Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

/Lục Địa Đen/, khu số 15.

Hy Mã Kỳ cầm trong tay một tập tài liệu, chăm chú nhìn.

-Tiểu thư, như thế nào? -Người đàn ông hỏi.

-Rất tốt, phân tích rất chi tiết. -Hy Mã Kỳ gật đầu.

-Vậy tiếp theo...?

Hy Mã Kỳ hơi ngẫm nghĩ.

-Tôi sẽ đích thân xuất trận ở lần chiến thứ hai này. Lập tức xuất phát, ước lượng bình minh ngày mai chúng ta sẽ tới được eo biển Medicas rồi.

Người đàn ông nghe nói có chút do dự.

-Nhưng tiểu thư, còn công trình của chúng ta và KM?

Người đàn ông vừa nói xong liền Hy Mã Kỳ có chút ngẫm nghĩ.

-Nói cũng đúng. Nếu như công trình này thành công thì chúng ta sẽ có thể đưa con người lên mức bất tử, không thể bỏ qua được. Còn KM... -Nói tới đây mắt Hy Mã Kỳ lóe lên -đặc biệt là tên đó. Tuyệt đối cũng không thể bỏ qua!

Hy Mã Kỳ suy tính, có chút chần chừ.

-Xem ra lần này tôi phải quay về /Khu Bầu Trời/ rồi. Trận này, theo kế hoạch mà tiến hành. Mang lệnh truyền xuống đi.

-Vâng, tiểu thư.

Người đàn ông cung kính cúi đầu. Hy Mã Kỳ đứng dậy, chân bước nhanh liền rời đi.

***


/Vùng Đáy Biển/, khu số 8.

Tiêu La Khải cùng Sử Ngao Kim ở trong tàu ngầm, hướng nhanh về phía đất liền, khu vực /Thành Phố Khởi Nguyên/.

-Sau khi tới /Thành Phố Khởi Nguyên/ chúng ta lập tức phải liên lạc với Kiều Kiều, rồi quay về /Khu Bầu Trời/.

Sử Ngao Kim gật đầu.

-Thông tin Diễm Kiều gửi cho chúng ta quả thật đáng giá. Mục đích của kẻ kia hóa ra lại là KM và cơ cấu phi hành của /Khu Bầu Trời/. Một khi cơ cấu phi hành dừng hoạt động, đây sẽ là thảm hoạ.

Tiêu La Khải gật đầu.

Bởi Khu Bầu trời bao phủ phần lớn hành tinh, vì thế nếu cơ cấu phi hành ở đó bị hủy thì các thành phố sẽ đổ sập. Khi đó phía dưới nhận được sẽ là thảm hoạ rồi. Đó là chưa kể Mặt trời nhân tạo va chạm mạnh sẽ phát nổ nữa.

-Cái tôi lo nhất vẫn là tên kia. Cậu ta vẫn còn quá say mê cô ta. -Tiêu La Khải lắc đầu.

Sử Ngao Kim thở dài.

-Anh ấy là người đi theo lý trí. Nếu lý trí bảo rằng anh ấy thích cô ta, anh ấy sẽ không buông tay đâu.

Tiêu La Khải chỉ có thể đồng tình một cách bất lực.

-Cậu ấy là người thông minh. Ít nhất tôi hy vọng cậu ấy đã nhận ra những thứ cần thiết phải nhận ra.

-Em cũng hy vọng là vậy.

***

/Thành Phố Khởi Nguyên/, khu số 8.

Dạ Sở Kỳ ngồi hướng mặt ra phía cửa sổ. Cô hơi quay đầu.

-Anh Hai?

Dạ Sở Kỳ không chắc Dạ Sở Hiên đáp, nhưng từ lúc cô dậy tới giờ hầu như anh đều ở cạnh cô. Cô đợi một lúc vẫn không nghe câu trả lời, tự cười một tiếng. Nếu không có anh thì cô độc thoại cũng được.

-Em nghe vài thông tin, anh kiện KM?

Dạ Sở Kỳ dù không thấy, nhưng muốn cập nhật tin tức thì vi mạch chính hoàn toàn thừa khả năng.

Dạ Sở Hiên vẫn ngồi đối diện Dạ Sở Kỳ. Lúc cô gọi anh đã ngẩng đầu nhìn cô, và không đáp lời. Anh tiếp tục im lặng, và xung quanh đây còn có nhóm nghiên cứu nữa. Bọn họ vẫn ở đây, chỉ là cô không thấy.

-Anh... -Dạ Sở Kỳ có chút chần chừ, đầu hơi cử động -Anh bỏ đơn kiện được không?

Dạ Sở Hiên không trả lời, khuôn mặt đạm bạc nhìn chằm chằm em gái, một chút phản ứng ngạc nhiên hay tức giận cũng không có. Đám người xung quanh thì liền nhìn qua, thấy trong mắt nhau ẩn hiện chút phẫn nộ, nhưng đều chỉ đồng loạt chờ đợi Dạ Sở Hiên. Không gian im lặng thật lâu, Dạ Sở Hiên mới lên tiếng. Giọng anh hơi khàn.

-Lý do?

Dạ Sở Kỳ hơi giật mình. Cô tự hỏi mình tại sao, rồi lại tự chế giễu mình. Cuối cùng cô lắc đầu.

-Em không biết. Em chỉ... -Cô hơi dừng lại, thở dài -không còn có chút can hệ nào với bên đó, dù một ngày.

Dạ Sở Hiên nhìn chằm chằm em gái, đôi mắt sâu sắc mang chút ý nghi ngờ. Nhưng anh không truy hỏi. Anh cũng không nói có làm theo lời cô, hoàn toàn bỏ qua câu trả lời. Cô đợi mãi không nghe câu trả lời, có chút khó chịu.

-Em...


-Anh sẽ nghe theo ý kiến của em. -Dạ Sở Hiên đột nhiên nói. -Nếu đây là điều em thật sự muốn.

Dạ Sở Hiên vẫn quan sát khuôn mặt Dạ Sở Kỳ, dường như muốn tìm chút manh mối về suy nghĩ luôn thể hiện rõ trong đôi mắt của cô mà giờ không còn nữa. Cô cười, cười một cách nhẹ bâng. Và cô không nói gì.

***

-Cái gì? Hủy đơn kiện? -Vũ Anh Anh đập bàn.

Ninh Diễm Kiều gật đầu.

-Điên à? Phải nhân lần này khiến KM phá sản, phải hành hạ chết... -Vũ Anh Anh phát rồ điên điên khùng khùng độc thoại.

Ninh Diễm Kiều chỉ lắc đầu không nói. Cô cảm thấy, Dạ Sở Kỳ hình như lần này có chút suy tính gì đó.

-Phải rồi, Kiều Kiều, chiến trận phía eo biển Medicas thế nào?

Vũ Anh Anh cuối cùng cũng an tĩnh, quay qua Ninh Diễm Kiều. Ninh Diễm Kiều đổi sắc mặt, âm trầm cười lạnh.

-Thật không ngờ tới lại là người quen. Đáng tiếc không thể bắt được cô ta, bởi vì cô ta không có mặt tại chiến trận. Phía eo biển Medicas trên mặt nước đạn rơi như mưa, phía dưới đáy tàu ngầm đánh dậy sóng. Bây giờ chiến báo vẫn chưa có, nhưng hành tung Ngao Kim đã truy ra được.

Vũ Anh Anh nhíu mày.

-Ý là?

Ninh Diễm Kiều thở dài.

-Chiến trận trên biển là giả, Đại lục địa mới là thật. Chuyện này Công Hội cũng đã sớm biết, nhưng đều giao cho chúng ta xử lý rồi. Nếu như di chuyển quân lực e sẽ mất đi eo biển Medicas, vì thế nên...

Vũ Anh Anh mày nhíu chặt hơn nữa.

-Tin tưởng chúng ta như vậy?

Ninh Diễm Kiều lắc đầu.

-Không, là tin tưởng người đứng sau chúng ta. Tiêu gia, Ninh gia cùng, cựu "đế vương /Lục Địa Đen/" cũng không phải tầm thường.

-Đều là thế lực lớn chi phối thế giới cả. -Vũ Anh Anh tỏ ra cáu kỉnh.


Ninh Diễm Kiều từ chối cho ý kiến.

Có tiếng chuông.

-Nghe đây. -Ninh Diễm Kiều nhấn gì đó trên màn hình cảm ứng của đồng hồ đeo tay, bật loa ngoài -Có chuyện gì?

-Có Anh Anh ở đó không? -Giọng của Sử Ngao Kim.

Ninh Diễm Kiều đánh mắt qua. Vũ Anh Anh bĩu môi, bất đắc dĩ ho một tiếng để đánh động, cũng không nói gì.

-Một lực lượng lớn đổ về /Khu Bầu Trời/. Nơi này đang hỗn loạn, ta cần thêm lực lượng. Hơn nữa, chỉ chúng ta không đủ chỉ huy nơi này đâu.

Ninh Diễm Kiều ngờ vực.

-Ý của cậu là...?

-Chính là muốn ba mẹ con cũng ra tay, cả hai ngài "đại thần" phía kia nữa. -Giọng của một người đàn ông cắt ngang cuộc trò chuyện -Chuyện này đã quá sức của mấy đứa rồi, giao cho người lớn đi.

Ninh Diễm Kiều có chút bất ngờ. Theo giọng nói, cô có thể nhận ra được ba của Sử Ngao Kim, Sử Từ Nha.

-Ở phía đó...

-Có chú, cùng với người Tiêu gia.

Ninh Diễm Kiều và Vũ Anh Anh nhìn nhau. Người nhà Tiêu gia, vậy không phải liền có cả Tiêu Thần Hành cùng vợ của ông ta là Đường Phương Phương sao? Chẳng lẽ chiến trận này...?

-Đây là đại chiến. Đến lúc bắt đầu, mấy đứa đều không kham nổi đâu.

Ninh Diễm Kiều hít một hơi khí lạnh. Nếu đến Sử Từ Nha cũng nói vậy thì...

-Bọn con biết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui