Chủ thần của ngôn tình xuất hiện, Liễu Nghi Hoành lúc này rất run rồi. Đối phương hỏi:”Trận này ta đánh thay nàng ấy không có vấn đề chứ?”
Đám đông nhìn nhau, đại trưởng lão liền hét lên:”Không có vấn đề, tất cả về, lần sau mở lại”
Môn đồ trong môn phái kéo nhau đi, chỉ còn lại năm trưởng lão, chưởng môn, Sở Tiêu, chủ thần thế giới ngôn tình và chủ thần của y.
Đại trưởng lão tiến đến ghé tai chưởng môn nói:”Phượng hoàng cạnh tiểu Tiêu là Thiên Đạo của thế giới này, của người kia lai lịch chưa rõ nhưng ta cảm nhận được đối phương cũng rất mạnh”
Chưởng môn gọi y:”Tiêu nhi, xuống đây”
Sở Tiêu lập tức xoay người chạy xuống, Dương đương nhiên nhận ra hắn, hệ thống nói với y:”Hắn là thượng tôn, cũng là chủ thần của thế giới ngôn tình, hắn đến giúp nữ tử kia xem ra lai lịch của nàng ta không tồi”
Chủ thần kia nói:”Phượng hoàng, ngươi nên hiểu rõ thân phận chút đi, vị trí của ngươi rất thấp kém”
Nàng không nói gì cùng hắn đánh nhau một trận. Lưỡi kiếm sắt bén lao nhanh đến chỗ nàng, phượng hoàng kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh một phát, đối phương liền khựng lại cố trụ vững trên sàn để không bị thổi bay.
Hắn hừ lạnh bảo:”Quả nhiên thấp kém, phượng tộc các ngươi sớm đã tuyệt diệt, ngươi không có chỗ trống lưng chính là thấp kém của thấp kém, ta khinh”
Nàng thầm nghĩ:”Khi nào ta quay lại sẽ phế ngươi đá xuống nhân gian làm phàm nhân”
Đánh rất lâu, nàng dùng không quá nhiều sức nhưng vẫn khiến hắn khó khăn khi chiến đấu, việc này làm hắn bất lực. Hắn có ý định nhỏ loé lên trong đầu ngay lúc vừa tấn công thất bại lần vừa rồi:”Nếu đánh thắng được ngươi, ta sẽ bắt ngươi về làm thú cưỡi, hành hạ ngươi, cuối cùng sẽ rút lông ngươi làm đồ trang sức tặng cho thượng thần làm quà”
Nàng lúc này đã chán chơi trò phòng ngự bảo vệ bản thân che giấu thân phận với hắn. Nàng biến về hình dáng nữ tử vận hồng y, tay cầm theo cái tẩu thuốc, mái tóc trắng xoá vẫn như cũ xoã dài muốn chấm đất, nàng nói:”Thân phận kẻ nào thấp kém vẫn chưa biết đâu Giang Dao, ngươi cũng nên hiểu rõ thân phận của ngươi đi”
Nghe nàng đọc rõ tên mình, hắn trầm mặc, nhìn nàng một lúc rồi thi lễ:”Bái kiến đại nhân, không biết ngài tại sao ngài lại ở nơi khỉ ho này?”
Nàng hỏi hắn:”Ngươi lấy tư cách gì hỏi ta?”
Nghe nàng hỏi hắn im bặt không dám nói thêm gì, nàng nói to:”Quỳ xuống”
Hắn tức thì quỳ ngay xuống trước mặt nàng, nàng tiến tới nắm chặt cầm đối phương rồi nói:”Gương mặt này rất đẹp nhỉ, khiến bao nhiêu tiên tử chạy theo mà”
Đối phương liền nói:”Không đẹp bằng đại nhân, nam nữ đều thích ngài”
Nàng lập tức hỏi vặn:”Cả ngươi?”
Giang Dao liền ngước lên nhìn nàng, ánh mắt hiền dịu không còn sát khí như vừa rồi, hắn nói:”Vâng”
Nàng buông tay ra rồi nói:”Kinh tởm, thật kinh tởm”
Nàng rút khăn tay, lau sạch sẽ bàn tay mình rồi khinh bỉ nói:”Một đám mê nhan sắc các ngươi, vĩnh viễn đừng mong chạm đến ta”
Nói rồi nàng vung tay, Liễu Nghi Hoành đang lấp ló gần đó lập tức lao đến chỗ nàng, bàn tay nàng bóp chặt cổ đối phương. Một tay bóp chết, cũng khiến đối phương hồn phi phách tán.
Xong việc này xoay người bảo Sở Tiêu:”Có việc nhớ gọi”
Nói xong liền lập tức quay về dáng vẻ phượng hoàng rồi bay đi.
Giang Dao cũng đứng dậy biến mất khỏi đó ngay tức thì.
Liễu Nghi Hoành chết rồi, y bị phân đánh với hai người một lúc vào hai ngày sau.
Lần này ai cũng sợ y đôi chút rồi, nhưng y lại rút kiếm không triệu hồi nàng, hai người kia không phải kiếm tu hiển nhiên yếu hơn y đôi chút, cùng với công pháp và kiếm y khiến cả hai chỉ sau vài chiêu đã phải nhảy xuống khỏi võ đài tự nhận thua.
Lúc quay về, y không nói không rằng bỏ về trước, chưởng môn còn không biết y đi đâu. Sở Tiêu quay về viện, nhảy thẳng xuống ao cá. Đôi chân liền biến thành đuôi cá ngay giây sau, nguyên chủ vốn nửa người nửa nhân ngư, chuyện này chỉ có chưởng môn biết vì hắn từng cùng y vài lần. Đuôi cá cũng xuất hiện, hắn ban đầu rất kinh ngạc sau đó thì thành thói quen không quan tâm chuyện này nữa. Hệ thống xuất hiện nói:”Ngài cần tra phụ mẫu nguyên chủ không?”
Y hỏi ngay:”Họ còn sống?”
Hệ thống đáp:”Không hẳn, chỉ có phụ thân nguyên chủ còn sống nhưng chỉ còn một nén nhang nữa liền chết, còn mẫu thân nguyên chủ thân là công chúa cũng là người có sức ảnh hưởng nhất nhân ngư tộc, sắp được kế vị ngai vàng thì bị phát hiện chuyện mang thai con của phàm nhân nên mất quyền thừa kế, sau nguyên chủ sinh ra, nhân ngư vương quyết định để nguyên chủ lại cũng bãi lệnh cấm túc mẫu thân nguyên chủ ý định để nàng kế vị, nhưng đối phương chết huynh trưởng vì ngai vàng đã cho binh đuổi giết nàng, nguyên chủ sống sót được chưởng môn cứu nhưng mẫu thân nguyên chủ đã bị giết”
Y thở dài bảo:”Nghe chẳng tốt chút nào cả, vì ngai vàng mà giết huynh đệ tỷ muội, nhân gian có thì thôi đi đằng này cả nhân ngư cũng có, nghe chẳng ra làm sao”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...