũa!”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa nhét đũa vào tay Bảo Bảo, Bảo Bảo cầm chiếc đũa vội vàng gắp một miếng thịt chuẩn bị đưa vào miệng.

Lúc này vẻ mặt của Tô Tử Mạch đột nhiên thay đổi, nàng duỗi tay ra cầm tay Bảo Bảo lại, miếng thịt kia cũng rơi trên mặt đất.

Bảo Bảo thấy vậy thì tủi thân, nó đã dùng đũa như mẫu thân bảo rồi, sao mẫu thân lại không cho nó ăn?
Khi Bảo Bảo đang kinh ngạc thì một con chó lớn ở bên cạnh bỗng dưng chạy đến, sau đó ăn miếng thịt rơi trên mặt đất.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui