“Thím động vào con trai tôi thử xem!”
Chính vào lúc Tiêu thị muốn ra tay, Lưu Ly lạnh lùng mở miệng.
Thấy căn phòng lộn xộn, trong lòng Lưu Ly cũng ngập tràn tức giận, nếu không phải định lực của cô tốt, lúc này cô hận không thể đuổi đám vô sỉ này ra ngoài rồi.
Lời của Lưu Ly quá khí thế, lại lạnh như băng, thêm Tiêu thị trước đây từng chịu thiệt không ít trước mặt cô, cho nên bà ta trong lòng sợ cô, bất giác dừng động tác trong tay.
Chỉ phút chốc dừng tay như vậy, Lưu Ly đã tới gần, Tiêu thị dù có muốn ra tay nữa cũng không còn cơ hội.
Nhưng con trai nhỏ nhà mình bị đánh, nếu cứ bỏ qua như vậy, bà ta cũng không cam lòng, bèn hung ác mở miệng: “Lưu Ly, cô dạy con trai mình thế nào, chút tuổi đầu đã không biết lớn nhỏ, lớn còn ra thể thống gì?”
Lưu Vượng Vĩ mặc dù chỉ lớn hơn Bình Bình một tuổi, nhưng vai vế lại cao hơn Bình Bình một bậc.
Nếu đổi thành nhà khác, cao hơn một bậc sẽ đè một đầu, dù Bình Bình chịu thiệt cũng chỉ phải nhịn.
Nhưng Lưu Ly sẽ không như vậy, cô mặc kệ có vai vế hay không, chỉ quản đúng sai.
Muốn bắt nạt con trai cô, vậy thì không được, ai đến cũng vô ích.
“Thím Tiêu biết dạy con trai, chính là dạy con trai thím tự tiện xông vào phòng nhà người khác? Hay là dạy nó trộm cắp?” Lưu Ly lạnh giọng chất vấn.
“Trộm cắp cái gì? Cô nói linh tinh gì đó?” Tiêu thị tức giận.
Trộm cắp là phải ăn cơm tù.
Mà có vết nhơ này, con trai bà ta làm sao đi con đường quan, bà ta tất cả chỉ trông mong đứa con trai này của mình.
“Không hỏi tự lấy, không phải chính là trộm cắp sao?”
Lưu Ly nói, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Tiêu thị: “Còn nữa, thím Tiêu muốn đánh con trai tôi, chẳng lẽ là muốn cái tay này cũng nát?”
Tiêu thị vốn còn định phản bác, vừa nghe Lưu Ly nói nát tay, bất giác lùi về sau một bước.
Lúc này, bà ta nhớ tới những lời người trong thôn nói sau lưng bà ta, mọi người đều nói vì bà ta mắng con oắt Yên Yên mới không thể nói chuyện.
Mặc dù chỉ câm hai ngày đã khỏi, nhưng hai ngày đó trong lòng bà ta tuyệt vọng cỡ nào không một ai biết.
Hơn nữa, cục u trên đỉnh đầu và mủ ở lòng bàn chân bà ta vẫn chưa khỏi, thật sự không dám lại nát tay nữa.
Nếu mắng Yên Yên sẽ biến thành câm, ai có thể đảm bảo mình đánh Bình Bình sẽ không nát tay?
Dù sao hai thứ này là sinh đôi, nếu tà môn cũng sẽ cùng tà môn.
Phạm thị thấy Tiêu thị chỉ chốc lát đã bị dọa sợ, đáy mắt lướt qua khinh thường, ánh mắt nhìn sang Lưu Ly mang theo vài phần hung ác.
“Ly, những lời cô nói vừa rồi chẳng lẽ nhị bá nương của cô mấy ngày nay chịu tội là do cô làm? Đại bá nương nghe nói cô biết y thuật.
”
Lúc Phạm thị nói lời này đã nghe thấy động tĩnh thôn dân vào.
Vừa nghe lời này của Phạm thị, mọi người nghi hoặc nhìn sang Lưu Ly.
Đúng vậy, Lưu Ly biết y thuật, nếu muốn chỉnh một người hình như cũng không phải không thể.
Đặc biệt là, hôm Tiêu thị xảy ra chuyện vừa khéo đã đắc tội Lưu Ly.
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Lưu Ly có chút không đúng.
Không chỉ thôn dân vây xem, ngay cả Tiêu thị cũng vào lúc này hồi thần, như được thức tỉnh, Tiêu thị tức giận nhìn sang Lưu Ly: “Là cô hại tôi?”
“Thím Tiêu có chứng cứ?” Lưu Ly không chút hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt nhìn Tiêu thị.
“Tôi…” Tiêu thị bối rối, bà ta nào có chứng cứ?
Bất giác, Tiêu thị dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phạm Phương Huệ.
Phạm Phương Huệ phỉ nhổ trong lòng, lại vào lúc này đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Ly.
“Hay là, thím Phạm có chứng cứ?” Lưu Ly hỏi.
Phạm Phương Huệ không nói chuyện, vì bà ta lấy không ra chứng cứ.
“Thím Phạm cũng không có chứng cứ, vậy tại sao nói ra lời như vậy? Ông bà ta nói bắt trộm bắt tận tay, bắt gian bắt tận giường, thím Phạm nói suông những lời này, chẳng lẽ là muốn ép chết tôi?” Lưu Ly giọng lãnh liệt chất vấn.
Những lời này cũng không tính là khoa trương.
Ở cái thôn nhỏ bé này, nếu thật sự khiến thôn dân cảm thấy độc là do mình hạ, vậy thôn dân càng sẽ e ngại mình.
Mà con người một khi e ngại, thì sẽ làm ra những chuyện không lý trí.
Ví như, đuổi cô ra khỏi thôn.
Mặc dù thực lực mình hiện tại bị đuổi đi cũng sẽ không đói chết, nhưng theo tư duy người bình thường, nếu bị đuổi ra khỏi thôn, chẳng phải chính là bị ép chết?
Mặc dù độc quả thực là cô hạ, nhưng chỉ cần không ai phát hiện, thì không ai có thể kéo chuyện này lên người cô.
Trừ phi, có người lấy ra chứng cứ!
Quả nhiên, câu này của Lưu Ly vừa nói ra, hoài nghi nơi đáy mắt thôn dân tản đi, ai nấy dùng ánh mắt không tán thành nhìn sang Phạm thị.
Dù có nhiều ân oán cũng không thể nói suông vu oan người ta ép người ta chết đi?
Tùy tiện vu oan người khác hạ độc là không được, Tiêu thị rõ ràng chính là gặp báo ứng.
Phạm thị bị những ánh mắt bất bình đó nhìn, trong lòng nôn nóng.
Đám ngu xuẩn này, không phải chính là dựa vào Lưu Ly có tiền, cho nên mới mượn cơ hội làm thân sao?
Đợi qua hôm nay, tất cả của Lưu Ly đều rơi vào tay bà ta, bà ta muốn xem xem đám người này còn làm sao nịnh hót Lưu Ly?
Chỉ là, thấy sắc mặt Phạm thị ngày càng khó coi, lại không nói ra được câu nào biện hộ, Lưu Kim Vĩ mở miệng:
“Ly tỷ đừng kích động, mẹ em cũng chỉ là tùy tiện hỏi thử thôi, dù sao chị quả thực biết y thuật, đều nói y độc bất phân gia, nhị nương hôm đó quả thực từng tiếp xúc với Ly tỷ, cũng quả thực từng gây gổ không vui với chị, mẹ em nói lời này cũng là hợp tình hợp lý không phải sao? Cho nên xin Ly tỷ tha thứ.
”
Lưu Kim Vĩ vẫn là dáng vẻ ôn hòa nho nhã, tư thái khiêm tốn lại ngập tràn hiền hòa.
Chỉ là lời này vừa nói ra, không chỉ giải vây cho Phạm thị, còn gieo một hạt mầm hoài nghi vào lòng mọi người.
Tại sao cùng là một lời nhưng Lưu Kim Vĩ nói lại có sức nặng hơn Phạm thị? Ai kêu hắn là tú tài chứ?
Theo người trong thôn thấy, người có thể làm tú tài đều thông minh, người thông minh nói chuyện đương nhiên sẽ không sai.
Lưu Ly đối diện ánh mắt như cười như không của Lưu Kim Vĩ, lòng khẽ trầm xuống.
Người này, cô sớm muộn cũng hủy nụ cười đó của hắn!
“Vẫn là câu kia, nếu có chứng cứ, thì cứ lấy ra, cầm đến nha môn là được.
” Lưu Ly mở miệng.
Vì Lưu Ly lúc này mặt đầy chính nghĩa quật cường, cũng khiến người trong thôn tiêu tán hơn nửa hoài nghi đối với cô.
Dù sao ai thật sự làm ra loại chuyện này mà còn có thể không chút sợ hãi nói lấy chứng cứ đi nha môn chứ?
Thử hỏi xem, bách tính nào mà không sợ quan phủ?
“Ly tỷ đừng giận, là em lỡ lời, em bồi tội với chị.
” Lưu Kim Vĩ mặt đầy áy náy, hành lễ với Lưu Ly.
Nói rồi, Lưu Kim Vĩ liền xoay người nhìn sang những người khác Lưu gia: “Ly tỷ hôm nay trong nhà bận, chúng ta cũng đừng quấy rầy chị ấy nữa, ra ngoài đợi đi.
”
Lời này của Lưu Kim Vĩ vừa nói ra, giành được hảo cảm của không ít thôn dân.
Quả thật là tú tài lão gia, làm gì cũng giữ lễ.
Thôn dân lúc này hoàn toàn không suy nghĩ, Lưu Kim Vĩ thực ra cũng là cùng Lưu Vượng Vĩ dạo phòng nhà Lưu Ly.
Lời của Lưu Kim Vĩ ở nhà tổ Lưu gia luôn rất hữu hiệu.
Vì vậy, lời của Lưu Kim Vĩ vừa nói ra, hàng người nhà tổ bèn chuẩn bị ra ngoài.
“Đợi đã…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...