Xuyên Không Cha Con Tôi Đâu Rồi


Điệp Trúc Lam suy đi nghĩ lại chỉ nghĩ được lời mình nói là thật, nàng ta không có nói dối.

Hơn nữa nàng ta cho rằng nếu tội danh không đứng đắn của Lưu Ly được xác thực, vậy thì các thôn dân sẽ nghi ngờ lời của cô.

Có tầng suy nghĩ này, cho nên Điệp Trúc Lam quên mất những gì đã chịu trước đó, đầu óc nóng lên thì lời cũng tuôn ra từ miệng.

Nhưng nói rồi nói, Điệp Trúc Lam bỗng dưng cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như bị dã thú nhìn.

Trong vô thức, Điệp Trúc Lam nhìn sang Cố Tại Ngôn.

Quả nhiên đã nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh đó của Cố Tại Ngôn, dọa cho Điệp Trúc Lam lùi lại một bước, còn suýt nữa ngã ra.

Vào lúc Điệp Trúc Lam hoảng hồn, Cố Tại Ngôn bước lên một bước, hắn từ đứng ở vị trí ở sau Lưu Ly một bước sang đứng ở vị trí ngang với Lưu Ly, sau đó không hề báo trước, Cố Tại Ngôn đưa tay ôm eo của Lưu Ly.

“5 năm trước chúng tôi đã từng bái thiên địa, ai nói nàng ấy là chưa thành thân đã chửa hoang chứ?” Cố Tại Ngôn nhìn Điệp Trúc Lam, ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói tràn ngập ý bảo vệ dành cho Lưu Ly.

Lưu Ly đối với lời của Cố Tại Ngôn cũng chỉ hơi sững người, ngược lại cũng không nghĩ sâu.

Cô cảm thấy đây chắc là Cố Tại Ngôn nể tình bọn họ cũng quyết định quan hệ hợp tác thành thân giả mới ở trước mặt mọi người minh oan cho cô.

Lời nói dối hắn là cha của bọn trẻ cũng có rồi, còn để tâm thêm chuyện từng bái thiên địa này ư?
Huống chi, đây cũng là cơ hội tốt để cho bọn trẻ danh phận, Lưu Ly đương nhiên rất phối hợp --- Ngoan ngoãn để mặc Cố Tại Ngôn ôm eo của mình chiếm tiện nghi của mình.


Tuy nhiên, Điệp Trúc Lam lại sửng sốt tới ngây người, sau đó bèn trực tiếp phủ nhận.

“Không thể nào!”
Nàng ta không tin!
Lưu Ly là chưa thành thân đã chửa hoang!
Hai đứa trẻ đó là con hoang!
Vậy nên, Lưu Ly sao có thể từng bái đường từng thành thân với nam nhân trước mắt này chứ? Nhất định là nam nhân này vì để bảo vệ Lưu Ly mà bịa ra lời nói dối.

Điệp Trúc Lam tuyệt nhiên không tin lời của Cố Tại Ngôn, chỉ vì Điệp Trúc Lam lúc đầu sợ chuyện nháo to bản thân bị mẹ chồng trách phạt mà chột dạ chạy về nhà mẹ đẻ, chuyện Cố Tại Ngôn là ‘cha’ của Bình Bình và Yên Yên còn chưa tung ra, cho nên Điệp Trúc Lam căn bản không biết chuyện này.

Chỉ là khi Điệp Trúc Lam phủ nhận lời của Cố Tại Ngôn, bởi vì sợ hãi, nàng ta vô thức liếc nhìn Cố Tại Ngôn, ánh mắt lại vừa hay dừng trên nửa gương mặt không vết sẹo đó của Cố Tại Ngôn.

Không nhìn thì không sao, khi nhìn một cái, Điệp Trúc Lam đã ngây người.

Nàng ta nhất định là hoa mắt, nếu không sao có thể ở trên mặt của nam nhân đáng sợ đó nhìn thấy bóng dáng của đứa trẻ Bình Bình?
Điệp Trúc Lam muốn nhìn rõ, nhưng chạm vào đôi mắt lạnh lẽo kèm theo sự chán ghét đó của Cố Tại Ngôn, dọa cho Điệp Trúc Lam vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng cho dù như vậy, trong lòng Điệp Trúc Lam vẫn dậy sóng.

Vậy mà là thật, nam nhân đó vậy mà thật sự là cha của Bình Bình Yên Yên.

Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy?
Không có lý do công kích Lưu Ly, trong lòng Điệp Trúc Lam có thêm sự kinh sợ trước nay chưa từng có, chỉ cảm thấy hôm nay mọi việc đều chấm hết rồi.

Trong lòng Điệp Trúc Lam nghĩ gì Cố Tại Ngôn không biết, cũng không muốn biết.


Cho dù ánh mắt dừng thêm một giây ở trên người của nữ nhân đó, hắn cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Rời mắt đi chỗ khác, Cố Tại Ngôn xoay người nhìn sang trưởng thôn Trương Cao Ân: “Trưởng thôn, lúc đầu ta và Ly thành thân cũng không có người quen biết của nàng ấy làm chứng, tới mức nhiều năm nay nàng ấy một mình bị bêu danh, làm phiền sau khi trở về trưởng thôn xem giúp ngày lành tháng tốt, tới lúc đó ta cưới Ly lần nữa, bày tiệc mời mọi người.


Trương Cao Ân nghe thấy lời này của Cố Tại Ngôn, đương nhiên hiểu Cố Tại Ngôn ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này là muốn tìm lại mặt mũi cho Lưu Ly, cứu vãn danh tiếng của Lưu Ly, ông ta lập tức gật đầu: “Chuyện này ta đồng ý, sau khi trở về ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho hai người.


Nói xong, Trương Cao Ân nhìn sang Điệp Đức: “Sự việc rốt cuộc là như này, thiết nghĩ trong lòng ngươi cũng rõ rồi, nhà của Điệp Quý này ức hiếp người của Trương gia ta, công đạo ngày hôm nay chúng ta đương nhiên phải đòi lại, chỉ là muốn hỏi xem chuyện này, người của thôn Điệp Gia các người thật sự muốn tham gia?”
Lời là hỏi Điệp Đức nhưng ánh mắt lại quét qua tất cả mọi người của thôn Điệp gia có mặt tại đây, vẻ mặt rất nghiêm nghị.

Từ biểu cảm đó lời nói đó của Trương Cao Ân thì có thể nhìn ra thái độ: Nếu người của thôn Điệp Gia nhất định muốn tham gia, bọn họ cũng không phải sợ chuyện, nhất định sẽ đối kháng tới cùng.

Tuy người trong thôn tới không ít, nhưng ngay từ đầu trong lòng mọi người đều có tính toán, tới thôn của người khác đòi lời giải thích chung quy sẽ chịu thiệt, chỉ là trong lòng mọi người đều cảm thấy phải mạnh rạn lên, cho nên cho dù không chiếm ứu thế, mọi người cũng không chùn bước.

Mà có Cố Tại Ngôn xuất mã, cộng thêm sự thể hiện của Lưu Ly, rõ ràng đã không cho người của thôn Điệp Gia chiếm lý, cho nên mọi người của thôn Đại Vĩ bây giờ sĩ khí phải nói là rất cao.

So sánh thì người của thôn Điệp Gia ai cũng mặt mày khó coi, chỉ cảm thấy bọn họ xuất hiện ở đây quá mất mặt, không có tí suy nghĩ muốn giúp nhà của Điệp Quý nữa.

“Chuyện này các người muốn giải quyết như nào.


” Vẻ mặt Điệp Đức rất khó coi, hỏi.

Chuyện này, ông ta không thể quản nữa.

Lý cũng không có, còn quản kiểu gì? Lẽ nào vì một Điệp Trúc Lam mà thật sự khiến cô nương chàng trai của cả thôn khó thể cưới gả chắc?
Nếu ông ta không phải là trưởng thôn của một thôn, đối mặt với cục diện khó xử như này, ông ta cũng muốn phất áo rời đi.

Trương Cao Ân nghe vậy, nhìn sang Trương Đại Tú.

Trương Đại Tú lại nhìn sang Lưu Ly, tự dưng rất tin tưởng Lưu Ly.

Lưu Ly đương nhiên nhận được ánh mắt của Trương Đại Tú, lập tức cũng không hàm hồ, mở miệng nói ra cách giải quyết.

“Trương Đại Lang là hưu thê, không phải hòa ly, người của Điệp gia buộc phải tới nha môn sửa lại hồ sơ.

” Hưu thê hoặc hòa ly này đối với nam nhân mà nói không có gì khác biệt, nhưng cũng không thể để Điệp gia đắc ý, cho nên điểm này Lưu Ly đưa ra đầu tiên.

Người của thôn Đại Vĩ vừa nghe thấy lời này, lập tức sôi sục.

“Đúng, chúng tôi là hưu thê, không phải là hòa ly.

” Người của Trương gia ở thôn Đại Vĩ hét lên.

Người của thôn Điệp gia không có ý kiến, thậm chí cảm thấy rất hiển nhiên.

Mà chuyện này, trưởng thôn của thôn Điệp Gia có thể làm chủ đáp ứng, đồng ý sẽ cho người trong tộc đi xử lý chuyện này, chuyện này đã xong.


Tuy sắc mặt của người Điệp gia khó coi, nhưng vẫn đang nhẫn nhịn không lên tiếng.

Lúc này Lưu Ly lại tiếp tục nói: “Chân của Trương Đại Lang bị đánh gãy, nhà của Điệp Trúc Lam cần phải bồi thường 50 lượng bạc.


Lưu Ly vốn muốn nói 100 lượng, nhưng 50 lượng ở nhà nông bình thường đã là một con số khổng lồ rồi, 10 lượng có thể là thu nhập cả một gia đình kiếm trong một hai năm thậm chí ba năm mới có được.

Vậy nên 100 lượng tới cửa miệng của Lưu Ly đã biến thành 50 lượng, 50 lượng này cũng có thể khiến Điệp gia bị lột mất một lớp da.

“50 lượng? Cô sao không đi ăn cướp?” Thôi thị vừa nghe thấy 50 lượng thì lập tức dựng lông lên.

Đừng nói bà ta không có 50 lượng, cho dù có, bà ta cũng tuyệt đối không thể cho người của Trương gia, ngân lượng là mạng của bà ta!
Lưu Ly nghe vậy thì nhìn Thôi thị, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không bồi thường tiền cũng được! ”
Thôi thị vừa nghe có thể không bồi thường tiền thì sắc mặt mới dịu đi một chút.

Chỉ cần không cần bồi dường tiền, điều kiện gì cũng được.

Ba cha con Điệp Quý luôn không lên tiếng, sau khi nghe thấy không cần bồi thường tiền thì đều thở phào.

Tuy nhiên lúc này ánh mắt của Lưu Ly lại u ám dừng trên người của ba cha con, ba cha con bị ánh mắt này nhìn, lập tức chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, một loại cảm giác không tốt lắm sinh ra.

“Không bồi thường tiền, vậy thì lấy đạo của người đã trị lại người, đánh gãy! ” Lưu Ly giơ tay chỉ vào ba người: “Các người ai bằng lòng bị đánh gãy chân không?”
Ba cha con Điệp Quý: “! ” Kẻ ngốc mới bằng lòng bị đánh gãy chân.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui