Ngay hôm đó, thánh chỉ đến, Sở Tiêu bị lộ thân phận là Chu Thừa Huynh, trạng nguyên vừa đỗ năm ngoái.
Hoàng đế phong y làm Nhiếp Chính Vương, bắt y vào cung dạy dỗ, y nhìn sang phụ thân, đối phương nói nhỏ ngay:”Ta hỏi hắn rồi, yên tâm đồng ý đi”
Y nhận thánh chỉ nói:”Tạ chủ long ân”
Hai người vào thư phòng, sau đó di nương cũng đến. Phụ thân y không nói gì, đánh mắt ra hiệu, y hiểu y tức thì nổi giận đùng đùng nói:”Con không thích chút nào cả, cẩu hoàng đế, con ghét nhất kiểu nữ nhân mà có thể làm hoàng đế, còn bắt con dạy công chúa, hừ mơ tưởng, con sẽ lấy cả công chúa về cho lão già ấy hộc máu chết”
Phụ thân y cất tiếng, đối phương bảo y:”Được rồi, chủ tử sắp hành động rồi, con không cần cưới nàng ta đâu, sau nàng ta cũng chỉ là hậu nhân tiền triều, ta không muốn chết vì con lấy nàng ta”
Cung nữ mang một chậu lửa đến theo lệnh, y nhếch môi ném thẳng thánh chỉ vào trong rồi nói:”Hừ, sắp chết rồi còn muốn kéo ta chết theo, chả ra sao cả”
Ba ngày sau y vẫn vào cung theo lệnh, nhưng không dạy gì cả, hơn nữa còn hở một là đánh.
Đêm đến, hoàng đế tới theo sau là Sở Tiêu, thái giám hay đi cùng bị dính tội mà đánh chết hôm trước, hiện tại hoàng đế không để thái giám bên cạnh.
Ngài ôm lấy công chúa đang ngồi khóc trong phòng rồi nói:”Nghi nhi, con nghe rõ đây, con là người hiểu chuyện đúng chứ?”
Tiểu công chúa gật đầu, ngài nói:”Chuyện hôm nay không được nói với mẫu hậu con, mẫu hậu con là ngươi Thượng Quan gia, con là nhi nữ trẫm tương lai là nữ đế nhưng cũng là con cờ trong tay mẫu hậu con và Thượng Quan gia trong ván cờ thay triều đổi đại sắp đến”
Ông đưa cho công chúa quân cờ trắng rồi nói:”Con không phải quân cờ mà là người chơi cờ, Phượng gia và Nhiếp Chính Vương là quân cờ trong tay con, chỉ cần con nắm chắc con nhất định sẽ bảo vệ được bản thân và vị trí của Sở gia chúng ta, nhưng con cũng phải không được nói cho mẫu hậu con và bất kì ai biết chuyện này, ban ngày hắn sẽ giả vờ đánh con, hành con để che mắt kẻ thù, ban đêm sẽ dạy con học, hắn dạy gì con cũng phải nhớ kĩ, nhớ lại phụ hoàng, rõ chưa?”
Tiểu công chúa gật gật đầu, hoàng đế lập tức rời đi. Y đặt xuống bàn một bàn cờ rồi nói:”Điện hạ, đến đây, ta dạy người chơi cờ”
Y dạy tiểu công chúa chơi cờ, vừa chơi vừa dạy:”Điện hạ, người phải nhớ, người là công chúa tôn quý, là nữ đế tương lai, là người chơi cờ chứ không phải là quân cờ, thần và Phượng gia luôn là quân cờ trong tay điện hạ, điện hạ cứ tin tưởng thần”
Tiểu công chúa liền gật đầu, y nói:”Tình hình hiện tại phức tạp, hoàng hậu sau khi để người đăng cơ sẽ gả về Thượng Quan gia, Thượng Quan gia luôn duy trì việc kết hôn nội tộc, mẫu hậu người sẽ gả về đó để bảo toàn mạng nếu sự việc thay triều thành công, vậy nên người sau này đừng qua lại thân thiết với nương nương nữa, cũng đừng kể tốt về thần, nói với người rằng:”Nhiếp Chính Vương đáng sợ, mặt lạnh suốt ngày đánh con, rất đau”, người muốn chơi cờ phải học được cách tàn nhẫn, chỉ cần đối phương đã xem mình như quân cờ thì tuyệt đối không được coi đối phương là người thân bằng hữu hay phu thê”
Tiểu công chúa liền hỏi:”Vậy....khi nào chúng ta ra tay?”
Y nhẹ nhàng đặt một quân cờ đen lên bàn cờ rồi nói:”Sớm thôi, nhưng người ra tay sẽ là thần, chỉ cần những kẻ đứng đầu gia tộc chết, những kẻ có ảnh hưởng đến địa vị của Sở gia chết thì người sẽ an toàn kế vị cũng sẽ không có chuyện thay triều đổi đại”
Tiểu công chúa gật đầu rồi hỏi:”Có thể chừa mạng cho Thượng Quan Cảnh Quân không?”
Y liền hỏi ngược ngay:”Phò mã tương lai đã được hoàng hậu chỉ hôn sao?”
Nàng khẽ gật đầu, Sở Tiêu liền dập tắt mong muốn của nàng:”Hắn là quân cờ trong việc thay triều của Thượng Quan gia, hắn gả cho ngài để sau này ngài truyền ngôi cho hắn, để Thượng Quan gia diệt Sở gia thay triều đổi đại”
Nghe được câu này, tiểu công chúa triệt để sụp đổ, nàng tức khắc ra lệnh:”Nhiếp Chính Vương, ta ra lệnh cho ngươi, ngay đêm nay, giết hắn cho ta”
Y nghe được lời này, tức thì ngưng lại, ngẩng đầu nhìn nàng rồi cung kính đứng dậy nói:”Thần, tuân mệnh”
Nói xong liền rời đi ngay, lẻn vào Thượng Quan phủ. Ngay đêm đó, Thượng Quan nhị thiếu gia Thượng Quan Cảnh Quân bị giết trong đêm.
Nhị công chúa bề ngoài bật khóc nức nở gào với hoàng hậu:”Mẫu hậu, con muốn Cảnh Quân, con muốn Cảnh Quân”
Hoàng hậu nghiến răng tức giận nhưng vẫn an ủi nhi nữ.
Hoàng đế triệu y trong đêm, hỏi:”Chuyện của Cảnh Quân là sao?”
Y trả lời:”Điện hạ muốn hắn chết, thần chỉ khiến hắn chết theo lệnh thôi”
Hoàng đế liền nói:”Không lí nào Nghi nhi lại muốn Cảnh Quân chết”
Y hỏi ngay:”Nếu hắn là con cờ thay triều đổi đại của Thượng Quan gia thì sao ạ?”
Hoàng đế hỏi ngay:”Ý ngươi là gì?”
Y hỏi ngược lại hoàng đế:”Bệ hạ nghĩ nương nương chỉ hôn cho điện hạ với hắn để làm gì?”
Hoàng đế giật mình, lúc này mới nhận ra, ngài hoàn hồn ngay sau đấy vỗ vai y bảo:”Tốt lắm, phải rồi, Dụ vương phi sinh thế tử rồi, đệ đệ ta chinh chiến đã mất, hoàng thất chỉ còn mình nó là nam tử, ngươi thấy sao?”
Y mỉm cười bảo:”Chỉ cần thiêu rụi vương phủ, mang đứa rời đi, chỉ cần không ai biết nó mang huyết mạch hoàng thất nó sẽ không thể kế vị, dù sao nó cũng vẫn là đứa trẻ một tuổi, bệ hạ chắc là không muốn cả đứa trẻ nhỏ như vậy cũng muốn giết chứ?”
Hoàng đế rơi vào trầm tư rồi bảo:”Đứa trẻ giao cho ngươi, cứ như ngươi muốn, làm đi”
Sở Tiêu nhếch môi nói:”Thần, tuân mệnh”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...