Lưu Ly vốn đã nghĩ những tấm vải dầu này rất đắt, nhưng không ngờ nó lại đắt như vậy.
Chưa nói đến năm nghìn lượng, cho dù bây giờ bảo cô lấy ra một nghìn lượng, cũng cảm thấy mình sắp phá sản rồi.
Quả nhiên, tốc độ kiếm tiền không bao giờ có thể nhanh hơn tốc độ tiêu tiền!
Nhưng nhìn đoàn xe dài, lúc này Lưu Ly không hề có ý định lùi bước chút nào.
Có những tấm vải dầu này, chưa nói đến một nhà kính trồng rau cho mỗi hộ gia đình ở thôn Trần gia, thêm ba hoặc năm thôn Trần gia nữa là đủ.
Vả lại, vừa rồi cô đã thấy, độ dai của những tấm vải dầu này rất tốt, chúng có thể sử dụng luân phiên trong vài năm, nên xét về lâu dài, 5000 lượng cũng đáng giá.
Chỉ không ngờ giá thành lớn như vậy, thế mà trong tình huống Âu Dương Diệp không biết liệu nó có thể sử dụng được hay không đã vận chuyển về đây nhiều như vậy, đúng là không biết nên nói Âu Dương Diệp to gan hay là nói hắn ta biết nhìn xa trông rộng...
Chỉ số tiền này...
Lưu Ly có chút bối rối.
Vài ngày nữa, cửa hàng quần áo may sẵn sẽ chia phần cho cô, tuy vẫn chưa biết con số chính xác, nhưng nghĩ cũng đã biết phần lợi nhuận của cửa hàng quần áo may sẵn không được nhiều đến 5000 lượng.
Mà ngay cả khi cô làm thuốc gửi cho Nhân Thọ Đường ngay ngày hôm nay, cũng không thể chia hoa hồng cho cô ngay lập tức.
Còn số tiền cô có trong tay so với năm nghìn lượng thì như kiến mà so với voi, chao ôi, thật là khó!
“Lưu nương tử không cần lo lắng về tiền bạc.
Ông chủ của chúng tôi nói rằng nếu Lưu nương tử chuẩn bị bỏ tiền ra mua những tấm vải dầu này, có thể cho nợ trước, không cần vội đưa hết một lúc.” Tần chưởng quầy thấy được sự khó xử của Lưu Ly, cười nói.
Có lẽ ông chủ định hợp tác lâu dài với nàng, cũng không sợ nàng bỏ chạy.
Bên cạnh đó, ông chủ cũng nói, việc cho Lưu nương tử nợ có thể cho Lưu nương tử nợ một cái ân tình, nếu sau này Lưu nương tử có ý kiến gì hay ho thì nhất định sẽ nghĩ đến họ đầu tiên.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Tần chưởng quầy, Lưu Ly sao lại không biết Âu Dương Diệp đang nghĩ gì?
Tuy nhiên, cô cũng không nghĩ đến việc đổi đối tác, vì vậy cô gật đầu: “Nếu đã như vậy, ta muốn nhờ Tần chưởng quầy giúp ta nói lời cảm ơn với ông chủ Âu Dương Diệp.”
Tần chưởng quầy nghe xong chỉ cười vẫy tay: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Thấy vậy, Lưu Ly không tiếp tục khách sáo, mà trực tiếp bắt đầu thu xếp nơi đặt những tấm vải dầu quý giá này.
Ngoại trừ bốn xe ngựa giữ lại chuẩn bị đưa qua thôn Trần gia, Lưu Ly bảo những xe ngựa đó trực tiếp mang phần còn lại đến nhà kho của cô.
Sau khi tất cả hàng được dỡ xuống, Lưu Ly vốn muốn từ biệt Tần chưởng quầy để đi đến Trần Gia thôn một chuyến, nhưng bị Tần chưởng quầy ngăn lại.
“Lưu nương tử, chờ một chút.”
Lưu Ly quay lại, hoài nghi nhìn Tần chưởng quầy.
Lúc này, Tần chưởng quầy cũng không còn tinh thần hăm hở khi nói chuyện làm ăn với cô lúc nãy, chỉ có chút do dự và chần chừ.
Quen biết Tần chưởng quầy lâu như vậy, cô chưa từng thấy Tần chưởng quầy như vậy bao giờ.
Trong lòng vừa cảm thấy kỳ quái, Lưu Ly hỏi: “Tần chưởng quầy còn có gì nữa không?
“Là thế này Lưu nương tử, trong trấn bây giờ có lời đồn rằng con gái nhà họ Nhiêu sinh non suýt nữa một xác ba mạng, nhưng lại có một nữ đại phu đã cứu ba người đó.
Không biết là nữ đại phu này có phải là Lưu nương tử?”
Tần chưởng quầy nhìn Lưu Ly với ánh mắt có chút tò mò.
Nhà họ Nhiêu là danh gia vọng tộc ở gần đó, vì vậy những gì xảy ra đã lan truyền nhanh chóng.
Chỉ là mọi người chỉ biết con gái nhà họ Nhiêu được một nữ đại phu cứu sống, nhưng không ai biết nữ đại phu này là ai.
Thật trùng hợp, Tần chưởng quầy và Tiểu Mãn ở Nhân Thọ Đường, có quan hệ họ hàng với nhau, Tần chưởng quầy đã nghe ngóng biết được sự thật, đồng thời cũng biết được việc Lưu Ly cứu sống người sắp chết ở Nhân Thọ Đường.
Đương nhiên, cho tới bây giờ, Tần chưởng quầy vẫn chưa thể liên tưởng được nữ thần y trong miệng Tiểu Mãn với Lưu Ly.
Dù sao thì, khả năng một người vừa biết nấu ăn, vừa có y thuật vô cùng kỳ diệu là quá thấp.
Ông ta nghĩ chắc là mình nhầm.
Tuy nhiên, khi Lưu Ly nghe câu hỏi từ Tần chưởng quầy, mặc dù rất ngạc nhiên vì chuyện này sẽ lan nhanh như vậy, nhưng cô vẫn thoải mái gật đầu.
Nhìn thấy Lưu Ly thừa nhận, Tần chưởng quầy nhất thời không biết nói gì.
Ông ấy chỉ hỏi thử, chứ thực sự không mong đợi một câu trả lời khẳng định như thế.
Tuy nhiên, với tư cách là chưởng quầy tửu lâu, Tần chưởng quầy đương nhiên có định lực nhất định, cho nên dù chưa hoàn hồn sau cú sốc về việc Lưu Ly là nữ thần y kia, nhưng cuối cùng ông vẫn nhớ mục đích hỏi thăm nữ thần y, thế là mở miệng nói.
“Lưu nương tử, cháu gái của vợ tôi, sau khi kết hôn mấy năm nay không thể có con.
Loai bệnh này cô thấy như thế nào?’
Tần chưởng quầy thật ra có ý muốn thử, dù sao thì bao nhiêu năm nay cậu em vợ của ông rất nhiều lần mời đại phu cho con gái, Tôn Lão cũng thường xuyên đến đó, nhưng không có khởi sắc gì.
Trong lòng mọi người cũng không ôm hi vọng gì.
Nhưng hôm qua, sau khi bên nhà vợ ông biết được có một vị nữ thần y như vậy, bà đã nhờ ông nghe ngóng thử, rồi đưa đến xem bệnh cho cháu gái bà.
Việc mẹ vợ giao phó đương nhiên phải hoàn thành, chưa kể chuyện này thật sự có thể thành công thì mẹ vợ sẽ rất vui.
Suy nghĩ trong lòng của Tần chưởng quầy, Lưu Ly không biết, nhưng khi nghe nói lời này, Lưu Ly chỉ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ta chưa gặp bệnh nhân, cho nên rất khó nói, chẳng qua là mấy ngày nay ta bận việc nhà, hay là vài ngày nữa ta đến gặp nàng ấy xem sao?”
Bệnh hiếm muộn, ông cô hồi đó cũng giỏi lắm.
Ai mà không có con ở dù gần dù xa, chỉ cần ông nội bốc ít thuốc, chắc chắn là có thể bế con trong vòng một năm.
Mà cô thấy nhiều thì quen, đương nhiên cũng học được một chút, nên đi xem cũng không sao.
Hơn nữa, Tần chưởng quầy làm người khá tốt, nên cô không tiện từ chối yêu cầu của ông ấy.
Hơn nữa, cô vốn đang định hành nghề y dược, khám cho ai mà chẳng phải là khám?
Tần chưởng quầy biết hôm sau nhà Lưu Ly sẽ tổ chức tiệc tân gia nên gật đầu, “Vậy, mấy ngày nữa ta sẽ lại tới mời cô.”
Sau khi cả hai đồng ý, Tần chưởng quầy cũng không ở lại nữa mà cáo từ.
Ngay sau khi Tần chưởng quầy rời đi, Lưu Ly đi theo bốn xe ngựa đến thôn Trần gia.
Vải dầu Lưu Ly trực tiếp cho người giao cho trưởng thôn Trần gia, còn Lưu Ly thì trực tiếp đến nhà lão Trần.
Xét cho cùng, làm nhà kính cũng cần có kỹ thuật xây dựng, nên tìm thợ lão làng hỏi là đúng.
Quả nhiên đúng như Lưu Ly nghĩ, sau khi thảo luận với Lão Trần chưa đến nửa giờ, hai người đã thương lượng xong một kế hoạch.
Lưu Ly quyết định xây một bức tường gạch và đất nung ở một bên của nhà kính để đốt củi làm ấm nhà kính, đồng thời sử dụng các dải tre và vải dầu để hoàn thành phần còn lại.
Loại công việc này rất dễ dàng đối với một người thợ thủ công, Lão Trần ước tính rằng ông có thể hoàn thành tất cả trong năm ngày.
Chỉ trong năm ngày, Lưu Ly rất hài lòng và rời đi mà không nói thêm bất cứ điều gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng nhà Lưu Ly cũng bắt đầu tổ chức tiệc tân gia, cho dù Lưu Ly không mời ai từ nhà cũ nhà họ Lưu nhưng mới sáng ra người bên nhà cũ nhà họ Lưu đã đến đông đủ.
Điều này nằm trong dự tính của Lưu Ly, nhưng hai Bình Bình và Yên Yên đều tỏ ra tức giận.
“Mẹ, Lưu Vượng Vĩ đi về phía phòng của mẹ rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...