Editor: lamnguyetminh
Beta: Tiểu Linh Đang
Yêu, chính là hoàn toàn giao bản thân cho người mình yêu, trở nên vô cùng cam tâm tình nguyện chịu đựng đau khổ, trở nên, thua thiệt, bất khuất. Nhưng yêu cũng có thể khiến cho lòng người trở nên cứng rắn, khi cô bị tổn thương sâu sắc, thậm chí có thể trở nên chết lặng, không thèm để ý những chuyên mà mình từng trải qua, ngay cả suy nghĩ về người đã từng xích mích với mình cũng không khắc sâu đến vậy.
Ví dụ như, lần trước Thiên Thảo và Tân Xuyên nói chia tay, cô ra đi mang theo cả tình yêu với anh ta, nhưng bây giờ cô rất quyết tuyệt (quyết đoán + tuyệt tình), tuyệt đối không nghĩ sẽ dây dưa với anh ta.
Có lẽ trước kia hai người gây gổ là vì một người phụ nữ có lẽ có, cô không xác định được mình có trách nhầm Tân Xuyên không. Nhưng hôm nay thì khác, chính mắt cô đã trông thấy.
Lần trước nói lời chia tay, Thiên Thảo chẳng mang theo bất cứ thứ gì, bởi vì rất đau lòng, còn thêm sợ đối mặt với Tân Xuyên, liếc anh ta một cái, tâm lập tức đau một lần. Nhưng bây giờ, sau khi bình tĩnh lại, Thiên Thảo vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi dạo phố, mua đồ chuẩn bị xuất ngoại, còn nghĩ mua đồ xong sẽ trở về chỗ của Tân Xuyên để lấy đồ. Cho dù gặp mặt cũng chẳng sao, lòng cô sẽ không đau nữa, sẽ không khó chịu, chỉ biết chết lặng.
Mua đồ xong thì đã muộn rồi, Thiên Thảo gọi xe taxi đi đến dưới sân nhà Tân Xuyên, dặn dò tài xế ở đây chờ cô. Vừa đi mấy bước, từ xa Thiên Thảo liền trông thấy Tân Xuyên và một cô gái đang đứng dưới lầu nói gì đó, mà cô gái kia chính là người hoạt động ở hiện trường với Tân Xuyên, đôi ‘Uyên ương số khổ’ bị cô một gậy đánh tan.
Đã dẫn về cửa nhà rồi à, thật sự là chân ái mà!
Lúc này, Tân Xuyên xoay người như muốn đi làm gì đó, nhưng cô gái kia lại ôm lấy anh ta không cho đi, tựa vào ngực anh ta khóc lóc. Động tác của Tân Xuyên cứng đờ, nhưng vẫn ôm cô gái, dùng bàn tay vuốt nhẹ lưng cô ta như đang an ủi. Cô ta ôm chặt cổ Tân Xuyên, bởi vì đứng gần nên Thiên Thảo có thể nghe rõ cô ta nói chuyện gì.
Cô ta nói: “Tân Xuyên, em rất ghét em của lúc trước, vì sao em lại rời khỏi anh, nếu như có thể quay ngược được thời gian thì tốt, em sẽ đứng ở bên cạnh anh, không đi đâu cả......"
Tân Xuyên cúi đầu nhìn cô gái, ánh mắt rất phức tạp, nhưng trong mắt lộ ra sự quyến luyến sâu sắc. Có lẽ cô gái kia đã nhìn thấu điểm này, nhanh chóng tiến tới chạm khẽ môi anh ta, dùng giọng nói đầy bi thương lẩm bẩm: "Xuyên, em rất sợ hãi, em rất sợ anh cũng không cần em, em sợ những năm qua anh đã quên mất em......"
Có lẽ là bị giọng nói bất lực của cô gái lây nhiễm, bàn tay Tân Xuyên cọ sát eo cô ta, ấn đầu cô ta vào lồng ngực mình, nói: "Làm sao có thể...... Gần như...... Mỗi ngày anh đều nhớ tới em...."
Gần như mỗi ngày anh đều nhớ tới em.
Nghe xong những lời này, Thiên Thảo mới nhận ra mình đã từng buồn cười cỡ nào, thì ra Tân Xuyên và cô ta đã sớm quen biết! Trước kia cô vẫn luôn tin rằng Tân Xuyên yêu cô, nhưng giờ chính miệng anh ta đã thừa nhận, anh ta ngọt ngào ở cùng cô, trong lòng lại nghĩ đến người khác! Quả nhiên đúng như lời Tân Vũ nói, cô chỉ là một vật phẩm để Tân Xuyên nhớ nhung người khác mà thôi!
Mẹ nó, từ nay về sau, kể cả giác quan thứ sáu gì đó cũng không thể dễ dàng tin tưởng, cảm giác gì đó đôi khi cũng là lừa người.
Thiên Thảo nhìn thẳng về phía trước, đi qua bên người Tân Xuyên và cô gái kia, ánh mắt không dám di động một phần, sợ sẽ tổn thương đôi mắt bằng hợp kim titan của mình. Nhưng cô mặc kệ người ta, không có nghĩa là người ta cũng mặc kệ cô, Thiên Thảo đang định vào thang máy để lên lầu, đột nhiên Tân Xuyên ở phía sau gọi cô lại: "Thiên Thảo?!"
Không để ý tới anh ta, tiếp tục đi.
Ai biết phía sau có người đã chạy tới kéo lại, Thiên Thảo chau mày hất tay Tân Xuyên ra, mắng: "Đừng đụng vào tôi."
Cuối cùng suy nghĩ một chút lại tặng thêm một câu: "Bẩn."
Chính chữ sau lại như một cây kim sắc đâm vào trái tim Tân Xuyên, ở sau lưng Tân Xuyên, Trần Mộ Nhan cũng lo lắng tiến lên nắm lấy cánh tay anh ta. Cảnh tượng này, một người nắm tay một người, xem ra không phải là cuộc tình tay ba dung tục thì chẳng thể là gì nữa.
Tân Xuyên thấy Thiên Thảo hất tay mình ra, đột nhiên định tiến lên giữ lấy cô lần nữa, giải thích rõ ràng với cô......Song có cái gì hay để giải thích, không phải sự thật là như thế sao? Là anh ta làm tổn thương trái tim cô.
Trong lòng, từ cảm giác may mắn khi nhìn thấy Trần Mộ Nhan lúc ban đầu, giờ đã biến thành hận không thể coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra. Lần đầu tiên Tân Xuyên không nghĩ ra được cách đối phó, nghĩ thầm chỉ cần Thiên Thảo trở về là tốt rồi. Vốn còn định ra ngoài tìm cô thêm lần nữa, nhưng cô đã tự quay về, quả nhiên cô không muốn rời khỏi anh ta.... Từ đáy lòng, anh ta không muốn thấy Thiên Thảo giận mình.....
"Nếu như anh còn yêu cô ấy, vậy cứ đi đi, em biết rõ, em đã trở thành một người qua đường trong sinh mệnh của anh, em không nên chen chân vào...." Trần Mộ Nhan dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cánh tay Tân Xuyên ra, vẻ mặt bi thương thảm thiết và rối rắm.
Tân Xuyên bị dáng vẻ này ‘đả động’ sâu sắc rồi, anh ta vội vàng nắm lấy bàn tay như vô lực hạ xuống của Trần Mộ Nhan, nói: "Anh không có ý này......"
Trần Mộ Nhan cảm động phát khóc, cô ta mặc kệ Thiên Thảo, ôm lấy Tân Xuyên, nước mắt nói rơi liền rơi, khiến cho cô ta và Tân Xuyên giống như đôi tình nhân bị Thiên Thảo chia rẽ nhiều năm.
"Em biết, em biết mà....Anh sẽ không bỏ được em, anh không phải là người như vậy......"
Quần chúng vây xem lập tức chỉ trỏ Thiên Thảo, rốt cuộc cũng hiểu rõ, hóa ra đây mới là kẻ thứ ba, ban nãy suýt chút nữa nhìn nhầm đấy.
Tân Xuyên muốn đi an ủi Trần Mộ Nhan ở sau lưng, nhưng vừa nghĩ tới Thiên Thảo thì động tác liền cứng đờ. Cảm giác đó là gì vậy, rõ ràng trong lòng là cô gái mà mình đã từng yêu bảy năm, mối tình đầu của mình, là cô gái như cơn ác mộng khiến anh ta mất ngủ cả ngày lẫn đêm. Nhưng hôm nay, trừ lúc gặp lại thì trong đầu như bị rửa trôi, trừ vui sướng sau sự trống rỗng, trừ nhớ rõ sự tương tư điên cuồng của ngày xưa, trừ hơi thở trong veo mà cô đã mang đến cho anh ta trong hồi ức thì chẳng còn cảm xúc gì cả.
Nghe đám người nghị luận, Thiên Thảo không phản bác, kẻ thứ ba thì là kẻ thứ ba đi, bị chửi là phải, là cô đã quá bỉ ổi rồi. Từ lúc đi vào thế giới này, cô nên quăng cái tên chồng chưa cưới này đi thật xa, mà không phải cho rằng anh ta là người duy nhất có thể tin tưởng, để cho cô ỷ lại trên thế giới này, tất cả đều là cô tự tìm chửi mắng!
Vì chứng tỏ mình vẫn ổn và không thèm để ý, Thiên Thảo đặc biệt quay đầu nói với Tân Xuyên một câu: "Tôi chỉ lên lấy đồ mà thôi, xin lỗi vì đã quấy rầy hai người đang ôn chuyện. Đúng rồi, tôi đứng đây chân thành chúc phúc cho hai người, các người thật sự là trời đất tạo nên......"
Đến cuối cùng Thiên Thảo không nhịn được, thô tục phọt ra: "Thật là một đôi cẩu nam nữ do trời đất tạo nên!"
Trút giận xong, quả nhiên sung sướng nhiều lắm, Thiên Thảo hận không thể ngừng hô hấp chung bầu không khí với hai kẻ này, nhanh chóng xoay người bước đi thật nhanh lên lầu. Cầm hai túi lớn mau chóng dọn hết đồ của mình bỏ vào trong túi. Ai ngờ lúc cô đang bận càn quét đồ đạc thì Tân Xuyên lại đuổi theo lên, anh ta cản đường đi của cô, hỏi: "Em đang làm gì vậy? Đi lên lấy đồ? Em phải đi sao?!"
"Anh nghĩ sao? Cùng các người chơi tình tay ba hay là khẩu vị nặng 3P? Bà đây không có hứng thú!" Thiên Thảo vòng qua Tân Xuyên, ai ngờ lại bị ngăn cản.
Thiên Thảo thuận tay cầm một bộ mỹ phẩm mà Tân Xuyên mua cho cô, ném về phía anh ta. Nó nện trúng đầu anh ta, bình thủy tinh vỡ nát, chất lỏng màu trắng sữa chảy xuống đầu Tân Xuyên.
"Thật xin lỗi vì đã đập vỡ đồ anh mua, nếu là đồ anh mua cho tôi thì chắc không cần bồi thường đâu nhỉ? Song anh muốn tôi bồi thường cũng được, tôi sẽ trả lại tất cả tiền mà anh đã tiêu vì tôi." Thiên Thảo cầm hai túi to lên, vỗ vỗ.
"Trong đây toàn là đồ của tôi, những thứ anh mua thì trả lại cho anh, nhìn chướng mắt quá, hoặc là anh có thể tặng lại cho bạn gái trước, dù sao anh vốn định tặng chúng cho cô ta."
Tân Xuyên nhìn chai thủy tinh rơi trên đất, trong lòng lại đau thêm mấy phần.
"Em nói cái gì?.....Hoàn trả lại cho anh?......"
Còn cả ‘không cần’, ‘nhìn chướng mắt’, ‘tặng người khác đi’, những từ ngữ đó rất đơn giản, cũng làm cho anh ta cảm thấy khó chịu trong lòng. Tân Xuyên nắm tay chặt thành quả đấm, gằn từng chữ hỏi Thiên Thảo: "Em coi những thứ mà anh tặng em đều là đồ bỏ đi sao?"
"Đúng, như rác rưởi, để ở bên người, ngay cả không khí chung quanh cũng khó mà chịu được."
Thiên Thảo đẩy Tân Xuyên ra luồn qua khe cửa, Tân Xuyên kinh ngạc sững sờ ở trong phòng, thật lâu sau mới phản ứng đuổi theo. Không bắt kịp thang máy liền chạy thang bộ, chạy như điên xuống 23 tầng, rốt cuộc thở hổn hển đuổi kịp Thiên Thảo, anh ta đi theo phía sau cô cướp hành lý của cô.
"Đừng đi Thiên Thảo, đừng đi......!"
"Tại sao không được đi, cho tôi một lý do?" Thiên Thảo nhíu mày hỏi.
Tân Xuyên hơi tắc cổ họng, lồng ngực phập phồng, ngón tay chắc như sắt thép giữ hành lý của Thiên Thảo, vẫn không nhúc nhích, chỉ lặp lại: "Đừng đi, xin em....."
"Bạn gái trước của anh vẫn còn ở phía sau chờ anh đấy, vất vả lắm mới gặp lại, đừng làm cho cô ấy đau lòng." Thiên Thảo cong khóe miệng, giễu cợt.
Quả nhiên, ngón tay Tân Xuyên hơi buông lỏng khi nghe Thiên Thảo nói ra những lời này, Thiên Thảo lập tức kéo hành lý đi, chui vào bên trong xe taxi, đóng chặt cửa sổ xe, không chừa một khe hở.
"Bác tài, lái xe."
Khi xe vừa chuyển động, vốn Tân Xuyên đang lâm vào suy tư đột nhiên run lên, lập tức đập cửa kính xe, nhưng đáp lại anh ta là xe đã rời đi.
Nhìn chiếc xe biến mất ở trước mắt, trong lòng Tân Xuyên buồn bã đau đớn, bất tri bất giác nghĩ, có thể trong hai năm qua, Thiên Thảo đã cắm rễ sâu trong lòng anh ta hơn Trần Mộ Nhan.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Mộ Nhan thấy rối răm trăm bề.
Khi đó, mới vừa trở về nước, đang đi dạo phố cùng chồng thì cô ta bị một người thuyết phục tham gia một hoạt động tình nhân rất có ý nghĩa kỷ niệm, lại không nghĩ rằng thấy được một màn ngoại tình của chồng ở nơi đó.
Hai năm trước, cô ta và chồng hiện tại đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt nên mới bỏ rơi Tân Xuyên, song không ngờ tình yêu đẹp đẽ, mãnh liệt như ngọn lửa, đến cuối cùng lại khiến cho cô ta thành kẻ bị vứt bỏ. Thấy chồng mình và cô gái đó dây dưa, cô ta gần như muốn sụp đổ, trong đầu không khỏi nghĩ tới dáng vẻ của Tân Xuyên.
Mặc dù, khí đó tình cảm của hai người yên bình như nước thiếu đi sự kích tình, nhưng không phải tình yêu chân chính là như thế sao? Nếu như khi đó cô ta và Tân Xuyên ở cùng với nhau, gặp phải tình cảnh như hôm nay, nhất định Tân Xuyên sẽ không vứt bỏ cô ta.
Dường như số mệnh lại sắp xếp cho cô ta một lần nữa, khi cô ta tiến vào gian phòng sắp xếp cho nhân viên làm việc thì nhìn thấy Tân Xuyên. Anh vẫn bắt mắt ở trong đám người như cũ, anh không hề lay động trước những cô gái đang tiến tới dụ dỗ mình.
Lúc ấy cô ta đã biết, nhất định Tân Xuyên đã có bạn gái, bằng không sẽ không tham gia hoạt động tìm bạn gái đó. Mà vừa nghĩ tới anh có bạn gái, trong lòng cô ta lập tức có cảm giác không nói lên lời. Quyết định đi thử một phen, rốt cuộc anh có quên mình hay không, có còn cảm giác gì với mình nữa không? Rốt cuộc giữa cô ta và bạn gái, anh sẽ lựa chọn người nào?
Sự thật chứng minh, Tân Xuyên vẫn nhớ nhung cô ta, điều này làm cho cô ta rất mừng rỡ, trong đầu nảy ra ý nghĩ điên cuồng, không bằng ly hôn thôi. Ly hôn đi, ở cùng một chỗ với Tân Xuyên, chắc chắn là anh yêu mình nhất.
Nhưng bây giờ, thấy Tân Xuyên đuổi theo chiếc xe taxi kia, đột nhiên Trần Mộ Nhan cảm thấy, những giọt lệ ban nãy đều là uổng phí.
"Tân Xuyên!" Trần Mộ Nhan không nhịn được lớn tiếng gọi anh ta lại, giống như tức giận cắn môi dưới chạy đến bên cạnh Tân Xuyên, hỏi: "Tại sao phải đuổi theo cô ấy, em biết anh thấy rất áy náy với cô ấy, em cũng rất áy náy, nhưng em chán ghét bộ dạng quan tâm đến cô ấy của anh."
Tân Xuyên lặng lẽ đáp: "Không phải do áy náy."
Trần Mộ Nhan đột nhiên nổi lên tính cảnh giác, hỏi: "Vậy là cái gì?!"
Tân Xuyên quay đầu sang chỗ khác không nói, rồi chỉ nói với Trần Mộ Nhan một câu: "Thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi là có ý gì!" Trần Mộ Nhan túm chặt tay áo Tân Xuyên.
"Ban nãy vừa gặp mặt, vì sao anh còn....!"
"Lúc đó trông thấy em, đúng là anh không khống chế được, hơn nữa, sự chủ động của em cho anh một cảm giác mở hồ, giống như trở về lúc đầu, em vẫn ở bên cạnh anh." Tân Xuyên quay đầu, cố gắng để cho ánh mắt của mình nhìn thẳng vào Trần Mộ Nhan, vượt qua lực hút của cô ta đối với mình.
"Anh yêu em, đã từng yêu em, bây giờ vẫn còn yêu em. Nhưng bây giờ tình cảm này đã khác lúc xưa, nó là cảm giác thương mến như lúc trước mình ở cùng nhau, là cảm giác khắc cốt ghi tâm lúc chúng ta chia xa. Bây giờ tỉnh táo lại, ở cùng một chỗ anh mới phát hiện ra tình yêu của anh với em chỉ là những ký ức khó phai thôi."
Trần Mộ Nhan bình tĩnh nhìn Tân Xuyên một lát, sau đó bật cười, nói: "Vì em đã chọc tức khiến cô ấy bỏ đi, vì trước kia anh nghĩ anh thích em, giờ anh lại nghĩ mình thích cô ấy nên muốn đuổi em đi. Tân Xuyên, có phải anh muốn vĩnh viễn lưu lại tình yêu của mình cho người kia?! Em đi rồi, đợi anh quay đầu, anh lại phát hiện người mình yêu là em hay không!"
Tân Xuyên lắc đầu, đáp: "Trước kia, tự anh không có cảm giác an toàn, cũng mang đến cho người khác một cảm giác bất an. Hiện tại thì không, cho nên anh sẽ không quay đầu lại thì phát hiện mình yêu là người khác."
Trần Mộ Nhan cười khẽ một tiếng, cuối cùng chuyển thành cười to, nói: "Tân Xuyên, anh vì một người con gái mà đả thương tâm của một người con gái khác, anh vốn là kẻ không biết yêu!" Dứt lời, Trần Mộ Nhan xoay người rời đi, một ngày bị tình yêu đả kích hai lần, trong mắt cô ta đầy lệ nóng.
Tân Xuyên cũng mặc kệ tâm tình của Trần Mộ Nhan, vội vào gara lái xe ra, có lẽ anh ta có thể đoán được Thiên Thảo sẽ về đâu.
Cùng lúc ấy, cửa nhà Nghiêm Húc bị gõ vang, cậu mở ra, ánh mắt giật giật nhìn Thiên Thảo đang xách túi lớn túi nhỏ đứng ở trước cửa nhà mình.
"Nếu như tôi không còn chỗ ở nữa, cậu còn muốn cho tôi thuê phòng không?" Thiên Thảo hỏi.
Không hề nghĩ ngợi, Nghiêm Húc liền bật thốt lên: "Muốn."
Nói xong Nghiêm Húc có chút hối hận, khép tay thành nắm đấm đặt ở môi dưới, mất khống chế đáp ứng vội, tốc độ như vậy quá đường đột rồi.
Thật ra chính Thiên Thảo mới cảm thấy đường đột, chỉ là muốn thuê phòng phải mất thời gian đi tìm, tốn thời gian bàn bạc giá cả. Cô đã xách đồ đi nên phải nhanh chóng tìm được chỗ ở. Song lúng túng chính là, cô không biết nếu Nghiêm Húc hỏi vì sao cô lại trở về đây thì phải trả lời thế nào.
Nhưng may mắn chính là, Nghiêm Húc cũng không có hỏi, mà là sắp xếp hành lý giúp cô, quét dọn qua căn phòng một chút, mang một cái đệm và chăn mỏng đến phòng của Thiên Thảo.
Thiên Thảo lẩm bẩm: "Dù sao tôi còn trở về, cậu tặng tôi cái chăn mà lần trước tôi đắp làm cái gì."
Nghiêm Húc ngẩn người, hỏi: "Tặng cho cô?"
Thiên Thảo nghĩ lại một chút, lần trước Tân Xuyên đón cô về từ nhà của Nghiêm Húc, lúc cầm đồ xuống giúp cô còn thuận tiện ôm một cái chăn, lúc ấy cô có hỏi: "Anh mang xuống làm gì? Cũng đâu phải của em."
Lúc đó Tân Xuyên đáp: "Cậu ấy bảo em cầm đi."
Nếu như là người khác, nhất định hiểu câu này thành ‘Bị chủ cho thuê nhà ghét bỏ’, nhưng người như Thiên Thảo tự động lý giải là ‘Nghiêm Húc quá khách khí, tặng cả chăn cho cô’.
Thiên Thảo cho là Nghiêm Húc đã quên mất chuyện này, liền nói cho cậu nghe, vốn trầm mặc ít nói, đột nhiên khóe miệng Nghiêm Húc thoáng qua ý cười.
"Như vậy à."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...