"Lưu Ly muội, cầu xin muội cứu Tiểu Muội nhà ta, ta nguyện sẽ làm trâu làm ngựa cho muội."Đường đường là một đấng nam nhị tám thước, lúc này lại đang quỳ trước mặt Lưu Ly khóc không thành tiếng.
Lưu Ly vội vàng ra hiệu cho Tại Lâm bên cạnh đỡ người dậy, lo lắng hỏi: "Đại Lang ca, không phải là huynh đến thôn Điệp Gia đòi người rồi sao? Tiểu Muội sao rồi, tại sao không về cùng huynh?"
"Tiểu Muội, bọn...!bọn họ nói đã bán Tiểu Muội đi rồi, còn không chịu nói cho ta biết Tiểu Muội bị bán đi đâu, Lưu Ly muội, ta biết muội đã giúp ta rất nhiều rồi, nhưng muội là người có nhiều cách nhất, không cầu xin muội ta cũng không biết nên làm thế nào mới được, nhà bọn họ quả thực là không có lương tâm, ta sợ..."Trương Đại Lang đang nói bỗng trở nên nghẹn ngào.
Đều nói đàn ông dưới gối có vàng ròng, nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng vì con gái Tiểu Muội, Trương Đại Lang đều không màng tất cả, có thể thấy hắn thực sự lo lắng cho an nguy của Tiểu Muội, ở trong thời đại phụ nữ như cỏ rác này, quả thực là hiếm có.
"Đại Lang ca, sau này đừng nói những lời như làm trâu làm ngựa này nữa, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là tìm Tiểu Muội về."
Lưu Ly nói xong cũng không nói thêm gì nữa, để Trương Đại Lang lên xe ngựa.
Tuy nhiên, khi Trương Đại Lang chuẩn bị lên xe ngựa, do cảm giác áp bức mà Tại Lâm cố tình giải phóng ra với hắn nên cuối cùng hắn đã lựa chọn ngồi bên cạnh Tại Lâm.
Không lâu sau xe ngựa đã đến thôn Điệp Gia.
Nếu là ở thôn trang khác, khi có xe ngựa đến, người dân trong thôn nhất định sẽ vây đến như nhìn thấy chuyện lạ.
Nhưng mấy ngày gần đây, có quá nhiều người đến thôn Điệp Gia, hơn nữa đều không phải là chuyện tốt gì, vì vậy nhìn thấy xe ngựa, người dân trong thôn không những không vây đến mà ngược lại còn tránh ra xa, thậm chí còn có người đóng cửa nhà lại.
"Phì, xúi quẩy, một cục phân chuột làm hỏng nồi cháo."
"Đúng vậy, có lẽ chiếc xe ngựa này lại đi tới nhà Điệp Quý.
Nếu gia đình ông ta lại bôi xấu thôn, ta sẽ đến tìm trưởng thôn để đòi lại công đạo cho mọi người."
"Uổng phí lúc trước nhà tôi giúp đỡ nhà ông ta, bây giờ thì hay rồi, Nguyệt Quý nhà tôi phải chịu sự khinh bỉ ở nhà chồng, con trai tôi bây giờ cũng không ai dám gả..."
Những tiếng bàn luận như vậy theo gió bay vào trong xe ngựa, truyền vào tai Lưu Ly một cách rõ ràng.
Không phải những người đó nói quá lớn tiếng mà là sau khi Lưu Ly dùng nước linh tuyền, dường như tai thính mắt tinh hơn trước.
Nghe xong những lời xì xào mang theo sự oán trách, rất nhanh xe ngựa đã dừng lại trước cửa Điệp gia.
Chỉ là có lẽ đã sớm nhìn thấy xe ngựa đến nên người nhà họ Điệp sớm đã trốn vào trong nhà và đóng chặt cửa rồi.
Lưu Ly luồn ra khỏi xe, trực tiếp ra hiệu cho Tại Lâm đi gõ cửa.
Sau âm thanh ‘cộc, cộc, cộc’ vang lên mấy lần là một khoảng yên tĩnh, mà trong nhà Điệp gia cũng không có ai ra mở cửa.
Lễ trước binh sau, Lưu Ly nháy mắt với Tại Lâm.
Tại Lâm hiểu ý, nhảy lên một cái, người liền xuất hiện trong viện của Điệp gia, sau khi Tại Lâm xoay người mở cửa viện xong bèn đi về phía cửa chính đang đóng chặt.
Đến bên cửa, hắn không chút do dự mà giơ chân ra, ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa gỗ vốn được coi là chắc chắn đã theo tiếng mà nứt hở ra.
"Á..."
Cùng với cánh cửa gỗ vỡ nứt ra, trong nhà truyền đến mấy tiếng la hét kinh hoàng.
Nhìn động tác gọn gàng dứt khoát của Tại Lâm, Trương Đại Lang không nhịn được mà nuốt nước bọt, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác sảng khoái khác không thể giải thích được.
"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng."
Vào lúc này, trong nhà truyền đến tiếng van xin của Điệp Quý.
"Chúng tôi không làm gì cả, mọi việc đều do Điệp Sâm làm, không liên quan đến chúng tôi."
"Đừng bắt ta, ta không biết gì cả..."
Trong tiếng cầu xin hỗn loạn, Lưu Ly bước lên trước, lạnh lùng liếc nhìn mọi người của Điệp gia, người thì trốn dưới gầm bàn, người thì thu mình sau ghế, người thì ôm đầu tại chỗ, cô trầm giọng nói: "Trương Tiểu Muội bị các ngươi bán đi đâu rồi?"
Mọi người của Điệp gia vừa nghe thấy là giọng nói của một người phụ nữ trẻ, hơn nữa giọng nói còn vô cùng quen tai, sững người một lúc, sau đó từ từ ngoảnh đầu lại.
Khi nhìn thấy một tiểu tiên nữ trong bộ váy tinh xảo đứng trước cửa, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngoại trừ Thôi thị và mấy đứa nhỏ nhà họ Điệp ra, mấy người đàn ông khác đều nhìn Lưu Ly với ánh mắt như người mất hồn.
"Rầm..."
Vào lúc mọi người của Điệp gia đang mất hồn, Tại Lâm đã không chút khách khí mà đá bay một mảnh gỗ, vừa hay lại va vào chiếc ghế bên cạnh Điệp lão đại mê gái nhất – Điệp Mộc.
Chiếc ghế thì vỡ tan mà Điệp Mộc thì sợ đến ngã ngồi xuống đất, đái dầm tại chỗ.
"Hừ..."Tại Lâm khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Hèn nhát như vậy mà còn dám thèm muốn chủ mẫu nhà hắn?
Đừng nói nâng giày, cho dù là rửa hố xí cũng không xứng.
Sự ra tay của Tại Lâm đã kéo người nhà họ Điệp về thực tại một lần nữa, không còn biểu cảm mê mẩn trước đó, thay vào đó là vẻ mặt sợ hãi.
"Rốt cuộc Tiểu Muội nhà ta đã bị các người bán đi đâu rồi?"
Trương Đại Lang sốt ruột, lặp lại câu hỏi vừa rồi của Lưu Ly.
Lúc này, người của Điệp gia mới nhận ra Trương Đại Lang cũng ở đây, Thôi thị lập tức thay đổi sắc mặt.
"Được lắm, Trương Đại Lang ngươi, hại nhà bọn ta thê thảm như vậy còn chưa đủ sao, còn dám dẫn người đến nhà ta giở thói ngang ngược, ai cho ngươi lá gan vậy?"
Vừa rồi Trương Đại Lang còn bị người nhà họ Điệp vây đánh cho một trận như quả bóng xì hơi.
Cộng thêm, ấn tượng về việc Trương Đại Lang thật thà dễ bắt nạt đã ăn sâu vào trong lòng của Thôi thị, vì vậy nhìn thấy Trương Đại Lang, Thôi thị lập tức quên mất mối đe dọa đến từ phía Tại Lâm, trực tiếp nổi lên làm loạn như thường lệ.
Đối với Thôi thị mà nói, sở dĩ nhà mình trở thành như ngày hôm nay, tất cả đều vì Trương Đại Lang.
Vì vậy Thôi thị thực sự hận Trương Đại Lang thấu xương, đồng thời cũng thực sự không sợ Trương Đại Lang chút nào.
Hoặc là, trong lòng Thôi thị vô thức cảm thấy người mà Trương Đại Lạng dẫn đến sẽ không lợi hại lắm, một người như vậy, làm sao có thể đấu lại với nhà bọn họ thậm chí là cả thôn của bọn họ?
Đương nhiên, vào lúc này, Thôi thị đã thực sự quên mất tiếng xấu hiện tại của nhà mình ở trong thôn rồi.
Nhìn Thôi thị la lối om sòm, trong mắt Lưu Ly lóe lên vẻ chán ghét.
"Tại Lâm!"Lưu Ly gọi tên của Tại Lâm.
"Có!"Tại Lâm lập tức đứng thẳng người.
"Đánh cho đến khi nói ra."Lưu Ly nói chậm rãi, sau đó thuận tay chỉ về phía người chủ gia đình – Điệp Quý.
Không phải cô không kính già yêu trẻ, mà là người nhà này, cô sớm đã muốn chỉnh đốn từ lâu rồi.
Điệp lão đại quá thối tha, Điệp lão nhị nhìn không thuận mắt, về phần Thôi thị, ừm, tạm thời không để Tại Lâm ra tay với phụ nữ, còn những đứa trẻ kia, cô cũng không phải không có nhân phẩm mà bảo một cao thủ như Tại Lâm đi đánh trẻ con như vậy.
Hơn nữa, nếu thực sự bảo hắn đánh trẻ con, há chẳng phải gáo vàng múc nước giếng bùn.
Tóm lại, lần này Lưu Ly không có ý định phí lời với người nhà họ Điệp, thực hiện nguyên tắc có thể động thủ thì không dùng lời nói.
Lưu Ly vừa ra lệnh, không đợi người của Điệp gia phản ứng lại, Tại Lâm đã trực tiếp giơ chân dẫm nát chiếc bàn trên đầu Điệp Quý, sau đó bắt đầu tay đấm chân đá với Điệp Quý.
Tại Lâm là người luyện võ, đương nhiên biết được đánh người vào chỗ nào là hả giận nhất, là đau nhất mà có thể không lấy mạng của người ta, vì vậy vừa mới bắt đầu, trong nhà đã truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Điệp Quý.
Lưu Ly dường như nghe thấy tiếng sập cửa kinh hoàng của một số hộ gia đình cách đó không xa.
Haizz, xem ra là bạo lực quá, khiến hàng xóm bên cạnh sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...