Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

Thương đội từ Phiên Cương đến ở lại dịch trạm trong trấn, Trương đại ca dẫn đôi phu-phu Tô gia vào, dọc đường thấy đầy những ngươi cao to cùng những chú ngựa lớn đầy hoang dã, không kể đến cơ thể cao lớn dị thường mà màu tóc và màu đồng tử cũng nhạt hơn người Trung Nguyên rất nhiều. Lục Viên vừa đi vừa hứng thú nhìn ngó không ngừng, Tô Hoài đi bên cạnh lại bình ổn, vẻ mặt lạnh tanh, im lắng đến đáng sợ.

Cuối cùng ba người cũng đến gặp một người Man2 cao tuổi bàn chuyện mua dê, ông lão người Man chuyên nghề chăn dê, Lục Viên cũng hỏi được không ít cách thức chăn nuôi. Lại nhắc đến chuyện mua dê, chủng loại dê trong thương đội đều là loại tốt nên giá cả cũng đắt, cò kè mãi không được, ông lão người Man nói ông không làm chủ được, phải đợi đầu lĩnh thương đội về thương lượng.

Thế nên Lục Viên đành phải cầu ông lão biện pháp chữa bệnh cho dê rồi về đợi tin tức.

Trương đại ca phải ở lại thương đội xử lý một số việc nên chỉ tiễn hai người đến dịch trạm rồi quay trở lại. Lục Viên và Tô Hoài cũng không về Tô gia ngay, mà đi ngược lên thành tây vào một hiệu thuốc.

“Đã nghĩ kỹ rồi chứ?” – Đến gần hiệu thuốc, Tô Hoài quay hỏi lại.

Do dự một lúc, Lục Viên lại nhìn bụng mình đã hơi gồ lên, gật đầu.

Chẳng phải cả tháng nay y đã kiên quyết muốn bỏ thứ gánh nặng này rồi sao, sao giờ phút này lại do dự bỏ đi cơ hội duy nhất này vậy chứ? Chí ít cũng mua thuốc trước đã Nghĩ rồi chân cũng bước lại, nhưng sao bước đi lại vô cùng nặng nề

Tô Hoài bước đến trước quầy, im lặng, trực tiếp xoay ngược con sư tử đá đặt trên quầy.

Con sư tử đá này gọi là “Hoa Nhị”, truyện kể rằng Vua của các loại thuốc – Dược Vương tình cờ nhặt được một con sư tử nhỏ có cơ thể trong suốt, từ bên ngoài có thể thấy rõ kinh mạch trong người nó. Dược Vương gọi nó là “Hoa Nhị”, mỗi ngày đều đút thuốc cho nó ăn rồi quan sát thuốc phát huy tác dụng như thế nào trong người Hoa Nhị, từ đó nghiên cứu tính chất cũng như tác dụng của các loại thuốc. Các hiệu thuốc bắc đều đặt một con sư tử đá nhỏ trên quầy để tưởng niệm những cống hiến cho đông y của vị Dược Vương đó.3

Cổ nhân ai cũng muốn sinh dưỡng nhiều, phá thai luôn bị người đời lên án, nếu không có biện pháp thì không thể dễ dàng mua được thuốc phá thai. Cho nên khi đến hiệu thuốc mua thuốc, để không dẫn tới sự chú ý của nhiều người, thì xoay ngược con sư tử nhỏ trên quầy, tiểu nhị nhìn thấy sẽ hiểu.

Tiểu nhị gật đầu, nhìn lướt qua Lục Viên, lại nhìn sang Tô Hoài, khẽ “hừ” thành tiếng, biểu tình ghét khi thấy cặp đôi gian phu dâm phu. Tuy nhiên không phải ai cũng tránh được sự hấp dẫn của đồng tiền, tiểu nhị lấy tiền của Tô Hoài rồi đưa ra một gói thuốc. Chỉ là thuốc này khác với các loại thuốc thảo dược khác, thuốc được chế thành viên, phải dùng nước để dùng.

Nếu đã ra khỏi Tô gia, vậy cũng có thể bình yên dùng thuốc bên ngoài. Tô Hoài nhận ánh mắt khinh thường từ tiểu nhị, lấy một chén nước ấm quay lại nhìn Lục Viên vẫn không ngừng do dự nãy giờ.

“Ngươi bỏ hay không?” – Tô Hoài ngừng động tác.

“” – chỉ trong nháy mắt, Lục Viên đã cảm thấy tay chân lạnh lẽo vô cùng, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Đứa bé trong bụng đã ba tháng, nâng tay xoa nhẹ bụng còn như thể cảm nhận được hình dáng của nó, khẩu vị gần đây cũng càng ngày càng lạ kì, có phải thằng nhóc tiểu quỷ này tác oai tác quái không Lục Viên là bác sỹ phụ sản, giờ lại tự tay giết người, giết một đứa bé đã thành hình.

“Tiểu Viên.” – Tô Hoài giữ viên thuốc, nắm lấy tay Lục Viên, kéo y đến góc cửa hiệu thuốc, tiện đà nghiêng người giữ y lại, đè giọng xuống nói: “Ngươi có bao nhiêu bài xích chuyện sinh đứa bé, ta nhìn ra được. Khi còn ở nhà Vương A sao, ngươi đã sợ thành thế kia, đổi lại trên người ngươi cũng nhất định không muốn sinh . Về phần cha của đứa bé, mặc dù ta không biết ngươi có mất trí nhớ thật hay không, nhưng ta cũng hiểu, những ký ức về hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nếu sau này ngươi nhìn đứa bé lại nhớ lại đoạn ký ức không vui vẻ ấy, vậy đã không muốn thì cứ bỏ đi.”

“Hoài Chi ta” – lòng bàn tay Tô Hoài rất to và rất ấm, nắm trọn lấy tay y dường như khiến người ta an tâm hơn, Lục Viên nhìn hắn, bỗng nhiên có một sự xúc động muốn nói hết mọi chuyện cho hắn nghe.

Nhưng xúc động cũng chỉ là xúc động thôi, Tô Hoài là người tốt không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận được một linh hồn tá thi hoàn hồn như y. Tô Hoài không phải là thư sinh ngốc, huống chi chính y cũng chẳng có gì tốt đẹp


“Khụ khụ hình như ta lại thêm phiền phức cho huynh rồi, trước không nên lừa Tô lão gia mà, giờ lại khiến ông cụ chịu đả kích Ta nghĩ rồi, sau khi bỏ đứa bé này huynh thú nhận hết với Tô lão gia, sau đó tìm một tội nào đó hưu(li dị) ta đi. Nhưng con dê con kia huynh bán cho ta nhé, chờ khi ta buôn bán có lời rồi, cộng với món nợ trước kia nữa, ta sẽ trả lại toàn bộ cho huynh” – Lục Viên cúi đầu cười, chỉ có điều nói còn chưa xong đã bị Tô Hoài gõ đầu cho một cái.

“Cái đầu này chứa toàn khê ư? Ta bỏ công bỏ sức cứu ngươi rồi lại diễn một vở hài kịch lấy ngươi chưa được một tháng rồi bỏ ư, bỏ ngươi trở về như lúc bắt đầu, bỏ ngươi không nhà để về sao? Ngươi giúp ta hay hại ta đấy?”

“Nhưng”

“Cốc” – lại gõ cái nữa, Tô Hoài lạnh giọng nói: “Im nghe ta nói xong đã!” – đặt tay lên vai Lục Viên, Lục Viên cúi đầu im lặng, Tô Hoài thở dài, “Không nói rõ thì cái đầu ngốc này không hiểu được ý ta rồi!”

Ánh mắt trầm xuống, Tô Hoài nói tiếp: “Ta nói không cần thì bỏ cũng là theo suy nghĩ của ta thôi, nói thế nào thì hài tử này cũng sinh trường trên người ngươi, dù ngươi có quyết định thế nào cũng được, chỉ cần đừng hối hận, đừng để những ngày sau này sống trong day dứt, không vui. Nếu ngươi muốn bỏ thì cứ bỏ, ta chỉ cần nói với lão già đó là ta không muốn đứa bé thì vẫn có thể bảo vệ ngươi sống an ổn trong Tô gia. Còn nếu ngươi muốn giữ lại, vậy thì giữ lại, Tô gia tuy không giàu nhưng nuôi một đứa bé cũng dư dả.”

Đờ đẫn thật lâu, Lục Viên chỉ cảm thấy Tô Hoài vẫn luôn đợi y, chính y không biết xấu hổ liên lụy người ta, khẽ nghiêng mặt, Lục Viên hít mạnh một hơi, “Tuy ta không nhớ vì sao lại có đứa bé này, nhưng cũng đoán được vì nguyên nhân ấy mà lưng đeo trọng tội, đã chạy trốn lại mang theo một đứa bé cũng là một mối họa. Dù da mặt ta có dày cũng không thể không biết xấu hổ để mối tai họa ngầm này lại nhà huynh được” – nói xong, Lục Viên giựt viên thuốc trong tay Tô Hoài, “Huynh giúp ta đã chẳng được lợi gì, ngược lại còn gánh lấy phiền phức vào ngươi trên đời này làm gì có ai lại muốn gánh oan ức như thế bao giờ”

Tô Hoài nhíu mày, nhẹ nhàng ký đầu Lục Viên cái nữa, “Cho nên ta mới nói đầu ngươi chứa toàn khê ư, trên đời nào có ai nguyện gánh oan ức như vậy nếu không phải người thích ngươi”

“Tô đệ! Tô đệ!” – Tô Hoài còn chưa dứt lời, phía sau đã có ngươi hô gọi, hoàn hồn quay lại, Tô Hoài đột ngột quay nghiêng người đụng vào Lục Viên làm y lảo đảo, chén nước ấm cũng bị đổ ra quá nửa.

“Tô đệ, may ngươi còn chưa đi xa, ta còn đuổi kịp! Ca nhi của đầu lĩnh thương đội động thai rồi, không kịp tìm đại phu, Tô đệ mau qua hỗ trợ!” – nói xong cũng không đợi phân trần mà túm luôn Tô Hoài đi, Lục Viên thấy thế cũng đành cất viên thuốc lại, chạy theo.

Nhưng mà ban nãy hình như y nghe được điều gì đó quan trọng lắm

Đi vào dịch trạm, vị đầu lĩnh thương đội còn chưa trở về, vị ca nhi bị động thai kia đang nằm trong phòng ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, máu cũng chảy không ngừng, mà máu không phải màu đỏ tươi như bình thường mà là một màu đậm xem lẫn cả nâu tối.

Vị ca nhi nghe thấy có đại phu đến thì nắm chặt lấy vạt áo Lục Viên đang đứng gần, miệng thở dốc không ngừng, nói ngôn ngữ Phiên Cương gì đó, tuy Lục Viên nghe không hiểu nhưng qua biểu tình có thể đoán được hắn muốn giữ đứa bé.

Nhìn bụng đã gồ lên thế này đại khái cũng đã gần 5 tháng, theo như Trương đại ca nói thì lúc hắn đang cưỡi ngựa thì đột nhiên đau bụng dữ dội, lập tức xuất huyết. Lục Viên nhìn dáng người hắn tráng kiện, tay chân dài, tố chất cơ thể tương đối tốt, vốn thể chất này dễ bảo vệ được thai nhi. Nhưng tuy ca nhi trông khỏe mạnh, vừa rồi Tô Hoài bắt mạch lại không bắt được tim thai, sợ là không chỉ vì mỗi cưỡi ngựa mà đứa bé trong bụng vốn đã là thai lưu rồi. (Thai lưu: Thai chết)

Chau mày lại, Lục Viên vỗ nhẹ lên bàn tay vị ca nhi, khẽ nói: “Hoài Chi, cho hắn uống thuốc trợ sản đi, lấy đứa bé ra.”

Kể cũng lạ, vốn ngôn ngữ bất đồng, vậy mà vị ca nhi kia như nghe hiểu được, vội vàng nắm chặt lấy cổ tay Lục Viên gào khóc khản cả giọng, vừa như uy hiếp, lại như khẩn cầu, vừa lắc đầu nước mắt vừa nhỏ xuống không ngừng.

Lục Viên nhìn đến sững sờ, ca nhi đến từ Phiên Cương mang hình dáng giống nam nhi, mới nãy còn gần ngất đi giờ lại như cuồng loạn trước mặt y. Vẻ mặt kia, biểu tình kia thật giống như người bệnh nhân nữ sảy thai trước kia. Kiếp trước trong bệnh viện đã gặp phải tình huống này nhiều vậy, lòng cũng khó chịu. Vậy mà chỉ trong chớp mắt này, chẳng hiểu sao trong tim Lục Viên quặn lại, sợ đến mức ngay cả thở cũng đau.


“Hắn quá kích động, có cách nào để hắn ngủ không, cứ thế sẽ rất nguy hiểm!”

Khí lực vị ca nhi quá lớn, người trông nom trong phòng với Tô Hoài cùng nhau giữ mà cũng chỉ đè được tay chân hắn. Lần này ra ngoài có việc nên Tô Hoài cũng chẳng mang theo hòm thuốc, thuốc gây tê hay gì gì đó cũng không có, trong lúc hỗn loạn, Tô Hoài cầm luôn cán dao đánh ngất người.

“Hoài Chi!” – Lục Viên hoảng sợ.

“Sắc giúp ta gói thuốc này.” – Tô Hoài đặt vị ca nhi nằm xuống, lấy ra gói thuốc trợ sản mới mua ở hiệu thuốc đưa cho mấy người trông chừng, hoa chân múa tay mãi người kia mới gật đầu hiểu chạy ra ngoài.

Thai nhi 5 tháng đã thành hình, có uống thuốc phá thai cũng không công hiệu, chỉ có thể đẻ ra. Tô Hoài cùng Lục Viên nhét thuốc cho vị ca nhi uống, đợi thuốc phát huy tác dụng hắn cũng vì đau bụng mà bật tỉnh, thần chí mơ hồ kêu la, đợi tới khi sản đạo mở, lấy đứa bé đã chết ra giống như đỡ trẻ sơ sinh bình thường.

Thông thường sau khi phá thai xong phải làm sạch tử cung phòng ngừa nhiễm trùng. Dùng một chiếc thìa dài đầu tròn đi vào tử cung, bằng xúc cảm cùng với độ thuần thục của bác sỹ mà đem cuống rốn còn sót lại lấy ra sạch sẽ. Quá trình ấy cần phải tiêu độc nghiêm mật, mà cổ đại lại không có điều kiện. Lục Viên đành dùng rượu thuần cao độ để tiệt trùng, lại dùng một chiếc thìa được uốn cong, lấy thêm sức nóng của nến để tiêu độc, dùng cả cồn cứ thế lặp đi lặp lại làm sạch tử cung.

Sau sự kiện dùng Forceps đỡ đẻ, Tô Hoài đã không còn kinh hãi với mấy hành động mạo hiểm đầy lớn mật của Lục Viên nữa. Lần này tuy cũng có tranh chấp một chút nhưng cuối cùng vẫn phải chịu để Lục Viên “Làm liều”.

Ước chừng 3 canh giờ, công cuộc làm sạch cũng thành công, trời cũng tối mịt. Vị ca nhi kiệt quệ nằm mê man trên giường. Khi Lục Viên làm xong thì ngẩn ra nhìn hắn.

Mới nãy vị ca nhi này còn khóc không ngừng, giờ nằm mê man lại khiến người ta an tâm hơn. Vậy mà trong đầu Lục Viên lại cứ quẩn quanh hình ảnh đứa bé đã mất kia, chỉ thấy như có thứ nghẹn lại trong ngực, thở cũng khó khăn. Đến tận khi Tô Hoài cầm tay Lục Viên mới hoàn hồn, đi theo Tô Hoài ra khỏi phòng. Trương đại ca vẫn còn đợi bên ngoài cùng với mấy người nữa.

Hắt ra một hơi, Lục Viên đến trước mặt Trương đại ca, khẽ nói: “Trương ca ca, giúp ta chuyển lời đến đầu lĩnh, oa nhi trong bụng ca nhi nhà hắn vốn đã là thai lưu nên mới bất đắc dĩ phải lấy ra.”

“Ai lại là thai lưu ư! Người Man thật sự không biết dưỡng người rồi! Hai người các ngươi cũng đừng để trong lòng, chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần một lần hai, ta nghe nói tiểu ca nhi người Man khó sinh, ca nhi ở đó hàng năm đều trên lưng ngựa, sinh ra thai lưu cũng là chuyện thường, nếu không phải thai lưu thì cũng là những hài tử nhược trí”

Nghe Trương đại ca lắc đầu than thở, Lục Viên cũng ngẩn người, lại nhớ bộ dáng vị ca nhi kia, bỗng Lục Viên hiểu ra điều gì đó.

“Trương ca ca, ta thấy thai lưu này không hẳn do cưỡi ngựa đâu, mà là cơ thể ca nhi vốn có vấn đề đó.”

Người Man luôn sống trên thảo nguyên, sống bằng chăn nuôi nên hẳn hàng năm toàn ăn thịt, không tiếp xúc với thức ăn hải sản. Hơn nữa, mới nhìn cơ thể tráng kiện của vị ca nhi kia, nếu nói không phải thai lưu thì cũng sinh hài tử nhược trí, vậy thực sự là do nơi sống có chỗ bị khuyết thiếu nên mới gây lên bệnh trạng như thế.

“Cơ thể có vấn đề?” – Trương đại ca nghe thấy thì sửng sốt, vội hỏi theo.

“Bệnh này cũng dễ trị, chỉ cần mua rong biển với tảo đỏ, hàng ngày nấu một bát canh, ăn liên tục không gián đoạn, qua một khoảng thời gian sẽ tốt thôi. Người cũng có sinh lực hơn mà oa nhi sinh ra cũng khỏe mạnh hơn. Nhưng bát thuốc này phải dùng hàng năm đó, dừng lại là không được đâu.” – Lục Viên cười cười: “Quê hương của họ hẳn không có mặt hàng hải sản này, nhưng chỗ của chúng ta lại không hiếm, phải không!”


Lục Viên vừa nói xong, mắt Trương đại ca bỗng sáng ngời, cười hì hì với Tô Hoài: “Tô đệ à, tân ca nhi nhà ngươi không chỉ xem bệnh mát tay mà có cả khiếu buôn bán thiên phú đấy nha!”

Trấn nhỏ này nằm ven biển, rong biển hay tảo đỏ lại càng nhiều, có thể thu mua với giá thấp rồi bán với giá cao với người Man kiếm được một món hời đáng kể. Trương đại ca thấy con đường tiền tài thì lập tức thêm mắm thêm muối bàn bạc với người Man, nói một lúc đã có thể đàm thỏa đáng xong xuôi.

Sắc trời cũng chẳng còn sớm, Lục Viên với Tô Hoài vội vã ra về, thương đội trả tiền khám bệnh còn mời hai người ở lại ăn cơm. Trong lúc đang đứng nói chuyện thì vị đầu lĩnh thương đội cũng trở lại.

Đầu lĩnh thương đội dáng ngươi cao to, chào hỏi mọi người xong thì hướng phía này tới. Lục Viên vừa ngẩng đầu lên thấy một người Man tóc nâu dài bện thành một bím to vắt sang một bên, gương mặt màu mật cùng đôi mắt đen bóng hữu thần, nhưng trên gương mặt lại có vết sẹo do đao chém làm anh ta có phần dữ tợn.

Lục Viên đứng đánh giá vị đầu lĩnh, không ngờ người đó cũng đến ngày càng gần, đôi mắt mở lớn kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Viên, rồi bỗng rống lên một câu gì đó, ôm chầm lấy Lục Viên vào lòng.

¤__________________

2. Người Man: Dân tộc ở phía Nam TQ xưa.

3. Đây là điển cố trong y học. Vị dược Vương tên Tôn Tư Mạc.

.

________________________________________

Đây là một vở kịch nhỏ để trắc nghiệm tâm lý, phải chọn thật tâm đó nhé ~~~

[ Mời mọi người đọc mẩu chuyện dưới đây, sau đó trả lời ]

Vào một ngày nắng sớm, lão Hoa đầu đang vặn vẹo mông eo trong sân thì thấy tân ca nhi nhà lão lao ra từ trong phòng, liều mạng súc miệng.

“Thiếu sao sao, ngươi không sao chứ?”

“Ô ô”

“Thiếu sao sao? Miệng ngươi làm sao vậy, để lão Hoa ta nhìn xem nào!”

“Ô ô”

“Thiếu sao sao? Nha~~ Sao lưỡi ngươi xanh lè thế này?”

“”


Đúng lúc ấy, Hoa Tử cũng mới dậy, vữa vươn vai duỗi eo vừa nói: “Cha, người không biết ư? Hôm qua đại ca nhi gửi một loại trái cây thần kỳ từ Tây Vực đến, gọi là bồ đào, quả tròn tròn nhỏ nhỏ, cắn một cái phọt ra nước màu xanh Đáng tiếc là con ăn được mỗi một quả, còn lại đều bị thiếu gia cầm đi rồi” – đang nói, Hoa Tử nhìn sang Lục Viên, rồi sửng sốt: “Thiếu sao sao, miệng người làm sao vậy?”

Bang ——

Cửa phòng phía Tây bỗng mở ra, Tô Hoài chỉnh chu quần áo bước ra, tay còn cầm một chùm quả bồ đào tròn xanh, từng quả từng quả ném vào mồm, “Hoa thúc, Hoa Tử, hai ngươi rảnh quá nhỉ?”

Hai cha con nhìn thiếu gia, lại nhìn thiếu sao sao đang súc miệng liên tục, đánh mắt sang nhau, rồi đồng loạt lắc đầu lia lịa, “Không rảnh không rảnh!”

“Ta còn chưa quét sân”

“Ta phải hầu hạ lão gia rời giường”

Thấy hai người kia cong mông chạy, Tô Hoài đi lại vỗ vỗ vai Lục Viên, môi còn từ từ cong lên, nơi khóe miệng như còn vương lại một tia nước bồ đào xanh nhạt.

________________________________________

[ Nếu đã đọc xong, mời mọi người trả lời vấn đề dưới đây ]

Xin hỏi, vì sao lưỡi Lục Viên lại có màu xanh?

A – Lục Viên cũng ăn trái bồ đào Tây Vực.

B – Hôn!

C – Bị thần linh trừng phạt.

~

Phân tích đáp án:

Những người chọn A: Rõ ràng chọn phương án B mà cứ dối lòng nhá!

Những người chọn B: Hủ cô nương à, cô hết thuốc chữa rồi :))

Những người chọn C: Tôi thấy các cô chọn B rồi, cứ chối!

XD ~ Chuẩn chưa! Cám ơn mọi người nhé [lời chị Tiêu đó]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui