Sau một tháng kiên trì một cách đần người, rốt cuộc Lục Viên cũng hết tháng cữ. Việc đầu tiên chính là danh chính ngôn thuận nhảy vào bồn tắm, tiếp theo là lững thững đi dạo trong sân một vòng thiệt lớn, nhân tiện để mắt tới hai con dê cái trong chuồng. Trước đó mấy bữa có một con dê mẹ đã thuận lợi sinh một chú dê con, Tán Bố nói đã có thể lấy sữa, Lục Viên vội chạy đi tìm Tán Bố bảo muốn thử vắt sữa dê.
Từ trước đến giờ Tán Bố vẫn chiều em, thấy Lục Viên nài nỉ gã cũng liền mang Lục Viên tới chuồng dê. Lúc này đúng giữa trưa nắng oi, dê mẹ vừa cho dê con bú no xong nằm trong chuồng ngủ. Tán Bố đến, đầu tiên là vuốt vuốt lông dê mẹ, lại bỏ thêm cỏ khô vào máng ăn, sau đó múc một thùng nước ấm có thả một chiếc khăn, gã bắt đầu lau mình cho dê mẹ.
“Động tác phải mềm nhẹ, đừng làm nó bị thương.” – Tán Bố vừa làm mẫu cho Lục Viên vừa giảng giải, Lục Viên thì ngồi xổm bên cạnh tỉ mỉ quan sát, chỉ thấy Tán Bố từ tốn vệ sinh vú dê, sau đó bắt đầu dùng tay mát xa nhào bóp mô phỏng như dê con bú sữa kích thích nó, xoa nắn được một lúc lâu thì Lục Viên nhịn không được hỏi – khi nào thì bắt đầu vắt sữa, sau đó một lúc Tán Bố gật đầu với Lục Viên, tay bắt đầu vắt sữa. Tia sữa đầu tiên bị bỏ qua, sau đó mới vắt vào trong thùng gỗ cho đến khi vú nó hơi teo lại. Tán Bộ lại lau chùi cho dê mẹ một chút mới lau mồ hôi đứng dậy, bê thùng sữa đến trước mặt Lục Viên.
“Sữa tươi sẽ hơi chát, lại không sạch, phải nấu lên mới dùng được!”
Lục Viên hưng phấn nhòm vào nhìn dòng sữa trắng ngà ngà kia, gật đầu lia lịa, Tán Bố nhìn vẻ trẻ con đệ đệ nhà mình mà bật cười, sờ đầu Lục Viên.
“Ngươi muốn sữa dê này làm gì?”
“Cho bé con uống” – Lục Viên không thích người khác ngoài Tô Hoài sờ đầu y cho lắm, khẽ né đi: “Nhưng thế này chưa được, phải thả thêm ít mầm lúa nữa nấu lên.” – So với sữa mẹ thì sữa dê thiếu vitamin B11, phải thả thêm cả mầm lúa mạch để cung cấp vitamin B11 mới cân bằng dinh dưỡng.
“Tiểu Viên, thấy ngươi thuận lợi sinh hạ, đại ca cũng an tâm.” – Tán Bố đánh giá Lục Viên – tuy mới có mấy tháng mà đứa bé này đã từ một Lạp Mễ Nhĩ ngốc nghếch trở thành một người khác hẳn, chở che bao bọc nó mười mấy năm giờ thì có thể thử buông tay được rồi. Tán Bố cười cười, nụ cười vẫn hiền từ như trước: “Tiểu Viên, trận thiên tai này thương đội gặp tổn thất không nhỏ, tình huống hiện giờ đã không còn gì để làm ăn ở đây nữa. Đại ca nghĩ, qua mấy ngày nữa sẽ mang Nạp Cách Nhĩ quay về thảo nguyên.”
“Đại ca, huynh phải đi ư?” – Lục Viên sửng sốt, chuyện quá bất ngờ làm y có phần không bắt kịp.
Tán Bố cười, lấy từ trong ngực một chiếc bọc nhỏ đưa cho Lục Viên: “Bên trong là một chiếc bùa hộ mệnh, là của A sao đưa lúc thương đội đi buôn bán, vốn định đeo cho hài tử của Nạp Cách Nhĩ, nhưng giờ đưa cho hài tử của ngươi.”
Lục Viên tiếp nhận, mở ra xem – là một chiếc vòng đeo cổ bện bằng da trâu, chiếc dây xuyến đầy những viên tròn, trên mỗi viên lại có một chiếc lông trắng nhỏ với hai chiếc lục lạc bé xíu. Lục Viên hý hoáy nghịch một chút, rồi túm tay áo Tán Bố, chớp mắt hỏi: “Vậy đại ca chuẩn bị khi nào thì đi?”
“Sáng mai!”
“Nhanh vậy sao, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý, không thì để thư thư mấy ngày nữa đi, cũng không thể đợi tiểu tử kia “trăm tuổi”[1] sao?”
Tán Bố lắc đầu cười, vươn tay sờ mặt Lục Viên: “Được rồi, ở lâu nữa đại ca không nỡ đi!”
“Huynh có trưng cầu ý kiến ta đâu, rõ là tự huynh quyết định, chỉ thông báo với ta mỗi câu giảo hoạt!” – Lục Viên rầm rì, vặn vẹo ống tay áo Tán Bố, lòng y thật sự không nỡ: “Nạp Cách Nhĩ nói phải may một chiếc áo khoác cho Tô Tân kia, giờ thì ngay cả bóng dáng cũng chả thấy đâu mà dê ta cũng chưa nuôi quen nói đi nói lại, đại ca ngươi còn thiếu ta nhiều lắm”
“Rồi, đừng giận nữa, đại ca còn quay lại gặp ngươi mà.”
“Ngày mai ta không tiễn đâu.” – Lục Viên hừ một tiếng, ôm thùng sữa đi thẳng vào bếp, Tán Bố nhìn bóng lưng không được tự nhiên của Lục Viên mà cười bất đắc dĩ.
*
Vào ngày đầu tiên hết tháng của Lục Viên, dưới sự kiên quyết yêu cầu của Tô Hoài, rốt cuộc Tô lão gia cũng đành phải đặc xá cho Tô Hoài với Lục Viên chung phòng. Cũng vào tối hôm đó, Tô gia tổ chức một bữa cơm tiễn gia đình Tán Bố sắp đi, trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh Tán Bố, Lục Viên cũng quấn quýt trò chuyện với đại ca. Đến đêm về phòng, Lục Viên đã mệt chẳng buồn nói gì nữa, ngả người lên giường là ngủ khì khì.
“Lau người qua đã rồi ngủ tiếp.” – Tô Hoài nhăn mặt, không khí bữa cơm náo nhiệt nên Lục Viên cũng uống một chén, giờ thì người phảng phất mùi rượu, vì y mới hết tháng cữ, người yếu nên uống chút rượu còn có tác dụng ấm thân nên Tô Hoài mới không ngăn cản. Chẳng qua là uống xong lần nào là gây phiền phức cho hắn lần ấy, giả như giờ đấy
Tô Hoài rất là bất đắc dĩ nhìn Lục Viên ngủ như heo quay, hắn đành phải tự tay cởi quần áo lau người cho y, Lục Viên say rượu cả người hồng nhuận, mồm lẩm bẩm gì đó, hàng mi khép hờ ẩn giấu một đôi mắt đen oánh sáng trong, thấy vậy Tô Hoài lại không khỏi mềm lòng.
Cả tháng lão già kia không cho hắn vào phòng, tiểu hài tử thì khóc réo đêm đêm, có lẽ chưa có đêm nào Tiểu Viên được ngủ ngon
Nhẹ thở dài, Tô Hoài nhẹ nhàng hôn lên mắt Lục Viên, vuốt vuốt mái tóc y. Ngồi nhìn y mãi, cũng chẳng thấy y có dấu hiệu tỉnh lại, hắn đứng dậy rửa qua mặt mũi rồi ra xem chừng bé con. Nhóc con ngủ say hệt như A sao nó, Tô Hoài thấy mà thích thú chọc chọc cái má tròn của nó, sau đó lấy ra chiếc bùa hộ mệnh Lục Viên đưa đeo vào cổ cho nó, lại thơm nên khuôn mặt nhỏ xíu mềm tơ, ngửi thấy cả mùi sữa nồng.
“Ngươi ấy, lại bị A sao ngươi bắt nạt đúng không?” – Tô Hoài cười, ngón tay tiếp tục ấn ấn cái má tròn của bé con, chiếc má phúng phính co dãn đàn hồi hệt như thạch[2], Tô Hoài ấn mãi không biết chán: “Cũng là do tiểu quỷ ngươi bắt nạt y trước! Giờ ngủ say như heo quay, lát nữa nửa đêm nửa hôm người ta ngủ hết rồi lại dậy khóc nháo!” – hắn lại học ngữ điệu của Lục Viên mà cười nói: “Tổ tông~”
Bên kia Lục Viên ngủ không yên, mồm lẩm bẩm “ô ô~” gì đó, Tô Hoài lên giường nằm. Đêm hè nóng, Lục Viên khó chịu mà vạch quần áo xốc xệch, Tô Hoài lắc đầu, cầm chiếc quạt hương bồ phe phẩy quạt cho Lục Viên, y từ từ ngủ yên
Đang ngủ được nửa giấc bỗng cảm giác có người nhéo mặt mình, Tô Hoài chau mày, choàng mở mắt liền thấy gương mặt bự của Lục Viên.
“Tiểu Viên, ngươi làm gì đấy?”
“Hoài Chi?” – Lục Viên kinh ngạc tròn mắt nhìn, tay cũng nhéo mặt Tô Hoài mạnh hơn: “Thật là huynh đó ư!”
“Tất nhiên là ta.” – Tô Hoài nhanh chóng bắt móng vuốt đang nghịch ngợm trên mặt xuống, có chút dở khóc dở cười: “Mới một tháng không gặp đã không nhận ra ư?”
Hết kinh ngạc đến bình tĩnh, cuối cùng Lục Viên mới ý thực được chuyện Tô Hoài được đặc xá nằm cùng phòng với y là thật, rồi bỗng dưng lông mày y xoắn lại, hai mắt trừng trừng: “Ngươi cũng biết cả tháng nay không gặp mà còn ngủ say như heo chết vậy hả!”
Tô Hoài im lặng, rất là bất lực nhìn bộ dạng còn men say của Lục Viên – rốt cuộc ai mới là người ngủ say như heo chết trước
“Là ta sai, Tiểu Viên à, giờ người tỉnh rồi, ngươi muốn làm gì nào?” – Tô Hoài cũng không giận, hắn chỉ thấy dáng vẻ say rượu của Lục Viên rất thú vị, thế là hắn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của y, cười cười nhìn y.
“Làm gì ấy à?” – Lục Viên nhăn mặt suy nghĩ thật cẩn thận một chút, sau đó như có như không nằm úp sấp lên người Tô Hoài, híp mắt hỏi hắn: “Ngươi có nhớ ta không?”
Tô Hoài bị câu hỏi này mà cứng còng rồi, hắn chớp mắt mấy cái mới nhìn lại Lục Viên, ngay khi y bóp cổ hắn muốn hắn khai báo Tô Hoài mới mỉm cười gật đầu.
“Phi! Nhớ ta mà không đến gặp ta, để mặc ta bị tiểu tổ tông kia chèn ép muốn chết! Còn suốt ngày bị một gã khác lau người cho”
“Đó là ca nhi.”
“Ta mặc kệ, với ta thì nơi này toàn nam nhân cả thôi, không ca nhi ca nhủng gì hết!” – Lục Viên hừ rõ tiếng, y lại dán mặt lại hằm hè: “Hoa Tử nói ở hiệu thuốc bắc có một người thu chi mới đến trông như thiên tiên, có phải không?”
“Hoa Tử nói thế à?” – Tô Hoài cười cười: “Thế nó có nói mấy hôm nay ngày nào nó cũng chạy đến đó không”
“Ta đang hỏi ngươi, không có Hoa Tử ở đây, ngươi có thân với hắn không?”
“Hử hắn ư, là một người có nội tâm đẹp, không giống những người hành nghề thu chi bình thường.” – Tô Hoài nghĩ nghĩ, nói.
“Khốn khiếp” – Lục Viên khẽ lẩm bẩm một câu, sắc mặt không tốt, y nhào tới cắn xương quai xanh Tô Hoài một cái, còn thấy chưa đủ, y xuôi theo xương quai xanh cắn một chuỗi hồng. Tô Hoài bị cắn đau nhưng không trốn tránh mà mặc y nháo đủ thì thôi, dịu dàng vuốt đầu trấn an y.
Lục Viên vất vả cắn xong, ngẩng mặt lên, ánh mắt hồng, hệt như một con thú con tức giận, hung tợn chằm chặp nhìn Tô Hoài: “Tô mặt than, ngươi có giỏi thì lêu lổng sau lưng ta xem! Ta ta vì ngươi mà đoạn tụ, ngươi mà dám hoa tâm là ta bóp chết!”
Tô Hoài vươn tay béo cái má căng phồng của Lục Viên, tầm mắt dừng trên chiếc răng nanh con con thò ra kia, cười: “Vẫn là lúc ngươi say rượu trông thú vị hơn.”
“Bớt nói nhảm đi! Hôm nay ta phải chỉnh đốn ngươi!” – Lục Viên rít lên khe khẽ, lại dán lên môi Tô Hoài mà cắn, Tô Hoài hé miệng mặc cho Lục Viên tiến quân thần tốc xâm lược một phen, nụ hôn không kỹ xảo hệt như một con thú vồ vập, môi lưỡi nóng rực và răng nanh kèn nhau kêu ken két. Tô Hoài không thể chịu nổi cái kiểu hôn ngốc nghếch đầy “đau thương” thế này, hắn giữ gáy Lục Viên bắt đầu đáp lại, Lục Viên thấy quyền chủ động bị rơi vào tay địch thì không cam tâm, thế là y bất chấp tất cả xé toạc áo Tô Hoài tỏ ý phẫn nộ, ai dè đang xé sướng tay là thế, chẳng biết sao trời đất đột nhiên chao đảo, cả người đã bị Tô Hoài đặt dưới thân y như con rùa, chỉ có tay chân là còn ngo nghoe được một chút.
“Ngươi Ngươi muốn làm phản hả! Hôm nay là ngươi làm ta tức giận, Ta — Phải — Thượng — Ngươi!”
“Phụt” – Tô Hoài thật sự không đỡ được, gục mặt vào ngực Lục Viên cười khùng khục, Lục Viên bất mãn muốn lật người, Tô Hoài vòng tay mò mẫm vòng eo trắng mịn của y, xoay một vòng, hắn nằm ngửa để Lục Viên ngồi lên người mình, dương dương tự đắc hất cằm cười: “Vậy ngươi thượng thử xem?”
“Là ngươi nói đấy nhá, đến lúc đó dù ngươi có khóc lóc cầu xin ta cũng không dừng tay đâu!” – Lục Viên tuyên cáo một lời thề đầy hùng hồn làm suýt nữa thì Tô Hoài hết cả hứng trêu đùa, nhưng ngay sau đó làn môi mềm mại của Lục Viên đã đền bù hết lại. Lục Viên học theo cách Tô Hoài thường làm, tỉ mỉ hôn từng chút từng chút nửa người trên của hắn, hôn đến khi môi y dại cả ra, bôi trét đầy nước miếng ra người Tô Hoài.
Dáng người Tô Hoài không tồi, tinh tráng thon dài, co dãn vừa đủ, không giống làn da mềm oặt của Lục Viên, cảm giác cực sướng Lục Viên vừa nghĩ vừa tấn công điểm hồng hồng trên ngực Tô Hoài kia.
“A ngốc, đừng cắn, dùng lưỡi!” – mặt Tô Hoài nhăn nhó hết lại, Lục Viên được chỉ dạy cũng liếm hôn, tuy kỹ thuật không được tốt cho lắm nhưng Tô Hoài nhìn y mắt khép nửa, sắc mặt ửng hồng vì gắng sức, hơi thở hổn hển lại mang tới cho hắn một cảm giác thú vị khác hẳn. Tô Hoài nheo mắt, vòng tay vuốt tấm lưng trần trơn nhẵn của Lục Viên, từ sau khi sinh bé con đến nay làn da y mềm mại hệt như làn da của bé con kia, cảm giác quá sức tuyệt vời làm bàn tay ai kia giở trò càn rỡ du di dọc theo xương sống đi xuống.
“Nay đừng có sờ bậy!” – Lục Viên khó chịu vặn vẹo, cúi đầu nhìn nơi nào đó của Tô Hoài đang có xu thế ngẩng đầu, mặt y bất giác đỏ lên, lại rối tinh không biết tiếp theo phải làm thế nào cho được.
“Chẳng phải muốn thượng sao? Hay là không biết làm?” – Tô Hoài ngả ngớn hỏi y, tay thì vỗ nhè nhẹ lên cánh mông tròn mẩy của Lục Viên, cả người Lục Viên run rẩy, y không thèm suy nghĩ nữa, trực tiếp dùng tay đi an ủi dục vọng đang ngẩng đầu của Tô Hoài.
Lục Viên chẳng biết nên hình dung cảm giác nắm thứ kia trong tay thế nào, tóm lại là lòng bàn tay y nóng, người cũng nóng, thứ trong tay lại nảy lên thình thịch, ngực y muốn nổ tung, sau đó chẳng biết sao dưới bụng y cũng nóng lên, y cũng có cảm giác rồi~
Ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn, á chết tiệt! Chẳng phải cái tên Tô mặt than chết tiệt kia đang cười y đó sao!
Chẳng còn mặt mũi nào nữa, Lục Viên gục mặt chôn vào ngực Tô Hoài, tay bắt đầu “hành động” bậy bạ
“Ngốc, cả chuyện này mà cũng phải dậy ư?” – Tô Hoài thở dài, vẫn dùng ngữ khí trêu tức ấy, hắn thò tay xuống bắt đầu “trả lễ”. Cả người Lục Viên rúng lên, cuống họng ứ ra một tiếng rít nhỏ, tay không chuyển động nữa.
“Tay bị gãy rồi hả?” – Tô Hoài tiếp tục đùa bỡn.
“Ư Tô Hoài ngươi ngươi vô lại A a” – Tô Hoài cười khẩy một tiếng, vừa hầu hạ Lục Viên vừa cầm tay y chiếu cố mình, chẳng qua là hai người cùng làm một chuyện giống nhau mà cả căn phòng chỉ đầy tiếng rên rỉ khó ức chế của Lục Viên, y rất không phục, thế nên y hô một tiếng – “Bỏ tay ra” – rồi cúi đầu làm một chuyện đầy cả gan.
“Này —” – Tô Hoài nhíu mày.
Hừ, tên mặt than chết bằm, rốt cuộc cũng có ngày ngươi thất thố rồi nhá!
“Tiểu Viên”
Hừ, đừng tưởng rằng ngươi không nói là ta không nghe được tiếng thở không đều của ngươi!
“Ngươi học của ai”
Hừ, chịu thua chưa, giọng cũng khàn cả rồi kìa!
“Ô Tiểu Viên Au —”
“Úp chết xin lỗi nhé” – Lục Viên giật mình, y vội vàng giương mắt lén nhìn vẻ mặt nhíu mày hít mạnh của Tô Hoài, lòng lại than thở – sao lại trách ta chứ, nếu không phải do ngươi tự dưng biến lớn, ta ngậm không được mới lấy răng ấn cái thôi mà, đau đến thế ư – Lục Viên chột dạ, liếm liếm lấy lòng.
“Ngươi” – Tô Hoài cứng họng, ngực phập phồng lên xuống, tay giữ tóc Lục Viên ấn vào mình.
“Ô ô ô a a ô ô ô!” – Tô Hoài, ngươi là đồ khốn! Sâu sâu quá! Khó chịu Ta .ta không chơi nữa! – bấy giờ Lục Viên muốn tách ra mà Tô Hoài đâu có tha cho y, tay vẫn giữ chặt gáy y, đĩnh thắt lưng một trận, Lục Viên tự chuốc lấy khổ, chỉ còn biết vừa bị động chịu trận vừa đau họng, miệng cũng tê rần Sau cùng, gã khốn ấy còn đĩnh một lần nữa
“Khụ khụ khụ khụ khụ Tô Hoài! Ngươi muốn chết à! Ngươi dám chơi trong miệng ta khụ khụ khụ” – lời còn chưa nói dứt đã bị môi Tô Hoài lấp kín.
“Tiểu Viên, ta thấy người ngươi vừa mới khôi phục, cho ngươi chọn lần nữa. Trên hay dưới?” – hôn nhẹ môi Lục Viên, Tô Hoài cười.
“Trên!” – Lục Viên cau có, chuyện này chính là vấn đề về tôn nghiêm!
“Hảo!” – Tô Hoài cười càng sâu, kéo Lục Viên lên, sau đó dùng tay đỡ lấy thắt lưng Lục Viên.
“Chờ chút đã, tư thế này, hình như ta không di chuyển được?”
“Còn chưa tới phiên ngươi đâu!”
“Nhưng A!!!”
“Xuỵt đừng đánh thức bé con.” – Tô Hoài lại hôn lên vành tai Lục Viên.
“A Tô Hoài vô sỉ ngươi là gã khốn bịp bợm A bỏ bỏ tay ra!” – Lục Viên đau tới mức hít mạnh một ngụm, cơ thể giãy dụa muốn tránh, nhưng tư thế ngồi kiểu này làm trọng tâm cả người y đều đặt trên người Tô Hoài, muốn trốn cũng không biết trốn vào đâu, Lục Viên khóc không ra nước mắt, lại bị Tô Hoài làm cho phát cuồng, chỉ biết nắm chặt bả vai hắn cầu xin: “Tô Tô Hoài ta không ở trên nữa ngươi ngươi rút tay ra đi Ô ô ngày mai mai ta phải dậy sớm tiễn đại ca đừng đừng A đau aa”
“Giờ mới nhớ phải tiễn đại ca hả? Là ai véo mặt ta khi ta đang ngủ ngon hả?”
“Ta ta sai rồi chúng ta còn nhiều thời gian mà Aa! Khốn khiếp! Vô lại! Ai cho ngươi cắm một ngón tay nữa vào, rút rút ra!
“Suy nghĩ không bằng hành động mà!”
“Ngươi đồ khốn! Không rút ra ta hô lên gọi tiểu oan gia dậy cho ngươi nửa đường chết non luôn! A a a a ô ô ô”
“Ngoan, thả lỏng nào.” – Tô Hoài vừa hôn Lục Viên vừa thì thầm khuyên nhủ, cơ mà Lục Viên sống chết không nghe, chỉ cần miệng không bị chặn là y hét ngút trời, mặt Tô Hoài tối sầm, vẫn giữ chặt y không buông, tay cũng công kích phía trước, tiền hậu giáp kích không ngừng nghỉ.
Kết quả là
“Ai Tiểu Viên, đừng khóc” – Tô Hoài hôn lên khóe mắt nhòe lệ của Lục Viên, cả người lấm mồ hôi, nhưng hắn vẫn không tiến vào.
“Tô Hoài chết bằm, ngươi bắt nạt người đau chết mất, con bà nó” – Lục Viên bấu víu vai Tô Hoài, cả người đầy mồ hôi, hồng thấu như trứng tôm, đau đến độ thở gấp.
“Ngươi đừng căng thẳng, thả lỏng nào, càng chống cự càng đau, nghe lời ta.” – Tô Hoài cũng đau đầu, lần trước làm rất thuận lợi mà sao lần này chống cự mãnh liệt thế chứ, Tô Hoài cũng bắt đầu hối hận sao hắn lại chọn tư thế có độ khó cao thế này
“Hứ so với sinh hài tử còn đau hơn Tô Hoài vô lại, ngươi đừng hòng ta cho làm chuyện này nữa” – Lục Viên cũng muốn thả lỏng lắm, nhưng mà ở tư thế này nếu y không dùng sức thì sao mà ngồi vững được, cắn răng oán hận, tay Tô Hoài vẫn quấy nhiễu nơi nào đó một lúc đến khi y chẳng chịu nỗi nữa, rít lên: “Ngươi muốn vào thì vào nhanh, đừng có hành hạ ta, sớm chết sớm siêu sinh! Ô” – hô hào được phân nửa, một dòng tê dại cổ quái men theo thắt lưng dọc lên cột sống, cơ thể Lục Viên run lên, phát ra tiếng rên rỉ mà có chết y cũng không muốn thừa nhận.
Động tác Tô Hoài cứng lại, sau đó liên tục chạm vào nơi kia.
“Kh khốn nạn ngươi đừng giày vò ta Ô ô đừng, đừng A a mẹ kiếp!” – rốt cuộc Lục Viên cũng hiểu thế nào là sống không bằng chết, đau đớn chan lẫn tê dại đan xen, đầu óc y càng lúc càng mê loạn, mà cơn mê loạn này cũng làm y phát cuồng.
Như nguyện, Tô Hoài rút tay ra, đỉnh thân, ngay giữa tiếng hét kinh hoàng của Lục Viên, hắn tiến vào hoàn toàn.
Răng môi khăng khít, ngực dán ngực, trao nhau nụ hôn sâu triền miên, mồ hôi mặn chát cũng quấn xuống họng. Tô Hoài thở dốc, thổi nhẹ vào tai Lục Viên: “Động nhé?”
Mặt Lục Viên thiêu đốt hồng rực, vừa bừng tỉnh giữa cơn say càng khiến y ngượng ngùng, y không muốn quan tâm nữa, đau cũng được, sướng cũng thế, y muốn nhanh chóng kết thúc cảm giác giằng xé này, Lục Viên cua quýt gật đầu, Tô Hoài liền bắt đầu tấn công trong cơ thể y. Một lúc sau trong phòng chan chứa đầy âm thanh xấu hổ, Lục Viên thật muốn chôn chặt mặt trong chăn, thế nhưng lần này y lại ở trên, Tô Hoài đỡ thắt lưng y phối hợp với đừng đợt luận động của hắn
“Ô ô chậm thôi chậm một chút” – Lục Viên ngửa đầu, chẳng thể làm gì ngoại trừ phát ra từng tiếng đứt quãng năn nỉ Tô Hoài. Cơ thể từng trận từng trận mềm nhũn, tê dại, lại chẳng ngừng được, Lục Viên chỉ giác như y sắp bị dằn vặt đến chết rồi nhưng giữa những đau đớn lại trộn lẫn cả dòng khoái cảm tồn tại.
“Tiểu Viên” – Tô Hoài hôn điểm nhỏ trên ngực Lục Viên, khàn khàn gọi tên y, Lục Viên thở hổn hển, dùng tiếng rên rỉ ỉ ôi đáp lại.
Đang tình nùng mật ý là thế, Lục Viên ghé vào vai Tô Hoài, cố lấy dũng khí, thầm thì: “Tô Hoài th” – ba chữ “Thoải mái không” còn chưa kịp ra lời đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non đầy vang dội.
“Nhóc con hư” – Lục Viên mắng nhỏ một tiếng.
“Cũng do ngươi hét ấy.” – Tô Hoài cười, nhưng không có ý định dừng lại, hắn giữ chặt eo Lục Viên, tốc chiến tốc thắng, Lục Viên cũng phối hợp một cách hiếm có, rồi nghe thấy tiếng thầm thì của Tô Hoài rót vào lỗ tai y: “Thoải mái quá”
Thình thình thình ——
“Cháu ngoan của ta làm sao thế hả? Nửa đêm khóc réo mà A sao A cha các ngươi không quan tâm hả!”
Bị quát tháo thế, quả nhiên hứng thú gì đó cũng bay đâu mất. Hai người định làm xong sẽ ra dỗ nó, ai ngờ tiếng đập cửa đinh tai nhức óc đã phá hết cả hứng thú, thứ căng cứng trong cơ thể Lục Viên dần mềm xuống bị Tô Hoài rút ra ngoài, Lục Viên cũng xấu hổ, nằm vật ra giường chẳng buồn động đậy. Tô Hoài mang vẻ mặt bình tĩnh như thường, lên tiếp đáp tiếng kêu đòi mạng bên ngoài, lại đắp chăn cho Lục Viên, hắn thì mặc áo vào ra dỗ tiểu hài tử, đương nhiên là không mở cửa cho Tô lão gia.
Được một lúc Tô Hoài vất vả đuổi được Tô lão gia đi, dỗ dành được tiểu hài tử, trở lại giường thì Lục Viên đã lim dim ngủ. Tô Hoài dựa vào thành giường ngủ một chút, trời đã sáng.
*
Về phần Tán Bố thì quả thật đúng như lời Lục Viên đã nói, y không tiễn người ta.
Chẳng qua không phải do giận dỗi, mà bởi vì bị ai đó vận động quá độ, nằm bẹp trên giường.
Nhưng Lục Viên không biết rằng – trước khi đi, Tán Bố đã có một cuộc đối thoại như vầy với Tô Hoài:
“Đại ca, Tiểu Viên khó chịu trong người không thể đi tiễn huynh được.”
“Ờm ờ, tối qua ta cũng có nghe không sao, không sao, ta hiểu mà.”
“”
“Không có gì đâu, ta hiểu, các ngươi vẫn còn trẻ, tinh lực sung mãn! Chẳng phải Trung Nguyên có một câu ‘tiểu biệt thắng hôn nhân’ đó sao”
“”
“Nhưng mà này, Tiểu Viên cũng quá Cứ thế thì cơ thể nó không chịu nổi! Ở đây ta có lọ Xuyên bối Tỳ Bà cao[3], mang về cho nó uống nhuận giọng, lần sau khụ khụ kiềm chế chút. Nửa đêm hài tử khóc cũng khụ khụ khụ”
“ Đại ca, không tiễn”
¤______________
1. Trẻ em sau khi sinh một trăm ngày sẽ tổ chức sinh nhật lần đầu tiên, phong tục gọi là “Trăm tuổi”, với ý nguyện đứa bé sẽ trường thọ bách tuế. Ngày đó trẻ sẽ nhận được quà của người lớn, người càng lớn tuổi trẻ càng nhận được nhiều chúc phúc.
2. Thực ra nó là pudding đó các bạn, mà ngày xưa thì không có nên mình đành dùng chữ Thạch để thế =.,=!
3. Thuốc ho :”> siro ho ấy ~ để nhuận họng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...