Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi


"Gia, nhóc con kia thật sự là không tệ, nhưng bây giờ có hơi gầy một chút, không thì, gia nuôi một thời gian rồi lại quay lại được không?" Giọng nói của tên tùy tùng kia vừa thấp thỏm lại vừa nịnh nọt vang lên.

"Gia yên tâm, nghe nói hôm nay lại có một tiểu cô nương rất khá mới tới, mau đến bên kia nào, nhất định có thể khiến gia chơi đến thoải mái.

"
"Tiểu cô nương làm sao kích thích bằng nam đồng chứ? Gầy yếu một tí còn hơn dáng vẻ xấu xí.

" Vẻ mặt của Mục Tân Thành không vui, "Mấy tên phế vật các ngươi, đã lâu lắm không đưa tới cho ta người nào vừa ý cả, nếu lần này còn khiến gia ta thất vọng, cẩn thận mạng chó của ngươi.

"
"Vâng vâng vâng, lần này gia chắc chắn sẽ rất vừa lòng.

" Tùy tùng bên cạnh Mục Tân Thành không ngừng lau mồ hôi trên thái dương, vẻ mặt đầy nịnh nọt nhưng cũng rất cẩn trọng.

Mục Tân Thành lại không liếc hắn ta cái nào, mang theo mấy phần hưng phấn, vội vàng không chờ nổi đi đến cửa phòng bên kia.

Khi đến gần, liền trực tiếp duỗi chân đá một cái, cánh cửa theo tiếng mở ra.

Bên kia, Cố Tại Ngôn ra roi thúc ngựa thẳng hướng về phía La Thành.

Nghĩ đến hành động tàn ác của kẻ kia mà thuộc hạ điều tra ra được, ngoại trừ phẫn nộ ngập trời, sâu trong lòng Cố Tại Ngôn hắn còn ẩn chứa sợ hãi, như thể có thứ gì đó sắp sửa mất đi vậy.

Hắn nên sớm nhận ra, trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây, ngoại trừ tên kia, ai sẽ có thể lực và lá gan lớn như vậy chứ?
Nhưng hắn không ngờ tới, người kia đã an phận nhiều năm, lại lén lút làm nhiều chuyện đồi bại như vậy.


Khi Cố Tại Ngôn đến La Thành đã là đêm khuya, cổng thành La Thành vốn nên đóng, nhưng lúc này cổng thành chẳng những không đóng, hơn nữa còn có mấy người đang đứng chờ.

Chờ ở cổng thành, là tri phủ La Thành Cát Thành Đông.

Cát Thành Đông là một người đàn ông trung niên khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình hơi béo, trên khuôn mặt mang theo cẩn trọng và nghiêm cẩn.

Từ xa, Cát Thành Đông đã quan sát người đeo mặt nạ đang phi ngựa mà đến, cho đến bây giờ trong lòng ông ta còn choáng váng.

Không sai, ông ta là bị lôi dậy từ trong ổ chăn, đến giờ ông ta vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ta chỉ biết mấy người trước mặt này là tuần phủ đại nhân phái tới, nhưng có chuyện gì thì ông ta không biết.

Thời gian đứng chờ ở đây, Cát Thành Đông suy nghĩ lại mọi hành động gần đây của mình, nhận thấy bên ngoài cũng không hề thấy có gì lộ ra rõ ràng, trong lòng cũng nhẹ nhàng thả ra.

Nhưng, người nam nhân đeo mặt nạ kia là người phương nào chứ?
Nghĩ đến người đến đây là người bên cạnh tuần phủ đại nhân, trong lòng Cát Thành Đông thấy bồn chồn, tuy không biết rõ thân phận, Cát Thành Đông vẫn bước lên một bước, chuẩn bị nghênh đón người vừa tới.

Thật ra ngựa đã dừng trước mặt ông ta mấy bước, nhưng người kia thì lại không có ý muốn xuống ngay.

Thậm chí Cát Thành Đông cảm thấy khi bị đôi mắt kia nhìn thẳng vào, toàn thân đều có cảm giác lạnh lẽo.

Người này, sợ là không đơn giản.

Cát Thành Đông nghĩ vậy, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy bất an.

"Người ở lại, còn ông quay về phủ nha chờ đợi.


" Cố Tại Ngôn trầm giọng mở miệng nói với Cát Thành Đông.

Người chính là chỉ quan binh của tri phủ.

Bởi vì La Thành rất gần biên giới, nên trong tay tri phủ có hơn một ngàn quan binh.

Hơn nữa phía dưới mỗi huyện, hắn quản hạt dưới trướng cũng hơn một vạn người.

Cố Tại Ngôn cho người lôi tri phủ đại nhận từ trong chăn ra, cũng cho ông ta mang quan binh tới.

Hiện giờ có khoảng năm trăm quan binh đang đứng trong thành, nếu không vì những quan binh này, Cố Tại Ngôn cũng đã không gọi tri phủ đến đây.

Cát Thành Đông nghe Cố Tại Ngôn kia không hề khách khí nói, trong lòng có hơi tức giận.

Trong nhất trời cũng quên mất cảm giác sợ hãi Cố Tại Ngôn mang đến cho ông ta, Cát Thành Đông trầm mặt hỏi, "Ngươi là ai? Quan phẩm cấp là bao nhiêu?"
Nếu chỉ là người dưới trướng tuần phủ, không có quan phẩm chức vụ, nếu ông ta cứ nghe lời hắn, giao ra quan binh của mình, mặt mũi của mình để đâu được chứ?
Cố Tại Ngôn không muốn nói mấy lời vô nghĩa với Cát Thành Đông, chỉ trầm giọng trách mắng: "Cút!"
Cát Thành Đông rất muốn tức giận, nhưng đối diện với con ngươi khát máu lạnh lẽo của Cố Tại Ngôn, ông ta lại không dám.

Tuy là quan văn, nhưng ông ta cũng nhìn ra cặp mắt kia, là một đôi mắt đã nhiễm máu, đã nhìn thấy núi thi biển máu.

Người này, là người ông ta không nên chọc phải.

Cát Thành Đông không biết gì cả, nhưng rất biết nhẫn.


Vì thế, cho dù không tình nguyện, Cát Thành Đông vẫn giao lệnh bài của mình ra, xám xịt rời đi.

Còn trong lòng ông ta cảm thấy thế nào, cũng chẳng ai để ý.

Cát Thành Đông vừa đi, người của Cố Tại Ngôn liền tiến lên.

"Thuộc hạ đã điều tra, vị Lưu nương tử và đứa bé kia đang ở trong biệt viện của Quảng An Hầu của phía bắc thành.

"
Quảng An Hầu Mục Tân Thành, em trai ruột của đương kim hoàng hậu, khi ở kinh thành không chuyện ác nào không dám làm, lúc trước bị Cố Tại Ngôn trở về từ chiến trường trực tiếp phán đi đày tới Lương Châu, hơn nữa tước đoạt tất cả thực quyền của ông ta.

Ngoài mặt Mục Tân Thành rất thành thật, chưa hề làm ra chuyện gì, nhưng không ngờ lại lén lút làm rất nhiều việc không có tính người.

Nếu nói trong việc này hoàng hậu không hề âm thầm bảo vệ, nói ra cũng chẳng có ai sẽ tin.

Nếu thật sự là một hầu gia không quyền không thế, cũng không đến nỗi lừa bán nhiều người như vậy mà không hề bị phát hiện.

"Quảng An Hầu có một người con trai đúng không?" Cố Tại Ngôn trầm giọng hỏi.

"Đúng vậy, Quảng An Hầu công tử Mục Nhậm Kỳ năm nay mười tám! "
"Mục Tân Thành nếu thích đùa bỡn người ta như vậy, thì hãy ném Mục Nhậm Kỳ kia vào tiểu quan quán chiêu đãi thật tốt, không cho hắn ta hưởng thụ tốt thì đừng thả ra.

"
Không đợi thuộc hạ nói xong, Cố Tại Ngôn đã trực tiếp hạ lệnh, cũng không đợi thuộc hạ đáp lại, đã trực tiếp bỏ lại ngựa bên dưới, thả người bay vọt về phía bắc thành.

Biệt viện bắc thành.

Sau khi Lưu Ly từ trong miệng Hứa bà biết được vị trí của Bình Bình, nghĩ đến chủ nhân của nơi này rõ ràng là một kẻ biến thái, bất an trong lòng Lưu Ly lại dâng lên.


Cuối cùng, Lưu Ly vẫn không thể nào ngồi yên được.

Dù là thời gian trôi qua từng phút từng giây, bất an trong lòng cô ngày một lớn, cô sợ chủ nhân nơi này sẽ đột nhiên tới biệt viện này, khiến Bình Bình rơi vào bất trắc.

Cho dù chỉ có một phần khả năng, cô cũng không dám lấy an toàn của Bình Bình ra mạo hiểm.

Một khi người kia ra tay với Bình Bình, đối với Bình Bình mà nói, sẽ là ác mộng cả đời không thể nào quên được với cậu.

Lưu Ly nhìn vào mắt Hứa bà, cuối cùng vẫn dùng thuốc khiến cho bà ta mê man, hơn nữa còn mặc quần áo của bà ta vào.

Ra khỏi phòng, Lưu Ly nhìn đêm tối đen nhánh.

Nương theo ánh sao, cô có thể mơ hồ nhìn ra đây là một cái sân rộng, liếc mắt nhìn lại, cũng không biết ở đây có bao nhiêu phòng.

Theo như lời của Hứa bà, Lưu Ly đi về mạn sườn phía Tây.

Mạn sườn phía Tây là một hành lang dài, Lưu Ly đi qua một hành lang dài, vòng qua một hồ nước, tới sau một hòn núi giả.

Từ sau núi giả nhìn ra bên ngoài, đối diện là một loạt phòng ở.

Chỉ là khi nhìn thấy ngọn đèn dầu và người canh gác ở cửa, trong lòng Lưu Ly lại hồi hộp.

Hứa bà nói, chủ nhân nơi này thi thoảng sẽ tới đây, chẳng lẽ nói, vừa khéo tối nay người đã đến rồi à?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Lưu Ly đã kinh ngạc ra một thân mồ hôi lạnh.

Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Ly đang định ra khỏi hòn núi giả.

Đột nhiên, phòng đối diện truyền đến một tiếng "Choang"!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui