Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân nửa nằm nửa ngồi trên ghế, mắt nhìn chiếc ly trên bàn. Vũ Anh Anh ngồi bên cạnh cô, uống nước và buồn chán đùa nghịch tóc của Ninh Diễm Kiều bên cạnh.
- Sở Kỳ à, một năm rồi cậu không có ra ngoài luôn đấy. Tính ở nhà luôn đó à?
Dạ Sở Kỳ chỉ cười, từ chối cho ý kiến.
- Thời gian qua các cậu thế nào? - Cô đổi chủ đề.
Vũ Anh Anh bĩu môi.
- Không gì mới.
- Thế Kiều Kiều, cậu thế nào?
Ninh Diễm Kiều nhăn mặt.
- Không, chỉ là ba tôi không thích các thiết kế của tôi.
- Còn mẹ kế của cậu?
- Rất tốt.
- Vậy là tốt rồi. - Dạ Sở Kỳ đưa qua một cái bánh. - Bánh mình làm, ăn đi.
Ninh Diễm Kiều cầm lấy cái bánh, ăn.
Vũ Anh Anh ôm dính Ninh Diễm Kiều, nhoài người cắn một miếng bánh từ trên tay Ninh Diễm Kiều, vừa ăn vừa nói:
- Sở Kỳ, ở nhà có gì vui sao? Ra ngoài chơi với mình đi!
Dạ Sở Kỳ lắc đầu không nói, tay vuốt ve Bạch Ngân. Nói sao thì, cũng tính ra gần một năm rồi.
- Mai sinh nhật của cậu đó. Tròn một năm từ ngày cuối cùng cậu rời khỏi nhà luôn. 457 ngày ở nhà, không chán hả?
Dạ Sở Kỳ cầm lấy ly nước màu đỏ trên bàn.
- Phải, sinh nhật 17 tuổi. - Cô lẩm bẩm.
- Hả? Cậu nói gì?
Dạ Sở Kỳ lắc đầu. Cô cười.
- Trà nóng không? Ngọt lắm.
- Thôi, mình không thích trà.
- Tôi một tách.
Dạ Sở Kỳ cầm bình nước rót ra ly của Ninh Diễm Kiều đến đầy nước. Nước trà màu đỏ thẫm, vị ngọt. Đây là một trong những thức uống yêu thích của Dạ Sở Kỳ ở đây. Mùi của nó rất thơm, như mùi trà thảo dược kiếp trước ba cô hay uống.
Năm nay Dạ Sở Kỳ 18 tuổi, nhưng thực tế chỉ sống mới 17 năm mà thôi. Đối với Dạ Sở Kỳ của hiện tại, vậy thì chắc là chênh lệch không nhỏ. Tính đi tính lại, nói ra thì có vẻ ký chủ chỉ hơn cô một tuổi, nhưng khoảng cách rất lớn. Một năm của thế giới tương lai này có 475 ngày, trong khi ở kiếp trước cô sống là 365 ngày. Trong khi đó kiếp trước một ngày hai mươi bốn giờ, ở đây ba mươi sáu giờ. Từ đó suy ra nếu tính theo tương lai thì cô chỉ khoảng 11 tuổi và đem tuổi ký chủ tính theo quá khứ thì đã là hơn 23 tuổi rồi. Độ tuổi chênh lệch nhiều như vậy nên so với ký chủ, cô chẳng qua vẫn còn là trẻ con.
Bảo sao ký chủ lúc trước đều sâu sắc như vậy. Tính theo thời gian có thì cô ấy ở trong bệnh viện phải tới hơn mười ba năm. Cô nhớ rõ cảm giác đó, cảm thán hơn mười ba năm chịu hết đau khổ đó... Thà rằng chết đi...
Nói ra, mười bảy tuổi...
Mười bảy tuổi rồi. Cô tính ra trưởng thành rồi. Lớn lên rồi, ngẫm lại có thật nhiều thứ khác biệt. Cô trước kia ngây ngô biết bao nhiêu, hiện tại khác biệt cũng bấy nhiêu. Cô yên tĩnh hơn, sâu sắc hơn, chăm chú hơn. Cô từng không ghét bỏ sự thay đổi của bản thân khi cô nhận ra mình cần hiểu rõ hơn trắng đen của cuộc đời. Nhưng cô không yêu thích sự trưởng thành. Mặc dù nghĩ giá mà có thể mãi làm trẻ con, có điều như thế nào cũng không thể ngăn được mình trưởng thành.
Nhưng mà, cô nghĩ cô trưởng thành tới đây là đủ rồi. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cô nghĩ đã đủ. Cô chẳng muốn tiếp tục lớn lên. Thế nên, cô muốn ngừng quan sát thế giới. Cô sẽ chẳng cần phải nhìn hay cảm nhận, cô chỉ muốn ở lại căn nhà này, và chỉ thế thôi. Ngừng trưởng thành, có lẽ là cách cô trốn tránh những thương tổn. Trắng đen thật giả cô không cần phân biệt nữa. Cô muốn trốn tránh.
Dạ Sở Kỳ lâm vào trầm tư.
- Sở Kỳ?
Cô giật mình.
- ?
- Cậu sao thế?
- Không sao...
Dạ Sở Kỳ lắc đầu.
- Cậu cảm thấy, ở trong nhà rất tốt sao? Bên ngoài vẫn còn rất nhiều thứ mà chúng ta không biết. Đặc biệt là cậu đấy. - Vũ Anh Anh chống cằm nhìn Dạ Sở Kỳ.
Vũ Anh Anh buông Ninh Diễm Kiều ra. Ninh Diễm Kiều cũng nhìn Dạ Sở Kỳ.
- Mình cảm thấy chẳng cần biết nhiều. Bên cạnh có anh Hai là tốt rồi. - cô cười cho có.
Vũ Anh Anh nheo mắt.
- Anh ấy tốt như vậy?
Ánh mắt Dạ Sở Kỳ trở nên dịu đi. Cô mỉm cười.
- Người mình tôn sùng nhất là anh trai mình. Dù là vật gì trong tay anh ấy đều sẽ biến thành kỳ tích!
Phải, là kỳ tích. Giống như cách anh ấy từ trước đến nay vẫn chăm sóc cho em gái. Và giống như cách anh khiến cô sống lại...
Đó là kỳ tích mà thời gian đã qua để lại cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...