Thông thường người trong thôn đãi tiệc, sẽ đi đến nhà người khác mượn bàn, đợi sau khi bữa tiệc kết thúc thì trả lại.
Cái bàn trước mắt Yên Yên và Âu Dương Diệp bây giờ cũng không biết là của nhà nào, có lớp khói dầu dơ bẩn dày đặc như vậy.
Người trong thôn cũng thấy quen loại bàn này, cho nên không cảm thấy gì, nhưng Âu Dương Diệp không chịu nổi, cho nên bàn bạc với Yên Yên đổi qua bàn khác.
Cho dù, đổi qua một cái bàn sạch hơn cũng được.
Ừm, đương nhiên, người cùng bàn tốt nhất cũng nên sạch sẽ tươm tất hơn.
Hắn chưa giờ chê người nghèo, nhưng không thể chấp nhận người dơ.
Nhưng Yên Yên lại vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Không được đâu, chỉ có bàn này là còn trống.
”
Âu Dương Diệp nghe vậy nhìn xung quanh, quả nhiên, những bàn khác đều đầy ắp người.
Vậy… phải ngồi ở đây?
Trong lúc Âu Dương Diệp đang giằng co trong lòng, Bình Bình ở cửa dẫn thêm vài người vào nữa.
Trong những người này, có Tôn Đại Phu, có phu phụ Ngô Văn Trác, còn có một người đàn ông trung niên.
Bình Bình nhìn qua một lượt, bèn dẫn đám người đi đến chỗ Yên Yên và Âu Dương Diệp.
Giống như Âu Dương Diệp, lúc nhìn thấy cái bàn, ai nấy mặt cũng biến sắc.
Dù sao cái bàn này, cũng đúng là quá dơ rồi.
Sự do dự trên mặt của các quý nhân, đã lọt vào tầm mắt của Trương Cao Ân ở nơi không xa, bèn đứng dậy đi tới.
“Các quý nhân hay là ngồi bàn của tôi?”
Trưởng thôn vừa nói, vừa nhìn cái bàn trước mặt một cái.
Nhà trưởng thôn vô cùng cần mẫn, cho nên bàn ghế trong nhà đều rất sạch sẽ, nhìn thấy cái bàn dơ dáy như vậy, Trương Cao Ân cũng chau mày, thấy lo lắng trong lòng.
Bình Bình Yên Yên sao có thể dẫn những vị này đến một cái bàn như vậy?
Tuy rằng ông ta không biết hết những người này, nhưng cũng biết có vài người là ông chủ giàu có trong trấn.
Những người này đều là nể mặt tiểu Ly mới đến dự bữa tiệc dọn đến nhà mới, nếu như vì chuyện bàn ghế mà đắc tội họ, không biết có ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tiểu Ly hay không.
Trong lòng Trương Cao Ân lúc này, thực sự là nghĩ cho Lưu Ly, cho nên mới vội vàng đổi bàn cho họ.
Cũng bởi vì tiểu Ly quá bận không có thời gian xử lý chuyện này, còn cái tên Cố Tại Ngôn đó, đang lúc bận rộn như vậy cũng không biết đi đâu rồi.
Trong lòng Trương Cao Ân lúc này cảm thấy khó chịu với Cố Tại Ngôn không biết đi đâu rồi.
“Trưởng thôn thái gia gia ơi, không sao đâu, ở đây còn chỗ trống, đủ chỗ cho họ ngồi mà.
” Yên Yên lúc này lên tiếng.
Trương Cao Ân muốn nói không phải là vấn đề đủ chỗ hay không đủ chỗ, mà là vấn đề không thể đón tiếp sơ suất được.
Nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của Yên Yên, Trương Cao Ân cũng không biết nên nói gì vào lúc này.
Còn Bình Bình ở một bên cũng lên tiếng: “Trưởng thôn thái gia gia ơi, thực ra mẹ có chuẩn bị bàn cho các thúc thúc và gia gia.
”
Nói xong, Bình Bình chỉ vào gian nhà chính: “Mẹ biết họ đến nên đã chuẩn bị bàn tiệc ở đó cho họ.
”
Trương Cao Ân nghe thấy vậy, sắc mặt tối sầm lại.
Vừa nãy xảy ra chuyện gì ông ta biết rõ, nhưng ông ta cảm thấy không có khả năng, nhưng rốt cuộc cũng không có tư cách ngăn cản, đành trơ mắt nhìn đám người nhà tổ chiếm bàn tiệc chính.
Bây giờ bàn tiệc chính đã bị đám người nhà tổ chiếm hết rồi, còn những quý nhân họ không thể đắc tội thì lại không có chỗ ngồi, đúng là….
Người trong thôn nghe thấy lời nói của Bình Bình, lập tức bàn luận xôn xao, cảm thấy đám người nhà tổ vô liêm sỉ, cười nhạo họ.
Còn đám người Tôn lão đứng ở đó nghe thôn dân trò chuyện, không nói gì, nhưng cũng vào lúc này họ mới biết hoàn cảnh thực sự của Lưu Ly.
Vốn dĩ sân trước không xa gian nhà chính, động tĩnh bên này đám người nhà tổ đương nhiên nghe thấy.
Người của Tứ phòng nhà họ Lưu da mặt mỏng nhất, đứng lên trước.
Còn những người khác tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng cũng không chịu đứng dậy.
Nếu như họ lúc này đứng dậy nhường chỗ, vậy mặt mũi của họ ở đâu?
Vừa nãy lúc họ đi vào đắc ý như thế nào, bây giờ đi ra thì vô cùng mất mặt.
Tóm lại, đám người nhà tổ thống nhất với nhau, cho dù thế nào cũng không nhường.
Tình cảnh này, căng thẳng một hồi, có thêm vài phần quỷ dị.
Trong nhà bếp bận đến mức đầu tắt mặt tối, hơn nữa lúc Lưu Ly vào bếp trong sân đã vô cùng ồn, cho nên Lưu Ly không hề để ý động tĩnh bên ngoài.
Mãi đến khi cô nấu xong hết tất cả đồ ăn đi ra khỏi bếp, mới thấy đám người Âu Dương Diệp đã tới, không khỏi kinh ngạc.
“Í, Tôn lão, Âu Dương công tử, ông chủ Ngô, Tần chưởng quầy mọi người đều đến rồi, sao không vào trong ngồi?”
Lưu Ly thắc mắc bước tới, vừa đi vừa hỏi.
Chỉ khi nhìn thấy đám người nhà tổ đang ngồi trong gian nhà chính, sắc mặt liền trở nên có chút khó coi.
Đám người này, đúng là biết kiếm chuyện.
Lưu Ly nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh đi vào trong gian nhà chính, nhìn đám người nhà tổ họ Lưu sắc mặt cũng đang khó coi như vậy.
“Các vị thúc bá thẩm thẩm huynh đệ tỉ muội, bên ngoài còn chỗ trống, mời ra bên ngoài, chỗ này tôi dùng để chiêu đãi khách.
”
Lưu Ly bình tĩnh thuật lại sự thật.
“Ầm” một tiếng, Lưu Trần Thị đập bàn đứng dậy, phẫn nộ nhìn Lưu Ly: “Con nha đầu này, tụi ta đều là người thân của cô, lẽ nào đến cả bàn tiệc chính cũng không ngồi được sao?”
Những người ngoại trừ người của Tứ phòng, lúc này đều bất mãn nhìn Lưu Ly.
“Có cần tôi nhắc mọi người một câu không, 5 năm trước tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu rồi, sớm đã không còn quan hệ gì với mấy người rồi đúng không?” Lưu Ly không hề có biểu cảm gì.
“Cho dù đã đuổi đi, ta cũng là nãi nãi của cô, cô không hiếu kính trưởng bối, chúng tôi có thể đến nha môn tố cáo cô, hơn nữa đuổi cô đi, cũng là do cô không biết liêm sỉ trước…”
“Ai dám nói thê tử ta không biết liêm sỉ?”
Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng.
Tiếp sau đó, Cố Tại Ngôn thay một bộ đồ màu xanh đậm đi vào.
Tuy rằng trên mặt vẫn có vết sẹo, nhưng mà chất liệu vải trông rất tốt, còn có khí chất cao quý tỏa khắp người hắn, lại khiến người khác bất giác nhìn mà phát sợ.
Đến cả người đàn ông trung niên đi theo sau Tôn lão bọn họ, lúc nhìn thấy Cố Tại Ngôn cũng kinh hãi, giống như không ngờ rằng một thôn núi nhỏ này lại có một nhân vật như thế.
Hơn nữa, không hiểu sao lại cảm thấy người đàn ông này có chút quen mặt.
Cố Tại Ngôn đi đến bên cạnh Lưu Ly, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua một lượt đám người nhà tổ họ Lưu.
Đám người nhà tổ, không ai dám đáp trả ánh mắt của Cố Tại Ngôn, ngay cả Lưu Trần Thị cũng bị khí thế dọa người của Cố Tại Ngôn làm cho sợ hãi ngồi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thấy vậy, Cố Tại Ngôn vỗ tay với ngoài cửa.
Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng động, giống như bên ngoài có vô số người vậy.
Lưu Ly không hiểu gì nhìn Cố Tại Ngôn, không biết sao Cố Tại Ngôn sáng sớm đã biến mất không thấy đâu, bây giờ lại đột ngột xuất hiện, còn ra vẻ thần bí muốn làm gì đó.
Vào lúc này, có người đi vào, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...