Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

.Bị mùi thơm thức ăn hấp dẫn, Lục Viên tỉnh lại. Hương thơm vấn vít ở mũi, y mới phát hiện ra mình đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi. Nhu nhu chiếc bụng lép kẹp, Lục Viên thấy trên người mát mát lành lạnh, miệng vết thương đã được ai đó bôi thuốc mỡ, những chỗ nứt da với vết ứ xanh đã được xử lý cẩn thận, cũng được mặc một bộ quần áo khô thoáng, chỉ có điều hơi rộng.

Căn phòng quen thuộc lần nữa đập vào mắt, như cơn ác mộng không thể tỉnh. Lục Viên cào cào tóc, nản lòng.

Y đã nghĩ

Ký ức cuối cùng của y dừng trên giường bệnh, khi kiểm tra mới phát hiện ra khối u đã lây lan quá lớn, nên đã phải đẩy nhanh đến phòng phẫu thuật, khi tỉnh lại, đã bị gã quái nhân hôm qua ôm trong lòng.

Tuy giả thiết này có vẻ hoang đường, nhưng Lục Viên không thể không cho rằng, chính y đã chết trên bàn phẫu thuật, mà ngẫu nhiên lại nhập vào thân xác này – lại còn là cơ thể của một người cổ đại

Đặt tay lên trán, nhất thời Lục Viên không biết nên buồn vì y đã chết, hay vì tá thi hoàn hồn mà cười nữa.

“Tỉnh rồi à?” Cửa phòng mở ra, Tô Hoài bê hai chiếc bát đi vào, thấy Lục Viên vẫn còn ngơ ngác nhìn trần nhà, hắn ngồi xuống bên giường, “Uống bát nước gừng này trước đi.”

Lục Viên vẫn đắm chìm trong sự đả kích xuyên việt quá lớn, hồn bay mãi nửa ngày cũng chưa thấy về, Tô Hoài lại hỏi một câu: “Có thể tự ngồi dậy được không?”

Quay đầu, ngây ngẩn nhìn Tô Hoài, cuối cùng Lục Viên cũng toàn hoàn hiểu được, y đã chết, giờ có quay về, cơ thể của y không chừng đã sớm được hỏa táng rồi. Lục Viên sầu khổ nhìn xung quanh căn phòng mái ngói đơn sơ, lại nhìn Tô Hoài ăn mặc áo thô mộc mạc, lặng lẽ thở dài.

Cuộc đời này chỉ sợ sẽ gắn liền với nơi đây, mạt kiếp trong vùng đất quê mùa này

Khi Lục Viên còn ngẩn người, Tô Hoài đã nâng y dậy, trên người hắn thoảng một mùi thảo dược hỗn độn làm Lục Viên chun mũi lại.

“Tôi tự uống.”

Lục Viên lên tiếng, nhận bát nước gừng, uống ừng ực, cả người lập tức ấm hẳn. Tô Hoài lại đưa tiếp một bát cháo hoa nóng hổi.

“Trên người ngươi có thương tích, lại mệt quá độ, còn như đói bụng mấy ngày rồi, ăn đồ có dầu mỡ sẽ làm đau dạ dày, đối với cơ thể cũng không tốt.”

“Ừm này”

Lục Viên tuy biết có thể ở lại là một chuyện tốt, y cũng đã đoán được, ở nơi xa lạ này nhất định phải chết, nhưng lại được người đối diện này cứu mạng. Chỉ có điều giờ Tô Hoài đột nhiên lại thay đổi thái độ làm y nhất thời không biết xoay sở thế nào.

“Có gì thì ăn xong nói sau.” Liếc gương mặt trắng bệch của Lục Viên, Tô Hoài thực sự sợ, chỉ sơ sảy một chút cái tên đại phiền toái này sẽ chết trên giường của hắn.

Đè nỗi nghi ngờ xuống, Lục Viên ngoan ngoãn hớp một ngụm cháo. Miếng cháo mềm mại mà chắc nịch tan nơi đầu lưỡi, quẩn quanh trong miệng là một mùi thơm nhàn nhạt không tán, nhãn tình sáng lên, chỉ thấy một miếng cháo lót dạ, lục phủ ngũ tạng đã co thắt thoái mái hẳn.

“Cháo này có cho gì vào đó?” Giọng nói còn mang theo sự ngạc nhiên, cũng lòi ra cái tính cẩu thả của Lục Viên. Y ấy, dù là nỗi bất an khi xuyên việt hay cái tên Tô Hoài cổ quái, cũng sẽ vì mĩ vị mà bay hết.

Đầu lưỡi lượn một vòng, như nhận ra được gì đó, Lục Viên bỗng nhiên cả kinh, “A! có phải vỏ quất không? Thảo nào mà thơm thế!” Nói xong, không ngừng uống tiếp mấy miếng, đáy bát nhanh chóng hiện ra, Lục Viên chưa thỏa mãn chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc bát, rồi lại chớp chớp nhìn Tô Hoài.


Điệu bộ của Lục Viên lúc này y như con cún nhỏ nhìn thấy khúc xương lại bị chiếc xích cổ níu lại, ngẩng đầu nhìn chủ nhân, đôi mắt ướt át đảo qua đảo lại, toàn thân đều lộ ra vẻ “Có thể ăn được không?”, trông đến là đáng thương.

Tô Hoài rất muốn cười, lại cố áp chế khóe môi cong lên –— nhìn lại thì lúc này dù là thời điểm hay đối tượng cũng không thích hợp lắm.

Xấu hổ gãi gãi đầu, Lục Viên cười cười, “Ha hả ngại quá, chú em, còn nữa không?”

Tô Hoài trầm mặc nhìn chằm chằm Lục Viên, cứ như nhìn thế thì có thế thấy hoa nở trên mặt y không bằng.

“Ây sao thế?”

“Chú em?” Tô Hoài cau cau mày, quan sát Lục Viên tuy không đến mức nhỏ gầy nhưng tuyệt đối không tính là cao to, sau đó dừng trên khuôn mặt thanh tú chỉ tầm mười mấy tuổi của y, nói: “Ta là Tô Hoài, sau này ngươi có thể gọi ta là Tô đại ca.”

“Nga, ta tên là Lục Viên.”

Tô Hoài không sẵn để ý tới y, không khách khí cắt lời: “Ta không quan tâm ngươi tên gì, tóm lại từ nay về sau không thể dùng, ngươi có thể tự đặt cho mình một cái, nếu không thì ta cho ngươi một cái. Còn nữa, từ nay trở đi, trước khi vết thương trên người biến mất hết, ngươi không được ra sân nửa bước! Mặt khác, khi thương thế của ngươi khỏi, ngươi lập tức ra đi cho ta!”

Lục Viên ngẩn người, mãi sau mới hiểu, “Ngươi sợ ta liên lụy tới ngươi sao? Ta không phải người xấu”

“Nếu ngươi thật sự không phải người xấu, cũng nên biết ta đã hảo tâm cứu ngươi, vậy thì đừng rước phiền phức tới cho ta! Chỉ cần ngươi ra ngoài để người khác phát hiện báo quan, tối chứa chấp tội phạm của ta có rửa cũng không hết. Ta cũng chẳng còn cách nào khác mới giấu ngươi trong nhà. Ngươi nếu có chút lương tâm thì ngoan ngoãn ẩn giấu, đừng hại ta!”

Bị người ta đề phòng, mặc ai cũng không thoải mái được. Nói sao thì cơ thể này có làm gì cũng chẳng có tý quan hệ nào với y, vậy mà giờ vừa phải gánh tội danh cho người khác, vừa bị xem thường, Lục Viên uất ức. Nếu không phải lạ lẫm nơi đây, kiểu gì y cũng sẽ không ngồi yên để người ta xỉa xói.

“Ta biết rồi, ngươi an tâm, ta sẽ không liên lụy tới ngươi. Chờ thương thế tốt hơn ta sẽ lập tức rời khỏi đây.” Ấm ức trong lòng sắc mặt cũng không tốt lên được, nhưng Lục Viên cũng chẳng tức giận với hắn làm gì, dù gì hắn cũng nói đúng, mới đầu năm, có ai lại mang một tên tội phạm về nhà mà mừng bao giờ!

Nói thì nói vậy, Lục Viên phẫn uất dán ánh mắt nóng rực vào cái mông lạnh lùng đang đi ra ngoài kia, cũng chẳng còn muốn ăn nữa, đặt bát cháo lên đầu giường, chùm chăn, quay lưng ép mình ngủ.

Mãi sau vẫn không ngủ được, lại nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hoài, tiếp theo có người huých huých vai y, “Không húp cháo nữa sao?”

Quay lại, Tô Hoài đang bê bát cháo nhìn y, Lục Viên sửng sốt, lại cười hắc hắc hai tiếng, nhỏm dậy, nhận bát cháo húp sì sụp. Vừa ăn còn vừa lườm Tô Hoài, bỗng thấy, cái tên này mở mồm ra là mấy câu thúi hoắc, còn lại, ừ là người tốt.

***

.

Cứ thế Lục Viên tạm coi như ở cùng nhà Tô Hoài.

Mà chung nhà, thì chung giường cũng là chuyện đương nhiên.

Nhà Tô Hoài một người một nhà vậy cũng rộng rãi, căn phòng được bao bởi loại gạch bán thành phẩm, buồng trong chỉ có một giường. Lục Viên thì bị thương không thể xuống giường, còn Tô Hoài à, hắn mà là loại người cố kỵ thì đã không phải Tô Hoài rồi.


Lục Viên vốn muốn hỏi Tô Hoài về tình hình nơi đây, cũng để chuẩn bị cho những bước tính toán tiếp theo. Kết quả là thời điểm năm cuối sắp qua đi, ngay từ sáng sớm Tô Hoài đã dậy, quét tước, rửa ráy, cho gia cầm ăn, thu dọn chuồng heo, phơi đồ làm thịt khô, chuẩn bị rượu thịt đón Tết, thỉnh thoảng còn bị người trong thôn ới đi khám bệnh Tóm lại, so với Lục Viên suốt ngày ì trên giường, hắn còn rất nhiều việc phải làm.

Đương nhiên, đống việc hắn phải làm cũng bao gồm tiếp chuyện giải sầu với cục “Đại phiền phức” mà hắn nhặt được. Nếu trước chỉ là “Húp cháo” “Uống thuốc”, thì nay “Ngươi lôi chăn của ta.” cũng được coi như một câu tán gẫu.

Lục Viên vốn là người thích giao tiếp, kiếp trước ấy, Karaoke, Party hễ chỗ nào náo nhiệt là không có y không được. Mà giờ trở về cổ đại thì, bị giam trong một cơ thể gầy yếu, nằm trên một chiếc giường cứng đơ, muốn xuống cũng đừng vọng tưởng. Mà quan trọng nhất là trong nhà có người sống, mà so với người chết cũng không khác nhau là bao. Nghe được chuyện từ Tô Hoài không bằng y dỏng tai nghe hàng xóm bên ngoài tán gẫu còn được nhiều hơn

Nơi đây gọi là Thạch Hà Thôn, mọi nhà trong thôn sinh sống đều chủ yếu dựa vào đồng ruộng, ngoại trừ mấy nhà giàu ra, phần lớn là các hộ dân nhỏ, cuộc sống rất tằn tiện. Mấy ngày nay Lục Viên được ăn cháo trắng đều là lương thực tích trữ để mừng năm mới, không thì đã phải sống bằng gặm bánh với ăn rau dại qua ngày.

Mấy chuyện này đều là Lục Viên chắt lọc từ mấy chuyện nhà hàng xóm ra.

Thạch Hà thôn chỉ là một thôn nhỏ, mấy chuyện tý xíu như lông gà vỏ tỏi phát sinh trong nhà cũng chỉ cần một ngày là có thể truyền đi cho tất cả mọi người biết. Lục Viên nghe lén mấy chuyện bát quái ấy cũng dễ. Mà thế nên chuyện tiểu ca Tô gia lên trấn mua thuốc, mua gạo cũng ít nhiều bị sinh nghi. Mấy ngày Lục Viên dưỡng thương này liên tục có người đánh tiếng dò hỏi, lại còn đến rình mò, may mà Tô Hoài đều ứng phó được hết.

Nhưng chuyện kỳ quái nhất là –— theo lý thuyết, dù là không có việc gì chỉ đứng tán nhảm ở ngõ hay sẵn sàng moi móc chuyện bát quái nhà hàng xóm thì cũng nên có mấy bác gái bốn mươi, năm mươi tuổi mới đúng. Nhưng hơn mười ngày Lục Viên nằm đơ trên giường, lại chưa từng nghe thấy tiếng của một bà thím nào! Chưa từng thấy một người phụ nữ!

“Húp cháo trước rồi uống thuốc.” Bưng mâm thức ăn vào nhà, thấy Lục Viên lại du hồn vào cõi nào rồi, mép Tô Hoài khẽ run một chút, nói một câu rồi lưu loạt đặt lên đầu giường.

“Đa tạ Tô đại ca.” thấy thế nào Tô Hoài cũng chẳng lớn hơn y bao nhiêu, gọi là đại ca cũng lời cho hắn quá đấy, Lục Viên phỉ báng thầm trong bụng, mặt lại cười đến là lành: “Ha ha Tô đại ca, gạo trắng này thật là quý nhỉ!”

“Ừ, lượng gạo ngươi ăn cũng lớn lắm.” Lườm vào cái bát to hơn trước, Tô Hoài coi thường phun một câu, cái mặt y đơ đơ như gỗ đến là mún cấu cho cái, “Này, còn không húp đi, để nó nguội thì không ai hâm lại cho đâu.” tầm mắt Tô Hoài lại nhìn xuống vạt áo Lục Viên, “Không mặc tử tế, cảm lạnh ta cũng không quan tâm đâu.”

Sớm đã quen với kiểu nói khó nghe của tên này rồi, Lục Viên chỉ cười mỉa một tiếng, tay lại bắt đầu gãi gãi ngực, ngượng ngập: “Tô đại ca, mấy ngày liền đã chú ý cẩn thận lắm rồi, miệng vết thương cũng khép lại rồi, có thể dính nước được chưa? Ha ha cũng nhiều ngày không tắm rồi, ta thật sự ngứa ngáy lắm”

“Không được, cơ thể ngươi vẫn còn yếu lắm.” Nếu tắm, ta lại phải hỗ trợ

“Nhưng mà Tô đại ca” Lục Viên vừa nghe thì quýnh lên. Không cần biết là bác sỹ khoa nào, đã là bác sỹ thì ai cũng ưa sạch. Mà hắn trước kia ngày nào cũng tắm một lần, giờ cũng ít nhất là nửa tháng, y đã khó chịu với chính cơ thể này rồi, mà cái tên Tô Hoài đêm nào cũng ngủ cùng giường với y, thế nào lại không chê y bẩn nhể.

Lục Viên không khỏi thầm xỉ vả cái thôn này thật quá lạc hậu!

Trông bộ dạng tội nghiệp của cục “Đại phiền toái”, mắt trợn tròn lên lại không biết đã lạc vào cõi nào rồi, đôi mày kia lại nhăn nhó đến quắn lại. Tô Hoài cũng như bị lây truyền, cau cau mày theo.

“Thật là phiền!” lẩm bẩm một câu, Tô Hoài xoay người ra ngoài.

Tô Hoài! Mẹ nó sao mà ngươi keo đến thế là cùng!

Lục Viên ngây người nhìn người cứ thế đi ra ngoài, tủi thân thế! Tay lại bắt đầu gãi gãi bả vai làm toác cả vẩy trên vết thương, Lục Viên “Au” một tiếng. Y đứng dậy xuống giường, chiếc chăn bông bọc quanh người tuột xuống lộ ra một thân áo đơn mỏng manh, Lục Viên rùng mình. Bưng bát cháo lên một hơi húp ừng ực sạch bách, chùi miệng, quay đầu do dự nhìn chiếc chăn bông, Lục Viên kéo nó lên quấn quanh người, cứ thế run rẩy bước ra ngoài. Ai dè mới tới cửa đã thấy Tô Hoài ôm một chiếc thùng gỗ lớn tiến vào, hai người đối mặt, sửng sốt nhìn nhau.


“Ta” muốn cáo từ ngươi! – Lục Viên vốn muốn nói thế, nhưng lại chỉ thốt ra mỗi từ. Tô Hoài lách người sang một bên, ôm thùng vào trong phòng, để mặc Lục Viên đứng trơ một chỗ, đầu óc rỗng tuếch

“Uỳnh” – tiếng thùng gỗ chạm sàn nhà, Tô Hoài vội lộn trở ra, hoàn toàn không đem Lục Viên đang quấn thành chiếc bánh chưng để vào mắt, chỉ khi hắn đi qua sát vai Lục Viên mới bỏ lại một câu: “Cũng không phải tắm trong sân, ngươi bọc chăn ra đây làm gì? Đi vào chờ ta.”

“”

Giờ khắc này Lục Viên bỗng thấy, nếu lúc trước Tô Hoài đem y báo quan, không chừng cũng không tệ. Ít nhất thì việc trao đổi thông tin cũng không thành vấn đề.

.

.

Ngâm mình trong nước ấm, Lục Viên khép mờ mắt lại, cảm giác từng chỗ chân lông theo nước ấm mở ra, thoải mái không lên lời. Tô Hoài cầm gáo múc thêm nước nóng đổ vào trong thùng, hun sắc mặt Lục Viên đỏ bừng lên.

“Tô đại ca, vừa rồi.” Lục Viên mở mắt ra, đang muốn cười thì chợt cứng lại, “Óe Tô, Tô đại ca huynh cởi quần áo làm gì đấy?”

Vừa nói xong, áo trên người Tô Hoài đã được cởi hẳn, ẩn hiện dưới lớp sương khói là một cơ thể rắn chắc, từng đường cong tuyệt đẹp Chỉ đến khi còn chừa lại tiết khố, bỏ ngoài tai lời kháng nghị của Lục Viên, Tô Hoài bước một bước vào dục dũng.

Ào ——-

Nước dềnh lên một tấc, dục dũng có vẻ trở nên hơi chật chội.

“Tô đại ca, tuy đều là đàn ông, nhưng huynh không thấy chật sao?”

“Thế này mới tiết kiệm nước, tiết kiệm củi lửa.”

“”

.

.

Lục Viên mơ mơ màng màng không biết mình đã tắm tiếp thế nào nữa.

Tô Hoài, quả nhiên là đại phu.

Y như hắn nói, cơ thể Lục Viên còn yếu, mới ngâm nước đã nhanh chóng chẳng còn sức lực, nằm bẹp dựa vào cạnh thùng, kệ Tô Hoài kỳ cọ cho y. Những vết thương do Diệp Quả đã dần đóng vẩy, cũng sắp khỏi rồi, nhưng nếu dùng sức chà xát thì vẫn bị bong ra, bởi vậy Tô Hoài rất nhẹ nhàng. Cơ mà Lục Viên lại sạch sẽ, sợ kỳ thế không sạch, nên cứ cầu xin Tô Hoài chà xát cho y vài lần nữa.

Người thì không tốt lắm, nhưng tay nghề kỳ cọ thì không tồi.

Lục Viên nghĩ thế đấy, nên thoải mái dựa vào cạnh thùng chớp mắt gật gà gật gù.

Tay chân Lục Viên cũng dài, nhưng lại gầy gò, nhìn từ sau, xương vai hằn lên rõ ràng. Tầm mắt Tô Hoài tập trung trên cơ thể gầy trơ xương của Lục Viên, ánh mắt thâm lại.

Chợt sững sờ, tay hắn đã sờ lên tấm lưng mảnh dẻ ấy


.

_______________________________________________

.

1 màn kịch nho nhỏ giữa Tiểu Tô và Tiểu Viên (chị Tiêu tự sướng)

.

Nếu có một ngày, Tiểu Viên bị biến thành một con cún con

Tiểu Tô: Không được đi theo ta, ở nhà ngoan ngoãn chờ!

Đi được hai bước, Tiểu Viên khịt khịt bước theo hai bước, Tiểu Tô quay ngoắt lại: Hửm?

Tiểu Viên (thè thè lưỡi): âu âu âu

Lại tiến lên hai bước, Tiểu Viên mặt dày cũng tiến thêm hai bước, Tiểu Tô ngoảnh mặt lại: Hửm? (mặt đã đen)

Tiểu Viên (thè thè lưỡi): âu âu âu

Đi tiếp hai bước nữa, Tiểu Viên trơ mặt bước tiếp hai bước, Tiêu Tô hằm hằm quay đầu lại: Này ta bảo ngươi – á á á ~~~~

Và Tiểu Tô đã bị mỗ Viên trực tiếp bổ nhào lên, liếm láp khắp mặt.

*

Nếu đổi lại

Thì là Tiểu Tô biến thành con cún nhỏ

Tiểu Viên (cười híp mắt): Không được đi theo đâu đấy, ở nhà ngoan ngoãn đợi ta nhé!

Dè dặt bước hai bước bé tí, Tiểu Tô đứng lù lù bất động, Tiểu Viên quay lại: Thật sự không được theo ta đâu đấy, ngoan ngoãn chờ nhé!

Tiểu Tô:

Lại lề rề tiến về trước hai bước bé tí tí, Tiểu Tô vẫn đứng lù lù bất động, Tiểu Viên cắn răng quay đầu lại: Thật sự thật sự không được theo ta đâu đấy, ngoan ngoãn chờ!

Tiểu Tô:

Lại lết hai bước bé tí tí tí, Tiểu Tô vẫn lù lù như trước, Tiểu Viên quay ngoắt lại: Cái con cẩu chết tiết kia! Ta bảo ngươi đứng yên thì người đứng yên luôn đấy à!

Và thế là Tiểu Tô bị mỗ Viên trực tiếp bổ nhào đến, liếm liếm khắp mặt ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui