Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi


Một tiếng "bộp" vang lên, hộp gỗ rơi xuống đất, đồ bên trong rơi ra ngoài.

Lưu Ly có hơi kích động đứng lên, nhìn thứ rơi ra khỏi hộp, vẻ mặt khó coi.

Đó là một dây kết phương Đông, là cô bện cho hai đứa bé, bên ngoài không có.

Vậy nên, nói cách khác, Bình Bình và Yên Yên!
Trong mắt Lưu Ly đầy lửa giận, cắn chặt răng, rất cố gắng mới không chế được cảm xúc của mình.

Lúc này, Quách lão phu nhân đặt chén trà xuống, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn Lưu Ly: "Nữ thần y đừng lo lắng, lão thân trước đây có gặp hai đứa trẻ rất đẹp, mới không nhịn được mời đến phủ làm khách mà thôi.

"
Lưu Ly nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía Quách phu nhân, đối mặt với ánh mắt mang ý cười không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, nội tâm Lưu Ly bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Sau khi nội tâm bình tĩnh lại, vẻ mặt Lưu Ly cũng bình tĩnh lại.

"Bà muốn tôi làm gì?" Lưu Ly hỏi thẳng.

Dùng hai đứa trẻ để uy hiếp, chắc chắn là có mưu đồ.

Quách lão phu nhân không trả lời Lưu Ly ngay, mà hất cằm với lão ma ma.

Lão ma ma hiểu ý, đi ra ngoài,
Lưu Ly không để trong lòng, tiếp tục nhìn Quách lão phu nhân.


"Con dâu của tôi còn đang ở cữ, lại suýt nữa một xác ba mạng, không biết thân thể thế nào? Có vấn đề gì không?" Quách lão phu nhân mở miệng.

Nếu không phải biết Quách lão phu nhân là người thế nào, Lưu Ly sẽ cho rằng Quách lão phu nhân này thật sự quan tâm con dâu mình, dù sao trên mặt cũng đầy vẻ quan tâm.

Quách lão phu nhân như vậy, khiến Lưu Ly nghĩ tới trạng thái của nghệ sĩ phải xuất hiện thường xuyên.

Một diễn viên, sau khi thành công xây dựng nhân vật, dễ dàng bị nhân vật ảnh hưởng, lúc này Quách lão phu nhân sở dĩ không nhìn ra được sơ hở nào, sợ rằng chính là vì nguyên nhân này đi?
Nghĩ như vậy, Lưu Ly thu lại thần sắc, mở miệng nói: "Thân thể có chút tổn hại, không chăm sóc cẩn thận, sẽ tạo thành căn bệnh.

"
Lời này cũng xem như là thật.

"À?" Quách lão phu nhân nhẹ nhàng à một tiếng: "Vậy nếu chăm sóc tốt, sẽ không gặp đại nạn à?"
Theo lý thuyết, nếu thầy thuốc nói có tổn hại thân thể, phải cẩn thận nghỉ ngơi, nếu không sẽ có căn bệnh, người nhà đều sẽ hỏi cách chăm sóc tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không hỏi đến chuyện có gặp đại nạn hay không.

Mà loại người như Quách lão phu nhân này mà hỏi, vậy thì!
Lưu Ly giương mắt nhìn về phía Quách lão phu nhân, vừa vặn đối diện với ánh mắt cười như không cười của bà ta.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, lão ma ma trước đó ra ngoài đi vào, trong tay cầm một cái khay, trên khay để một bình sứ.

Một chiếc bình sứ rất nhỏ, chỉ bằng ngón tay cái, nhưng nhìn chiếc bình sứ kia, Lưu Ly có cảm giác không được tốt.

Mà lúc này, lão ma ma đi đến trước mặt cô, giống như trước đó, đưa đồ cho cô.

Giờ khắc này, không phải lão ma ma mở miệng, mà là Quách lão phu nhân nói: "Đây là thuốc độc, có thể khiến cơ thể trong ba ngày suy yếu đi.

"
Lưu Ly nghe vậy, nắm tay nắm chặt trong tay áo.

"Yên tâm, không chết người, cùng lắm là khiến cô ta nằm liệt giường không dậy được nữa thôi.

" Quách lão phu nhân cười nhạt.

Cô ta, Lưu Ly không cần hỏi, chắc chắn là chỉ Nhiêu Thanh Nhã.

Nói cách khác, Quách lão phu nhân muốn mượn dùng tay cô đối phó với Nhiêu Thanh Nhã.

Thấy Lưu Ly không nói gì, Quách lão phu nhân cũng không giận mà bảo lão ma ma: "Đi đi, hai nhóc con kia chắc đói bụng rồi, cho chúng ăn cái gì ngon ngon đi.

"
Khi nói đến 'ăn cái gì ngon ngon', ngữ khí và biểu tình của Quách lão phu nhân mang theo chút sâu xa.

Lòng Lưu Ly căng thẳng, sau đó nhanh chóng cầm lấy bình thuốc kia.

Chỉ là chiếc bình trong tay lạnh băng, cô lại cảm thấy như phải bỏng.


Một bên là con, một bên là Nhiêu Thanh Nhã có duyên vài lần, cô cảm thấy chọn bên nào cũng không được.

Quách lão phu nhân lại không cho Lưu Ly cơ hội đổi ý, nói thẳng: "Mau, có lẽ thần y còn chưa biết đường, mau đưa thần y đi.

"
Lão ma ma 'Vâng' một tiếng, làm một tư thế mời với Lưu Ly.

Lưu Ly nắm chặt bình sứ, không nhìn lại Quách lão phu nhân, đi ra ngoài, theo sau lão ma ma.

Bên kia, ở viện bên cạnh của Quách lão phu nhân, Bình Bình nheo mắt nhìn hai người trông cửa, mà Yên Yên lại nhìn Bình Bình.

"Ca ca, anh đang nghĩ đến cái gì?" Từ vừa nãy bắt đầu, anh trai có vẻ không đúng lắm.

Nhưng anh trai không nói, cô bé cũng không biết rốt cuộc là thế nào.

Bình Bình nhìn thoáng qua Yên Yên, ánh mắt có chút bất đắc dĩ và hơi phiền lòng, lại lắc lắc đầu: "Không.

"
Yên Yên không vui, trừng mắt nhìn Bình Bình: "Ca ca lừa em.

" Giọng nói mang theo ý khẳng định.

Bình Bình thấy vậy, chỉ đành đi đến trước mặt Yên Yên, thì thầm bên tai Yên Yên mấy câu.

Yên Yên vừa nghe, trong mắt lập tức dấy lên sợ hãi: "Vậy mẹ! "
Yên Yên trong mắt của Bình Bình, nhìn hai người cách đó không xa, sau đó hạ thấp giọng nói, tủi thân mở miệng: "Chúng ta thật sự không được gặp lại mẹ nữa sao?"
Thì ra, mấy ngày trước Trương Hạnh Huệ sau khi trở về, đúng là đã cho Bình Bình và Yên Yên biết tin Lưu Ly không sao cả, lại nói Lưu Ly có việc nên ở lại trong phủ huyện lệnh.

Chỉ là Trương Hạnh Huệ chỉ là người đưa tin, kỳ thật nàng ta cũng chưa gặp Lưu Ly trong huyện, nên cho dù người nhà họ Trương hay Bình Binh Yên Yên thì đều rất lo lắng cho Lưu Ly.

Mắt thấy thời gian ba ngày đã trôi qua, Bình Bình và Yên Yên cuối cùng không ngồi yên được nữa, bảo Trương Nhị Lang đưa chúng tới trong huyện.


Trương Nhị Lang cũng không yên tâm về Lưu Ly, nên cũng mang hai đứa bé tới.

Chỉ là, sau khi tới nha môn nghe ngóng mới biết, huyện lệnh không ở đây, đang đi làm việc.

Mà bởi vì là đến lúc giữa trưa, Trương Nhị Lang sợ hai đứa bé đói, để hai đứa bé đứng dưới một gốc cây cách huyện nha không xa, còn hắn đi mua gì ăn.

Đợi Trương Nhị Lang đi rồi, hai đứa Bình Bình Yên Yên vì còn nhỏ nên đi hỏi thăm tin tức của mẹ từ miệng nha dịch.

Nha dịch chưa từng thấy hai đứa trẻ đáng yêu như vậy, thế nên biết gì đều trả lời, vì thế Bình Bình Yên Yên cũng không đợi Trương Nhị Lang quay lại, đã vòng ra trước cửa Quách phủ phía sau huyện nha, lại vừa lúc bị hạ nhân trong phủ nhìn thấy, sau đó chúng không hề bị cản trở mà được đưa vào trong phủ.

Cô cô dẫn chúng tới nói, rất nhanh thôi mẹ sẽ đến, bảo chúng chờ ở đây.

Cô cô còn nói, sợ rằng mẹ không tin chúng ở đây, để chúng lấy gì đó làm vật truyền tin thì tốt rồi.

Hai đứa nhỏ thì thông minh cỡ nào chứ, chưa trải sự đời nhiều, tự nhiên là làm theo.

Khi cô cô kia đi rồi, Yên Yên một lòng chờ mong được gặp lại mẹ mình, mà Bình Bình từ đầu cũng giống Yên Yên, nhưng rất nhanh cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu mẹ thật sự ở trong phủ làm khách, vậy bọn chúng chỉ là trẻ con, vì sao sẽ bị canh trừng mà không dẫn chúng đi tìm mẹ luôn chứ?
Sau khi nói ra nghi ngờ của mình, Bình Bình nhìn hốc mắt hồng hồng của em gái mình, vội vàng an ủi: "Không sao, anh sẽ nghĩ cách.

"
Bình Bình vừa nói xong, ngoài cửa vừa lúc truyền đến tiếng động.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui