Người mà Cố Tại Ngôn để lại, là Tại Lâm.
Tại Lâm vừa đi ra, Lưu Ly lập tức đánh giá hắn từ trên xuống dưới, làm cho Tại Lâm chỉ cảm thấy có loại cảm giác lo lắng kì lạ.
Ngay khi Tại Lâm cho rằng Lưu Ly sẽ hỏi mình một ít vấn đề về chủ tử, Lưu Ly lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng thiện cảm: "Ngươi đã là người Cố Tại Ngôn phân phó lại, vậy sau này gánh nặng trông nhà hộ viện sẽ giao cho ngươi.
"
Tại Lâm: "???" Vì sao chủ tử để hắn lại rồi hắn phải lo trông coi viện vậy? Là chủ tử lo lắng cho bọn họ nên hắn mới ở lại âm thầm bảo vệ bọn họ thôi!
Tại Lâm muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Lưu Ly, lời phản bác gì cũng không nói ra được.
Đùa sao, người chủ tử đặt ở trong lòng, hắn làm sao phản bác?
Hơn nữa, hắn có dự cảm, nếu hắn thật sự dám phản bác chủ mẫu tương lai, chủ tử đoán chừng sau này ngay cả trông nhà hộ viện cũng không cho hắn làm, có lẽ sẽ trực tiếp gọi hắn đi rửa bồn cầu.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tại Lâm vội vàng gật đầu đồng ý.
Thấy Tại Lâm như thế, Lưu Ly rất hài lòng, dẫn theo hai đứa con tiếp tục đi về phía trước.
Khi Lưu Ly chuẩn bị gọi Tại Lâm đi thuê một chiếc xe ngựa trở về, vừa lúc gặp được Trương Nhị Lang đang vội vàng lái xe ngựa.
Chẳng qua sắc mặt của Trương Nhị Lang nhìn không được tốt lắm.
Mấy ngày trước, sau khi hắn làm lạc mất Bình Bình Yên Yên ở cửa nha môn, trong lòng vẫn không buông xuống được.
Tuy rằng lúc ấy hắn hỏi nha nô, nha nô nói hai đứa nhỏ đi Quách gia, hơn nữa ở cửa Quách gia, cũng có hạ nhân xác thực hai đứa nhỏ và Lưu Ly đang ở trong Quách phủ.
Nhưng bởi vì không nhìn thấy Lưu Ly và đứa nhỏ, trong lòng Trương Nhị Lang vẫn không quá chắc định, lúc này mới vội vàng chạy xe ngựa đến huyện, không nghĩ tới vừa lúc gặp Lưu Ly.
Lúc này, cửa thôn Đại Vĩ, cửa lớn tòa nhà của Lưu Ly mở rộng, trong trong ngoài ngoài cũng vây đầy người.
Lại nhìn trong sân, người Trương gia và đại phòng Lưu gia với người nhà mẹ đẻ của Phạm Phương Huệ đang đối đầu.
Trước tòa nhà, người Trương gia và người nhà cũ Lưu gia tranh cãi.
"Các ngươi không biết xấu hổ, dám tự tiện xông vào nhà dân, có tin hay không chờ Lưu Ly trở lại, chúng ta đi báo quan bắt toàn bộ mấy người lại.
"Trương Trần Thị tức giận đến đỏ mặt.
Lưu Ly kêu bà hỗ trợ trông coi phòng ở, lại chưa từng nghĩ người đại phòng thế nhưng thừa dịp mình về nhà nấu cơm cùng với người Phạm gia toàn bộ xông vào, còn náo loạn khiến đồ vật bên trong lộn xộn không chịu nổi, nếu Lưu Ly trở về, bà phải ăn nói với cô như thế nào?
"Hừ, ngươi giỏi thì báo quan bắt đi, ai không biết Lưu Ly nàng ta bị quan sai mang đi? Lâu như vậy cũng không trở về, ai biết là phạm vào chuyện gì?" Người mở miệng là người nhà họ Phạm, anh trai của Phạm Phương Huệ là Phạm Đại Trấn.
Mà người lục lọi phòng của Lưu Ly nhiều nhất chính là Phạm Đại Trấn, trên thực tế, nếu không phải phòng này không phải ở Phạm gia thôn, hắn ta đã muốn chiếm làm của riêng rồi, hôm nay chỉ là lục ra một chút đồ vật, hắn ta cũng đã cảm thấy mệt mỏi.
Lời này của Phạm Đại Trấn khiến cho Trần thị tức giận đến đỏ mặt, đúng lúc này, Phạm Phương Huệ tiến lên, trên khuôn mặt cay nghiệt lộ ra một nụ cười dối trá: "Ta nói này Trần Nhị Muội, chuyện này cũng không phải là chuyện của nhà ngươi, ngươi cũng đừng xen vào.
"
Trương Trần Thị đang muốn nói chuyện, Phạm Phương Huệ liền tiếp tục nói: "Ngươi xem người nhà con dâu cũ của ngươi phạm phải chuyện giết người lớn như vậy, con gái của ngươi lại từng ngồi tù, những chuyện này không phải là đủ để ngươi phiền lòng sao? Ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nếu không người bên ngoài còn tưởng ngươi đây là muốn chó bắt chuột.
"
Phạm Phương Huệ vừa nói ra lời này, sắc mặt Trương Trần Thị lúc xanh lúc trắng.
Tin tức lão tam Diệu gia giết người truyền khắp mười dặm tám thôn, tuy rằng Trương gia và Diệu gia đã không còn liên quan, nhưng dù sao cũng từng làm thông gia, một số người thích đem chuyện này liên hệ với Trương gia.
Trải qua chuyện này, không nói đến Trương Nhị Lang, dù sao Trương Đại lang muốn tái giá, sợ là sẽ rất khó.
Mà Trương Hạnh Huệ, bởi vì chuyện bị quan sai mang đi rất nhiều người đều nhìn thấy, cho dù Trương Hạnh Huệ không làm gì cả, nhưng ở trong phòng giam một đêm, thanh danh rốt cuộc cũng có vết nhơ vài phần.
Điều duy nhất khiến Trương Trần Thị cảm thấy an tâm chính là, Hạnh Huệ đã sớm định thân, bà không cần lo lắng chuyện hôn nhân của Hạnh Huệ.
Cũng may trải qua một phen nói chuyện của Phạm Phương Huệ, trong lòng Trương Trần Thị tuy rằng cực kỳ không thoải mái, nhưng bà cũng không phải là người nguyện ý chịu thiệt, vì thế lúc này liền phi một tiếng:
"Nhà ta thanh bạch đường đường chính chính, cũng không giống như những người khác, con trai nuôi không còn, chồng cũng đang chịu khổ dịch, ngay cả mông của người nào đó cũng không biết đã khỏi hay chưa, vậy mà cứ ở chỗ này nhớ thương đồ của người khác, là cơm nha môn ăn quá ngon, các ngươi còn muốn đi vào ăn một bữa hay sao?"
Luận nói chuyện tru tâm, Trương Trần Thị việc nhân đức không nhường ai.
Lúc này, sắc mặt Phạm Phương Huệ lập tức trở nên âm trầm.
Những lời Trương Trần Thị nói, quả thật là vết sẹo trong lòng bà ta.
Mà con mình vì sao đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, Trương Đại Phú vì sao đến nay còn phải chịu khổ dịch, mông mình vì sao còn chưa khỏi, bà ta đều không quên.
Cũng bởi vì không quên, cho nên được Trương Trần Thị nhắc nhở, trong lòng Phạm Phương Huệ dâng lên vài phần thoái ý.
Hiện giờ nhà bà ta đang gặp phải thời buổi rối ren, không chịu nổi nhiều mưa gió, vả lại trong khoảng thời gian ngắn, thật ra bà ta cũng không muốn đi trêu chọc Lưu Ly.
Nếu không có huynh trưởng xen vào, bà ta quyết định sẽ không tới nơi này vào lúc này.
Cho dù muốn đến, cũng phải xác định Lưu Ly thật sự không về được mới được, nếu không, với tính tình của Lưu Ly hiện giờ, sợ là bà ta thật sự phải vào đại lao một lần nữa.
Phạm Phương Huệ trong lòng lo lắng, nhưng Phạm Đại Trấn lại không có băn khoăn như trong lòng Phạm Phương Huệ, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Phạm Đại Trấn, hiển nhiên là phiền Trương Trần Thị, nhất thời liền giống như đuổi vịt đuổi người: "Đi đi đi, chúng ta lấy đồ của nhà mình, cùng người ngoài như ngươi có quan hệ gì, nếu không đi ta sẽ động tay đấy.
"
Trương Đại Lang trầm mặc rất nhiều khi thấy mẹ mình bị đuổi, lúc này tiến lên ngăn Phạm Đại Trấn lại.
Mà Trương Trần Thị ở ngay lúc này nói: "Phạm Đại Trấn, ta thấy ngươi ngay cả tên họ của mình là ai cũng quên rồi phải không? Chạy đến nhà người ta nói đồ là của nhà mình, da mặt cũng thật dày.
Trần Nhị Muội ta hôm nay lập tức ghi nhớ lời nói này nơi đây, chỉ cần có ta ở đây, các ngươi cũng đừng nghĩ lấy đi đồ vật thuộc về Lưu Ly.
"
Người của thôn Đại Vĩ tuy rằng bởi vì không biết Lưu Ly rốt cuộc có phải thật sự xảy ra chuyện hay không, cho nên vẫn luôn vây xem.
Nhưng rốt cuộc ở thời điểm mấu chốt, vẫn là trong lòng biết giữ gìn bản làng.
Cho nên, sau khi Trương Trần Thị nói ra những lời này, có vài người đã bị đánh thức, lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, dựa theo cách nói của ngươi, có phải chân ngươi giẫm lên mảnh đất nào, mảnh đất đó chính là của ngươi hay không?"
"Gặp qua da mặt dày nhưng chưa thấy qua ngươi da mặt dày như vậy, cướp đồ cũng cướp đến thôn chúng ta, là muốn khi dễ thôn chúng ta không có người sao?"
"…"
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, nói đến Phạm Đại Trấn mặt đều đỏ, rất là có vài phần thẹn quá thành giận.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng thôn dân Đại Vĩ này, hắn ta muốn mang đi sợ là có chút gì đó không dễ dàng như vậy.
Mà vừa nghĩ tới đầu sỏ gây nên là ai, trong mắt Phạm Đại Trấn liền lộ ra một tia hung dữ.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Phạm Đại Trấn cầm lấy một cây gậy gỗ còn to bằng cánh tay, đập về phía Trương Trần Thị! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...