Hắn phải thượng triều sớm, vận y phục xong liền ôm hôn cậu rồi nói:”Mẫu hậu gọi đến không được đến, bà ta không phải sinh mẫu ta, luôn muốn giết ta nhất định sẽ động thủ với đệ, đóng chặt cửa cung không được mở, đợi ta về”
Y ngoan ngoãn mỉm cười đáp:”Được, nghe phu quân”
Hắn rời đi, vành tai có chút đỏ, mèo nhỏ nhảy đến trèo lên giường báo:”Meo, độ hảo cảm vừa tăng lên mười điểm, còn chín mươi điểm mong kí chủ cố gắng hoàn thành, quà ngày thứ hai đăng nhập đã được chuyển vào kho lưu trữ, tích điểm hiện có bảy trăm điểm”
Sở Tiêu cau mày hỏi:”Sao lại nhiều vậy?”
Mèo nhỏ đáp:”Hôm qua động phòng ngài trực tiếp hoàn thành thêm năm nhiệm vụ phụ, bao gồm giao hoan lần một hai trăm điểm, khiến nam chủ ngượng ngùng lần một một trăm điểm, khiến nam chủ ngượng ngùng ba lần hai trăm điểm, còn gọi nam chủ là phu quân lần một năm mươi điểm”
Sở Tiêu kinh ngạc hỏi:”Sao gọi phu quân thấp vậy?”
Mèo nhỏ khinh bỉ bảo:”Chủ thần có một thời phong lưu bị gọi là tra nữ, trêu đùa rất nhiều nữ tử khác nhau đủ kiểu tính cách, sau này dù hoàn lương rồi nhưng hay bị nhắc lại chuyện cũ nhất là chuyện từng nằm dưới thân người khác gọi đối phương là phu quân nên cực kì ghim những cách gọi thân mật như phu quân, bảo bối, nương tử, nói thẳng ra là gọi vẫn có điểm người chơi trong phạm vi bảy ngày gọi có thể không sao nhưng sau này gọi một lần trừ ba trăm tích điểm”
Sở Tiêu đỡ trán bất lực nói:”Chủ thần....là nữ sao? Còn là tra nữ? Mê tiền hơn mạng lại còn là tra nữ?”
Mèo nhỏ liền nói:”Nhưng chủ thần yêu thật lòng sẽ vô cùng điên cuồng, hơn nữa còn rất cưng sủng đối phương, hiện tại chủ thần đã hoàn lương và bám váy vợ rồi”
Sở Tiêu thầm bất lực với vị chủ thần này.
Một lúc sau người trong cung đến gọi y đến thỉnh an thái hậu, y đóng chặt cửa. Cung nữ thái giám liền phá cửa, mất khá nhiều thời gian, vừa phá cửa thì Trình Tranh đã quay lại, hắn tức giận ra lệnh:”Mang toàn bộ đám cung nữ thái giám này ra ngoài, chém, còn nữa, cả ả thái hậu ngồi trong cung kia, mang ra chém chung đi, trẫm ghét nhất việc có người động vào người của trẫm”
Hắn quay lại, y xuống giường, chạy đến ôm lấy hắn, Trình Tranh nói với y:”Tiêu nhi, Khải Trạch và Minh Triết quay về rồi”
Y liền nói:”Huynh còn chưa cho ta biết chuyện cũ của ta và huynh đó, ta còn không nhớ ra bọn họ là ai nữa”
Trình Tranh bật cười rồi bảo:”Ta đưa đệ đi gặp họ”
Hắn bế y đi, trong ngự thư phòng có hai nam tử vận chiến bào, đều là võ tướng, vừa thấy y họ cùng lúc gọi:”Tiêu nhi”
Y đang nằm trong lòng hắn, Trình Tranh đang bế y vào, hắn ngồi trên ghế, y ngồi trong lòng hắn. Cả hai vị nam tử kia lần nữa gọi y:”Tiêu nhi”
Sở Tiêu liền hỏi:”Ta biết hai người sao?”
Một trong số hai người họ liền hỏi:”Ý đệ là gì? Ta là Minh Triết ca ca của đệ, đệ không nhớ sao?”
Người kia cũng nói:”Ta là Khải Trạch ca ca của đệ, đệ không nhớ thật sao?”
Y liền nói:”Ta chỉ nhớ Trình Tranh ca ca thôi, ta không nhớ bản thân có vị ca ca nào khác cả, trong trí nhớ của ta, ta có phụ mẫu ta có huynh trưởng có Trình Tranh ca ca từng được ta hứa gả, ta chỉ nhớ chừng đó”
Cả hai kinh ngạc, họ không tin chuyện này, Khải Trạch hét lên hỏi Trình Tranh:”Nói, ngươi đã cho Tiêu nhi uống cái gì khiến y quên hết rồi?”
Sở Tiêu hét lên:”Ngươi không được mắng Trình Tranh ca ca của ta”
Cả ba ngơ ra, y nói:”Tuy ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi cũng không được mắng y, ta có mặt ở đây đó, ngươi dám mắng y ta cũng dám đánh ngươi đó”
Nghe y nói hắn bật cười, hai người kia thì ngơ ra kinh ngạc. Trình Tranh ôm hôn y bảo:”Ta rất vui khi được nghe đệ nói thế, Tiêu nhi, đệ nói yêu ta đi”
Sở Tiêu liền nói:”Ta yêu huynh”
Hắn cười lớn, lòng đầy vui sướng, hắn hôn nhẹ lên má y nói:”Ta cũng yêu đệ Tiêu nhi à”
Đang căng thẳng, mèo nhỏ lao nhanh, vừa chạy vừa kêu:”ngao ngao”
Nó lao nhanh nhảy vào lòng y, cả người run lên. Cung nữ thái giám chạy vội vào, Trình Tranh hét lên:”Hỗn xược, các ngươi vậy mà dám doạ sợ cả mèo cưng của hoàng hậu?”
Y từ nhỏ đã thích mèo, vị thiếu gia kia cũng vậy, hệ thống cũng vì chuyện này mà biến thành mèo nhỏ để bám y. Trình Tranh nổi giận cho người giết hết đám cung nữ thái giám kia. Chỉ vì một con mèo bị doạ sợ mà hơn trăm cung nữ thái giám bị ban chết. Sở Tiêu lay lay hắn lắc lắc đầu, Trình Tiêu mềm lòng tha cho toàn bộ, gằn giọng răn đe:”Không được có lần thứ hai”
Hắn biết Sở Tiêu dễ mềm lòng, đây cũng là thứ hắn thích ở người này. Phượng Sở Tiêu kia mềm lòng, yếu đuối, dịu dàng hiền lành, ấm áp, tuy là thiếu gia được cưng chiều nhưng y phục trên người chưa từng quá lộng lẫy, đồ ăn luôn thanh đạm. Chính vì điều này đã biến đối phương thành Bạch Nguyệt Quang trong mộng của ba kẻ khát máu giết người không ghê tay. Trình Tranh là bạo quân, một ngày hơn trăm người bị ban chết là chuyện thường, Minh Triết và Khải Trạch là võ tướng một kẻ trấn thủ phía Bắc một kẻ trấn thủ phía Nam, mỗi người đều từng đồ sát cả một vương quốc chỉ chừa lại dưới vạn người, trên chiến trường cả hai là tử thần. Thuộc hạ đều khiếp sợ cả hai. Trình Tranh nói:”Hai ngươi nữa, tự ý bỏ biên cương chạy về muốn cướp hoàng hậu của trẫm đây là muốn làm gì? Muốn chết rồi?”
Sở Tiêu lắc lắc tay hắn bảo:”Đừng giết người”
Hắn nghe xong liền gật đầu, hắn biết y không phải sợ hắn giết hai kẻ này mà căn bản do y sợ máu. Không biết là có sự trùng hợp không mà cả vị Phượng Sở Tiêu bạch nguyệt quang của họ và cả y xuyên không đến đều sợ máu từ nhỏ. Nhìn thấy máu cả người đều run lên vì sợ, nhưng đó là thấy máu của kẻ khác thấy máu của chính bản thân sẽ nổi điên mà phá hoại tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...