Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim


Tô Tử Mạch nghe xong thì gật đầu, đợi sau khi sắc trời dần tối, Tô Tử Mạch lặng lẽ rời khỏi Tô gia cùng Phượng Dao.

Cho dù Tô Khang Thành đã sai nhiều người canh giữ bên ngoài cửa đề phòng Tô Tử Mạch rời khỏi, nhưng với tu vi của Tô Tử Mạch nếu muốn đi thật, sao những người này có thể phát hiện được chứ.

Tô Tử Mạch và Phượng Dao thuận lợi rời khỏi Tô gia, hai người không hề dừng lại mà đi thẳng về phía nam, vài ngày sau hai người đã đến bờ biển.

“Thuyền gia, bọn ta muốn đến đảo Phù Vân, các ngươi biết ở đâu không?”
Lúc Tô Tử Mạch và Phượng Dao muốn tìm một người chèo thuyền đưa bọn họ đến đảo Phù Vân, vẻ mặt của những người chèo thuyền đó bỗng nhiên lại tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, không ai muốn nhận vụ làm ăn này.

Vào lúc Tô Tử Mạch và Phượng Dao hết đường xoay sở, bỗng nhiên có một ông lão chủ động bước đến trước mặt bọn họ nói: “Hai vị cô nương, các ngươi muốn đến đảo Phù Vân sao?”
“Đúng vậy, lão nhân gia ông biết đường không?”
Ông lão nghe xong bật cười đáp: “Các ngươi hỏi cũng đúng người lắm, đảo Phù Vân này là nơi vô cùng nguy hiểm, thời còn trẻ ta cũng từng đến đó vài lần, nhưng sau này người trên đảo Phù Vân bỗng nhiên bắt đầu cắt đứt qua lại với thế giới bên ngoài, có người to gan dám lên đảo nhưng cũng chẳng thấy quay về, từ đó về sau không còn ai dám lên đảo Phù Vân nữa.


Tô Tử Mạch nghe xong vội nói: “Lão nhân gia, vậy ông có thể đưa bọn ta đi không, bọn ta có chuyện rất quan trọng muốn đến đảo Phù Vân.


Đối với Tô Tử Mạch mà nói, điều tra nguyên nhân cái chết của mẫu thân là chuyện lớn hàng đầu, ông lão lúc này gật đầu đáp: “Nếu ta đã đến tìm các ngươi, đương nhiên là muốn giúp các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải biết công việc này rất nguy hiểm, cho nên ra giá đi.



Vừa nghe thấy lời này Tô Tử Mạch bỗng hiểu ra, trực tiếp móc ra hết số ngân phiếu trước đây Phượng Dao đã đưa cho cô.

“Lão nhân gia ông xem chừng này đủ chưa?”
Ông lão cũng không ngờ Tô Tử Mạch lại ra tay hào phóng như vậy, số tiền này đủ cho ông ta sống sung túc mấy đời liền.

Ông lão vội gật đầu đáp: “Đủ rồi đủ rồi, các cô nương đi theo ta, bây giờ ta đưa các ngươi đến đảo Phù Vân.


Nói xong, ông lão nhanh chóng bước lên một chiếc thuyền nhỏ, tuy chiếc thuyền nhỏ này trông có vẻ cũ nát, nhưng Tô Tử Mạch và Phượng Dao cũng không được lựa chọn, đành phải bước lên thuyền trước.

Sau đó ông lão chèo thuyền đưa hai người lênh đênh trên biển, không bao lâu sau trên mặt biển xuất hiện một tầng sương mù dày đặc, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt biển phía trước.

“Hai vị cô nương, các ngươi nhìn thấy chưa, xung quanh đảo Phù Vân đều bị sương mù này bao phủ, nếu như người chưa từng đến chắc chắn sẽ không tìm được lối vào, nhưng có ta ở đây các ngươi cứ yên tâm.


Ông lão này quả nhiên không nói khoác, chẳng bao lâu Tô Tử Mạch đã phát hiện sương mù trước mặt chợt biến mất, nhưng cách đó không xa lại có một hòn đảo xuất hiện trước mặt.

Trong lòng Tô Tử Mạch tính toán thời gian, thật ra đảo Phù Vân này cách bờ biển cũng không xa lắm, xem ra chủ yếu vẫn là vì sương mù che chắn, dẫn đến người bình thường khó có thể phát hiện ra nơi này mà thôi.

Ông lão tiếp tục chèo thuyền đưa Tô Tử Mạch và Phượng Dao cập bến, nhưng lúc này vẻ mặt của ông lão vô cùng căng thẳng.

“Cô nương, đã đến đảo Phù Vân rồi, các ngươi mau lên đi, nếu không còn chuyện gì khác thì ta về trước đây.


Thấy ông lão muốn đi Tô Tử Mạch không nhịn được vội hỏi: “Khoan đã, bọn ta lên đảo giải quyết chút chuyện xong sẽ quay về mà, ông đi rồi bọn ta trở về thế nào?”
Ông lão nghe xong không khỏi sửng sốt, đồng thời lộ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi.

Tô Tử Mạch thấy vậy vội chất vấn: “Ông ngập ngừng ấp úng làm gì, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.



Ông lão nghe xong lúc này mới ngại ngùng nói: “Cô nương, các ngươi đừng trách ta nói chuyện khó nghe, tuy ta không biết tại sao các ngươi lại muốn lên đảo Phù Vân, nhưng theo kinh nghiệm của ta, hễ là người đã lên đảo Phù Vân thì không có ai có thể sống sót trở về.


Thì ra ông lão này cho rằng sau khi Tô Tử Mạch và Phượng Dao lên đảo Phù Vân chắc chắn sẽ chết, cho nên không nhắc đến chuyện đón bọn họ quay về.

Lúc Tô Tử Mạch nghe xong cũng thấy dở khóc dở cười, cũng không biết ông lão này đưa bọn họ đến đây là có ý tốt hay ý xấu.

Nhưng Tô Tử Mạch vẫn mở lời đáp: “Ông nói những lời này cũng hơi cứng nhắc quá, thế này đi, ông cứ quay về trước, bảy ngày sau ông đến đây đón bọn ta, nếu bọn ta không có ở đây thì thôi, nếu bọn ta có thì lúc đó lại trả công gấp đôi cho ông, ông thấy thế nào?”
Vừa nghe thấy Tô Tử Mạch muốn trả công gấp đôi, ánh mắt ông lão chợt bừng sáng lên, liên tục gật đầu đáp: “Được, cô nương yên tâm, bảy ngày sau ta chắc chắn sẽ đến đúng giờ.


Sau khi nói xong Tô Tử Mạch và Phượng Dao lúc này mới lên bờ, sau khi hai người lên bờ mới phát hiện diện tích đảo Phù Vân này cũng không nhỏ, ở gần đó là một khu rừng rậm rạp.

“Tử Mạch muội muội, xem ra người của đảo Phù Vân này có lẽ sẽ sinh sống trong rừng, bây giờ chúng ta qua đó xem thử đi.


Tô Tử Mạch nghe xong thì gật đầu, chỉ có tìm được người của đảo Phù Vân trước mới có thể nghe ngóng chuyện năm đó của mẫu thân.

Sau đó hai người cất bước đi vào trong rừng cây, vừa vào rừng cây chưa được bao lâu Tô Tử Mạch đã nghe thấy tiếng khua chiêng ở gần đó vang lên.

Chuyện này khiến Tô Tử Mạch và Phượng Dao cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ người trên đảo Phù Vân đang chuẩn bị cử hành nghi lễ chúc mừng gì đó sao?
Hai người bèn đi theo hướng phát ra âm thanh, một lát sau bọn họ đã thấy giữa rừng cây có một mảnh đất trống, gần đó còn có những căn nhà gỗ chi chít nhau, đây là chỗ ở của người trên đảo Phù Vân.


Còn lúc này có một đám người đang tập hợp lại cùng nhau, phía trước bọn họ có một tế đàn, những người này đều đang quỳ trước tế đàn, trong miệng lẩm bẩm cũng không biết là đang nói gì.

“Đại Tế Tư, đến giờ rồi.


Chỉ thấy một ông lão mặc y phục kỳ dị bước lên trước tế đàn, nói với tất cả mọi người: “Các vị, tộc A Mạt chúng ta sinh sống phát triển ở đảo Phù Vân đã hơn trăm năm, nhưng dạo này lại gặp phải nạn hạn hán mấy năm chưa có mưa, lễ cầu mưa lần này có liên quan đến sự tồn vong của tộc A Mạt chúng ta, mọi người nhất định phải giữ trong lòng sự thành kính, đã nghe rõ hết chưa?”
“Đại Tế Tư, bọn ta đã rõ rồi, ngài bắt đầu đi.


Tô Tử Mạch và Phượng Dao nghe thấy những lời này bỗng chốc hiểu ra, thì ra người trên đảo Phù Vân này là người của tộc A Mạt, bây giờ bọn họ đang tiến hành lễ cầu mưa.

Tuy Tô Tử Mạch thấy rất tò mò nhưng nàng càng quan tâm đến chuyện của mẫu thân hơn, lễ cầu mưa này cũng không biết đến khi nào, Tô Tử Mạch nói khẽ với Phượng Dao: “Phượng Dao tỷ tỷ, hay là chúng ta tìm người hỏi trước đi, nếu không thì cũng không biết lễ cầu mưa này đến bao giờ mới kết thúc, chỉ sợ sẽ để lỡ thời gian.


Phượng Dao nghe xong cũng thấy hơi lo lắng: “Tử Mạch muội muội, làm vậy có ổn không, hay là chúng ta đợi lễ cầu mưa này kết thúc rồi nói đi, tỷ thấy người của tộc A Mạt này rất thành thật chất phát, chúng ta nói chuyện đàng hoàng với bọn họ chắc cũng không có chuyện gì đâu.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui