Buổi trưa là thời điểm hiệu thuốc nhàn nhã nhất, Tô Hoài thu dọn hòm thuốc chuẩn bị ra gian bếp phía sau ăn cơm, thì thấy tiểu nhị đang hoa chân múa tay chỉ chỉ phía cửa tiệm với hắn.
Tô Hoài quay đầu lại thì thấy Cột đang đứng ở cửa, dáng vẻ do dự. Từ khi hắn đến làm tiên sinh chẩn bệnh trong hiệu thuốc thì lúc nào Cột cũng có vẻ như vậy, lần trước khi hắn đến đưa Tiểu Viên về, đứa bé này cũng đi theo sau, nom như có điều muốn nói lại thôi, hỏi nó thì nó bỏ chạy. Tô Hoài cũng không biết Cột làm sao nữa.
“Đi ra đằng sau!” – cuối cùng cũng không chịu nổi, Tô Hoài tiến lại kéo Cột về phía bếp sau nhà, hắn thì ăn bánh còn múc cho Cột một chén cháo, “Sao? Có chuyện gì muốn nói với ta?”
Vẻ mặt Cột có chút khó coi, nhìn chằm chằm bát cháo nửa ngày rồi mới ấp úng nói: “Ưm kia Tiểu Viên có làm sao không?”
Cột luôn làm việc trên trấn trên, ngày thành thân của Lục Viên cũng không về, nhưng chuyện Lục Viên thực tế là một ca nhi thì nó đã nghe người nhà nói. Nên tự nhiên chuyện mình cho Lục Viên ăn cua làm y suýt nữa thì sinh non nó cũng biết.
“Cũng không có gì nghiêm trọng cả, tự đến nhìn đi!” – Tô Hoài liếc Cột, nói.
“Không!” – bỗng dưng mặt Cột vặn vẹo, “Tô đại ca, huynh thay ta chuyển lời xin lỗi tới Tiểu Viên với, đây là thuốc bổ ta mua cho Tiểu Viên, đều là thuốc tốt”
Ngay khi Cột đẩy túi thuốc sang thì bị Tô Hoài đè lại, “Muốn xin lỗi thì ngươi tự đi đi, thuốc này cũng tự mình đưa đi.”
“Nhưng mà Tô đại ca nói thật, ta vẫn coi Tiểu Viên như huynh đệ, giờ đột nhiên y lại thành tiểu ca nhi, ta không thể nói chuyện bình thường với y như trước được” – Cột nhăn nhó, dáng vẻ khó xử.
“Nói gì vậy hả? Chẳng phải ngươi rất thích dính lấy Tiểu Viên sao?” – Tô Hoài cũng nhíu mày, từ khi Lục Viên đến Thạch Hà thôn thì Cột đã luôn chiếu cố y, tình cảm giữa 2 đứa rất tốt, mới cách đây mấy hôm Lục Viên còn nhắc đến Cột, nếu biết thái độ hiện giờ tên tiểu tử này thì sợ tên kia sẽ thương tâm lắm.
“Tô đại ca, ngay từ đầu huynh đã biết Tiểu Viên là ca nhi rồi nên mới không ngạc nhiên! Còn ta, trước ta cứ nghĩ Tiểu Viên là huynh đệ của mình, mà y cũng không khác nam nhân là mấy rồi đột nhiên một ngày nam nhân biến thành tiểu ca nhi, người bình thường đâu thể chấp nhận được Huynh thấy đấy, chẳng phải ngay cả A sao nhà ta lúc ấy cũng thấy kỳ quái sao? Tô đại ca cũng nên để mọi người dần dần quen chứ”
“Tiểu Viên là ca nhi làm ngươi thấy không tự nhiên ư?” – Tô Hoài sửng sốt, bỗng nhiên nhận ra có điều gì rất lạ thường.
“Ta nói làm Tô đại ca giận ư? Ý ta không phải nói Tiểu Viên là ca nhi có gì không tốt, mà y thật sự rất giống nam nhi, ngay khi nghe được tin kia ta đã rất sợ” – Cột có phần sốt ruột, cố gắng lải nhải giải thích trong khi Tô Hoài vẫn không nói gì. Thực tế thì những gì Cột vừa nói đều không lọt vào tai Tô Hoài, nãy giờ trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ duy nhất ——
Theo lý mà nói, một người không khác gì nam nhân rồi trong một đêm đột nhiên biến thành tiểu ca nhi, người bình thường chắc chắn sẽ hoảng sợ, sau đó ở chung sẽ lúng túng mất tự nhiên mới đúng. Hơn nữa lại là người không hề có ý thức của một tiểu ca nhi, ngay cả cử chỉ cũng y hệt nam nhân, hơn nữa còn có cảm giác kỳ quái nữa, thậm chí nói là biến thái cũng
Phản ứng của Cột kỳ thật cũng coi như bình thường, nếu so với hắn, sau khi kinh hãi thì hắn không thấy có gì mất tự nhiên cả, ngược lại còn có cảm giác như thế cũng không tồi.
Dường như hắn còn vui khi Tiểu Viên trở thành tiểu ca nhi nữa
Tim Tô Hoài chợt căng lên, hắn cảm thấy dường như chính hắn đã phát hiện ra điều khó hiểu ban nãy rồi.
Có lẽ là trúng tà rồi
Khi Tô Hoài trở về nhà có đi ngang qua chợ, hắn nhớ lại một chuyện cũ, móc tiền ra, hắn lấy 90 văn mua một con dê con.
***
Ngay khi Tô Hoài bước vào nhà, nhất thời hắn nghĩ mình vào nhầm nhà.
Căn phòng phía tây Lục Viên ở trống không, phòng chính lão già ấy ở cũng thế, cả nhà đều tụ tập trong khách phòng nơi đại ca nhi ở. Đại ca nhi đang ngồi đầu giường lắc lư chiếc trống bỏi kêu thành những tiếng “Loong boong loong boong”, Lục Viên đang ngồi bên đại ca nhi ôm một đứa bé trong lòng, một bên nhẹ nhàng đong đưa, một bên vỗ về lưng nó, Tô lão gia thì ngồi trên ghế, nhìn hai ca nhi một tiểu hài tử, thư thái cười.
Tô Hoài chưa bao giờ thấy lão già đó cười ôn nhu đến thế.
Nắng chiều dịu dàng chiếu qua những ô cửa vuông vức, ánh nắng chằng chịt mà nhu hòa gần như rũ toàn bộ lên mặt Lục Viên. Hình như y nói câu gì đó với đứa bé, sau đó khóe môi cong lên, loan thành một vòng cung rất đẹp.
Ngực Tô Hoài bỗng chợt xiết lại. Chết tiệt, tiểu tử này cười lên đẹp quá!
“Bee ~~~” – chú dê con trong tay bỗng kêu lên, lúc ấy Tô Hoài mới nhận ra hắn đứng nhìn đến ngẩn người.
“A? Tô đại ca đã về rồi đó à!” – nghe thấy tiếng dê kêu, mọi người mới nhận ra Tô Hoài đã đứng tại cửa từ lúc nào. Lục Viên đáng giá một lúc rồi tầm mắt bị chú dê con thu hút toàn bộ, vội vàng đưa đứa bé cho đại ca nhi ôm, rồi vọt tới trước mặt Tô Hoài, kích động reo lên, “Tô đại ca, huynh mua dê ư?”
“Đều đã thành thân rồi sao còn gọi là đại ca!” – Tô lão gia thấy tân ca nhi rất niềm nở với nam nhi nhà mình thì vui lắm, nhưng nghe xong hai chữ “Đại ca” thì lại có chút bất mãn.
“” – Lục Viên đang chuẩn bị ngồi xổm xuống kiểm tra chú dê con, vừa nghe thấy một câu của Tô lão gia thì cơ thể chợt cứng ngắc lại.
Chẳng lẽ sau này lại bắt y gọi là Tô Hoài tướng công sao? Hay là Trượng phu? Hay là Đương gia? Một cơn rét lạnh chợt lan từ đỉnh đầu đến tận ngón chân, còn chẳng thà chém một đao giết luôn y đi cho xong!
“Tiểu Viên đã gọi quen rồi kệ đi!” – Tô Hoài nhăn mặt chau mày, bỗng Lục Viên toét cười, nghĩ thầm nếu mình thật sự gọi mấy tiếng buồn nôn như vậy, Tô mặt than có ăn cũng không tiêu nhỉ.
“Vậy sao được! Có thế nào Tô gia cũng là danh môn, tùy tiện vậy còn ra thể thống gì! Thằng nghiệt tử mày bên ngoài có thể sao cũng được, nhưng đã về nhà là phải theo gia quy trong nhà!” – Tô lão gia rất bướng bỉnh, thực ra cũng chẳng phải về chuyện xưng hô mà cốt chỉ muốn đôi co với Tô Hoài thôi.
Sắc mặt Tô Hoài cũng sầm xuống, mở miệng ra là lên cơn ngay, lúc này trong đầu Lục Viên đều đặt lên chú dê con, nào còn chờ cặp đôi phụ tử khắc khẩu nhau nữa, vội vàng chạy lại giữ Tô Hoài hòa giải: “Cha, người đừng giận nữa, ta gọi là được mà!”
Quay mặt đối diện với Tô Hoài, vẻ mặt Lục Viên rúm ró một lúc, nhỏ giọng gọi: “Tướng công ~~~”
Nhất thời, mặt của tất cả mọi người đều rúm lại.
“Khụ khụ” Tô lão gia che miệng, một người khôi ngô lại như chim nhỏ nép vào lòng người khác thực sự chẳng phải cảnh đẹp cho lắm
“Thôi thì cứ tên tự mà gọi đi.” – đại ca nhi cũng phụ họa theo.
“Ưm tiểu thiếu gia đã về, cả nhà đi ăn cơm thôi, Hoa Tử, theo cha đi dọn mân nhanh!”
“Ta đưa dê vào chuồng.” – Tô Hoài túm Lục Viên ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu nhẹ nói bên tai Lục Viên, “Hoài Chi, là tên tự của ta.”
***
Mua một con dê con cho sữa quả thật không được lợi gì, Tô lão gia cũng vì chuyện này mà tranh chấp với Tô Hoài một chập, cuối cùng vì nghe nói là để tân ca nhi đỡ buồn, vì đại tôn tử của mình mà Tô lão gia mới thôi.
Tô Hoài sai Hoa Tử dựng một cái chuồng bên cạnh chuồng heo, làm một chiếc máng gỗ đựng nước với thức ăn gia súc. Thị trấn Tô Hoài ở vốn không phải nơi chăn nuôi nên chẳng ai nuôi dê cả. Dắt một con dê về rất dễ nhưng nuôi nó rồi mới đẻ ra ối cái để lo, mà điều đầu tiên chính là thức ăn cho nó.
Lục Viên cũng chưa từng nuôi dê, chỉ biết dê là động vật ăn cỏ, nhưng bên trấn lại không có bãi cỏ, trấn trên cũng chẳng thấy nhà ai nuôi dê, y đành bàn với Tô Hoài lấy cỏ khô cho ngựa ăn để dùng tạm, giờ cũng chẳng còn cách nào khác.
Dê con còn nhỏ không cho sữa được. Tuy Lục Viên lo lắng nhưng vẫn nhẫn nại từ từ nuôi dưỡng, cả ngày không có việc gì là chạy ngay lại trông nom dê con, nhìn cỏ có đủ không, xem nước đã đầy chưa, không thì cũng tắm rửa cho dê con, còn lôi kéo cả lão Hoa đầu giúp y dò hỏi xem có nhà ai từng nuôi dê không, xin phương pháp nuôi. Trút hết tinh lực chăm sóc cho dê con, chú dê non cũng gần coi như là khỏe mạnh.
Chẳng qua là cứ quan quẩn bên chuồng dê cạnh chuồng heo, làm người Lục Viên cũng lây dính cả “Hương thơm tự nhiên”, còn thường thường thấy ngứa ngáy nữa.
Vào buổi tối, Lục Viên đang ngồi ăn cơm trong phòng thì nghe thấy bên ngoài Tô Hoài đang sai Hoa Tử vào bếp đun một nồi nước.
Lục Viên ngẩn người, bình thường vào đông cả nhà đều ít tắm hơn, một phần là nơi đây rất lạnh người không chịu nổi, phần nữa là nấu nước cũng phí củi lửa. Tô gia vốn một tháng mới tắm một lần, lần tắm trước mới qua có mười ngày, sao hôm nay lại đun nước rồi? (=.=!!~ tình hình là 1 tháng mới tắm 1 lần cũng hơi quá)
Đang buồn bực thì Tô Hoài đẩy cửa bước vào, lấy một bộ quần áo sạch nói: “Tiểu Viên, đi tắm!”
“Sao hôm nay đã tắm?” – Lục Viên vừa hỏi đã bị Tô Hoài kéo ra.
“Từ hôm nay, ngày nào ngươi cũng phải tắm.”
“Vì sao hả? Tô à, Hoài Chi huynh chê ta hôi đó hả?” – thói quen gọi Tô đại ca vẫn chưa sửa trong một sớm một chiều được, Lục Viên có cảm giác mất mặt chả thua kém gì gọi là tướng công, nhưng vì không thể lay chuyển được cả nhà họ Tô nên đành nhịn, mỗi lần kêu là mỗi lần đắng hết cả miệng.
Động tác của Tô Hoài như hơi chậm lại chút xíu, rồi lại tiếp tục lôi kéo Lục Viên vào bếp, “Trên người ngươi có rận, ngươi không biết sao?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...