May mà đúng lúc Lưu Ly chuẩn bị bữa tối xong nên Âu Dương Diệp cũng không phải chẻ củi lâu lắm.
Vì ngay từ lúc bắt đầu, Lưu Ly đã muốn xây nhà mới nên cô không mua bàn ghế đặt trong ngôi nhà tranh này.
Bình thường lúc ăn cơm, họ cũng chỉ bê bát ngồi trong bếp ăn.
Nhưng hôm nay có nhiều người như vậy, không thể chen chúc trong phòng bếp được.
Khi Lưu Ly còn đang khó xử thì Cố Tại Ngôn đã lấy một tấm gỗ ra rồi đóng một cái bàn đơn giản.
Nhìn động tác của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly cảm thấy Cố Tại Ngôn đúng là người đàn ông toàn năng.
Sau khi bưng tất cả thức ăn lên bàn, cả Âu Dương Diệp và Tần chưởng quầy đều không quan tâm đến điều kiện nghèo nàn, ngược lại họ trông có vẻ rất sốt ruột.
Nhưng khi ngồi vào chỗ xong lại không ai động đũa.
Tần chưởng quầy muốn đợi Âu Dương Diệp ăn trước, còn Âu Dương Diệp lại nhìn Cố Tại Ngôn.
Nếu không có vị tổ tông Cố Tại Ngôn, hắn ta đã không nhịn được mà lao lên rồi.
Những món ăn này trông cực kỳ hấp dẫn, mùi thơm xộc vào mũi, nhất định khi cho vào miệng sẽ rất ngon.
Nhưng Cố Tại Ngôn còn chưa động đũa thì Lưu Ly đã gắp một miếng cá nấu dưa chua cho Bình Bình và Yên Yên.
Bình Bình Yên Yên vui vẻ gắp cá vào miệng, hai mắt bọn trẻ đều sáng lên.
“Mẹ ơi, ngon quá.” Yên Yên vừa ăn vừa khen.
Bình Bình cũng gật đầu.
Lưu Ly lại gắp thịt thỏ xào ớt nguội cho hai đứa trẻ.
Bọn trẻ ăn xong thì lập tức đỏ bừng mặt, trên trán chúng lấm tấm mồ hôi, trông rất khó chịu.
Thấy vậy, Lưu Ly cứ tưởng chúng còn nhỏ nên không thể chịu được đồ ăn cay, cô lập tức lấy muỗng múc canh cho bọn trẻ.
“Mẹ ơi, ngon quá trời quá đất.” Bình Bình, người vốn rất kiệm lời, lên tiếng
“Mẹ ơi, Yên Yên muốn ăn thỏ.” Yên Yên cũng phấn khích đáp.
Tuy thịt thỏ rất cay nhưng hai đứa trẻ càng ăn càng nghiện.
Lưu Ly xúc cho mỗi đứa một thìa, sau đó căn dặn: "Các con còn nhỏ, không thể ăn nhiều đồ cay, ăn hết nhiêu đây rồi không được ăn nữa.”
Bình Bình Yên Yên vội vàng gật đầu, sau đó vùi đầu ăn thịt thỏ.
Tuy cay đến chảy cả nước mắt nước mũi nhưng chúng vẫn ăn rất say mê.
Thấy hai đứa trẻ như vậy, Âu Dương Diệp không khỏi nuốt nước bọt.
Hắn ta muốn ăn!
Âu Dương Diệp háo hức nhìn Cố Tại Ngôn.
Thực chất, sau khi nhìn thấy phản ứng của bọn trẻ, Cố Tại Ngôn cũng trở nên thích thú.
Hắn đã từng nếm qua trù nghệ của Lưu Ly.
Không có món nào không ngon cả.
Hơn nữa vị giác của hắn đã hoàn toàn hồi phục nên chỉ cần ngửi mùi của món thịt thỏ xào cay nguội thôi đã khiến một người có khả năng khống chế rất mạnh như hắn cũng phải phấn khích.
Nhưng Cố Tại Ngôn lại gắp thịt thỏ và cá lên rồi đặt vào trong bát của Lưu Ly trước.
Lưu Ly sững sờ, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Cố Tại Ngôn, vừa hay chạm phải đôi mắt sâu thẳm của hắn.
“Cô bận rộn lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, ăn cơm trước đi.” Cố Tại Ngôn bình tĩnh nói.
Bình Bình Yên Yên nghe xong liền ngẩng đầu nhìn lên, sau đó một người gắp một đũa cho vào bát của Lưu Ly: "Mẹ ăn đi."
Lưu Ly nhìn thức ăn trong bát, khóe môi cô hơi cong lên.
Làm hết mấy món này trong một thời gian ngắn mà không mệt mới là lạ.
Nhưng khi được người khác quan tâm như vậy, sự mệt mỏi ấy liền tan biến trong phút chốc.
Đặc biệt, điều khiến cô ngạc nhiên là Cố Tại Ngôn cũng có lúc ân cần như vậy.
Trong mắt cô, Cố Tại Ngôn như một người đàn ông hệ cấm dục cao lãnh.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn từ năm cặp mắt, Lưu Ly bắt đầu ăn cơm.
Thấy Lưu Ly ăn miếng thịt thỏ mà hắn gắp trước tiên, khóe môi Cố Tại Ngôn hơi cong lên, sau đó hắn liền gắp một miếng thịt thỏ cho vào miệng.
Sau khi ăn xong, nét mặt của Cố Tại Ngôn hơi cứng lại.
Âu Dương Diệp háo hức nhìn Cố Tại Ngôn, nhưng Cố Tại Ngôn vẫn bình tĩnh không chút biểu cảm, khiến Âu Dương Diệp không thể nhìn ra món này ngon hay không ngon.
Nhưng ngay khi nhìn thấy tay Cố Tại Ngôn không ngừng gắp thịt thỏ xào ớt, Âu Dương Diệp liền biết, chắc chắn món thịt thỏ này rất ngon.
Âu Dương Diệp mặc kệ tất cả, hắn ta cầm đũa lên gắp một miếng thịt thỏ xào ớt nguội.
Nhưng khi Âu Dương Diệp chuẩn bị gắp thịt thì đũa của hắn ta lại bị Cố Tại Ngôn cản lại.
Lại đưa đũa ra, rồi lại bị cản lại.
Âu Dương Diệp chỉ có thể tức giận nhìn Cố Tại Ngôn, còn Cố Tại Ngôn lại thản nhiên ăn tiếp như không có việc gì.
Âu Dương Diệp tức đến nghiến răng nhưng không làm gì được.
Tần chưởng quầy ngồi cạnh lo lắng nhìn bàn đồ ăn.
Ông ta muốn ăn nhưng còn chưa tới lượt, thật là sốt ruột muốn chết.
Lưu Ly cũng nhìn thấy cuộc chiến ẩn giữa Cố Tại Ngôn và Âu Dương Diệp.
Sau khi thấy Âu Dương Diệp không gắp được miếng nào, Lưu Ly ho nhẹ rồi giả vờ như chưa thấy gì: "Âu Dương công tử, Tần chưởng quầy, mọi người đừng khách khí, nhanh ăn đi.”
Đùa gì vậy chứ, cô nấu món này để làm viên đá mở đường mà, nếu Âu Dương Diệp và Tần chưởng quầy đều không ăn thì còn mở với cả đường gì chứ?
Lưu Ly nói xong, Cố Tại Ngôn cũng không làm khó Âu Dương Diệp nữa, cuối cùng hắn cũng gắp được một miếng thịt thỏ, sau đó hắn ta háo hức bỏ vào miệng.
Vị cay của ớt tươi lập tức kích thích toàn bộ vị giác của hắn ta.
Âu Dương Diệp trợn mắt, hương vị đặc biệt này khiến mắt hắn ta sáng bừng lên.
“A — cay quá!” Âu Dương Diệp hét lên, mặt hắn ta đỏ bừng vì cay: “Sướng quá.”
Đúng vậy, cay, nhưng sướng, khiến người khác thấy nghiện.
Sau đó, Âu Dương Diệp lại ăn miếng thứ hai, rồi miếng thứ ba, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Thấy vậy, Tần chưởng quầy cũng không kiêng nể gì nữa, ông ta cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Thân phận đều vứt sang một bên, mọi người bắt đầu gia nhập trận chiến giành đồ.
Một nồi thịt thỏ xào ớt nguội khiến mỗi người đều mồ hôi nhễ nhại.
Mì rưới dầu, gà cay, bánh chiên, cá nấu dưa chua đều đã bị chén sạch, chỉ còn lại mỗi món súp gà.
Sau khi ăn xong, đúng như Lưu Ly nghĩ, Âu Dương Diệp trực tiếp ra giá mua công thức.
Lưu Ly lắc đầu: "Không bán được."
Âu Dương Diệp nghe vậy liền có chút gấp gáp: "Cô có điều kiện gì, cứ nói đi.”
Nếu có thể làm được một món ngon như vậy, chắc chắn Phúc Mãn Lâu của hắn ta sẽ nổi tiếng toàn quốc và hốt được rất nhiều bạc.
Quan trọng nhất là, đây là cách nhanh nhất để khiến hắn ta nở mày nở mặt, khiến những người kia phải hối hận vì những việc đã làm.
“Không phải là tôi không muốn bán, nhưng anh nhìn cái này đi.” Lưu Ly vừa nói vừa chỉ vào đống ớt hồng hồng đỏ đỏ còn sót lại trên đĩa: “Món này phải dựa vào ớt, thứ này tôi vô tình nhặt được trên núi.
Bây giờ chỉ còn hạt giống thôi, tôi còn chưa trồng thành công nên dù có bán công thức cho anh cũng vô dụng.”
Khi nghe cô nói chưa trồng được ớt, Âu Dương Diệp khá nản lòng nhưng rất nhanh, hắn ta đã lấy lại tinh thần: "Khi nào thì cô trồng được?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...