Giờ ăn trưa, khi Dạ Sở Kỳ tới chỗ đám người Vũ Anh Anh thì đụng mặt Hạ Cảnh Dực. Cô nhìn hắn một cái, đi lướt qua. Hắn nắm tay cô kéo lại.
-Sở Kỳ, hôm qua...
-Chính là như những gì anh nhìn thấy.
Cắt đứt lời hắn và lạnh lùng ném ra một câu, cô giật tay lại tiếp tục đi. Hắn quay lại nhìn theo.
-Tại sao em không phủ nhận?
Dạ Sở Kỳ mở miệng, như muốn nói ra những lời giải thíchngay lập tức, nhưng lại thôi. Cô sắp xếp lại lời nói.
-Tại sao phải phủ nhận?
Bàn tay siết chặt của Hạ Cảnh Dực buông lỏng. Đúng vậy, cô tại sao phải phủ nhận...?
Dạ Sở Kỳ như không tim không phổi bước tiếp, nhưng từng bước chân của cô nặng nề, tựa như tâm tình của cô lúc này vậy.
Hạ Cảnh Dực nhìn theo cô, chân muốn đi tới hỏi cô rõ ràng, nhưng lại cố đè xuống.
Có gì để hỏi? Bọn họ có quan hệ gì sao?
Dạ Sở Kỳ đi thẳng tới chỗ mọi người hẹn mỗi bữa trưa. Cô đặt phần ăn trưa của mình xuống bàn, ngồi xuống chống hai tay lên bàn đỡ lấy mặt.

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
Không có tiếng khóc, cô chỉ ngồi thế thôi.
Không khí im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tiêu La Khải mới phá tan sự im lặng này:
-Sở Kỳ, hôm qua cô em ở đâu thế?
Dạ Sở Kỳ nghe thấy, nhưng một lát sau mới phản ứng. Cô vuốt lại tóc, có vẻ đã bình tĩnh lại.
-Chính là như những gì anh thấy, tôi không có gì để ngụy biện cả.
Phải, hôm qua Tiêu La Khải và Hạ Cảnh Dực đã nhìn thấy cô. Hắn kích động tới hỏi, nhưng chỉ một lời cô đã thừa nhận. Hắn như muốn điên lên, nhưng Tiêu La Khải đã vội vàng kéo hắn đi. Và hắn vẫn chưa kịp nói gì tiếp với cô cả.
Dạ Sở Kỳ bắt đầu ăn bữa trưa. Vừa ăn cô vừa nói:
-Ngày mai mình sẽ nghỉ học.
Vũ Anh Anh giật mình.
-Cái gì? Tại sao?
Tại sao?
Cô vốn muốn ở lại lâu hơn, nhưng không thể đối mặt với hắn. Cô nên đi khỏi thế giới của hắn sớm nhất có thể, vì cả hai.
-Chẳng tại sao cả.
Thức ăn cô nuốt xuống chẳng có vị gì cả, khô khốc đến khó chịu. Nhưng cô vẫn cứ ăn, bởi vì nếu ngồi không, cô sẽ phát điên mất.
Vũ Anh Anh nắm tay Dạ Sở Kỳ ngăn lại hành động của cô.
-Đừng ăn nữa, cậu giải thích đi. Đột nhiên lại nghỉ học? Vì tên đó phải không? Mình đi tìm anh ta nói chuyện!
Nói rồi Vũ Anh Anh lập tức đứng dậy. Dạ Sở Kỳ không có hàng động gì, nhưng lời nói của cô nhẹ bâng vang lên liền làm hành động của Vũ Anh Anh dừng lại:
-Robot Android The And AL-003, mã số: AF6FJL69FA5FHF7H58GHCF42MKGH.
-Gì thế? -Vũ Anh Anh sững lại.
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu nhìn lên.
-Cậu biết dòng sản phẩm Robot Android đúng không?
Vũ Anh Anh mơ mơ hồ hồ gật đầu.
-Mình là phiên bản mới nhất của dòng sản phẩm này, là Robot Android The And AL-003 mang trí tuệ nhân tạo độc lập. -Dạ Sở Kỳ bình tĩnh nói, lời nói không một gợn sóng -Vì một số thí nghiệm về vấn đề trí tuệ nhân tạo độc lập nên mình được học ở đây, bây giờ kiểm nghiệm kết thúc, mình tất nhiên sẽ nghỉ học.
Vũ Anh Anh đưa ra vẻ mặt bàng hoàng, cô ngồi xuống kéo tay Dạ Sở Kỳ.
-Sở Kỳ, cậu đùa đúng không?
Ninh Diễm Kiều và Sử Ngao Kim kinh ngạc, thậm chí Tiêu La Khải đã nắm chắc vẫn nhìn về phía cô. Cô nuốt nước bọt, cảm giác như đứng giữa sống chết.
-Không, mình nói thật.
Vũ Anh Anh sững lại nhìn chằm chằm Dạ Sở Kỳ, thật lâu sau đó lại như đã nghĩ thấu, đánh cô một cái.
-Cậu là robot cũng chẳng liên quan gì cả. Hắn ta làm bạn mình buồn, mình phải trừng trị hắn!
Dạ Sở Kỳ nhìn Vũ Anh Anh. Hóa ra có bạn thật là tốt, dù mình là ai cũng có thể bênh vực mình...
-Nhưng mà mình chẳng có quyền gì cả.
Đúng vậy, cô là robot mà, quyền công dân cũng không có. Robot yêu? Phim khoa học viễn tưởng sao? Buồn cười!
Đây chính là trò cười lớn nhất thế gian!
Vũ Anh Anh coi như bình tĩnh lại. Cô vỗ vai Dạ Sở Kỳ.
-Đừng buồn, dù mình thật sự bất ngờ, nhưng dù cậu là ai mình cũng đều là bạn của cậu.
-Anh Anh...
-Sở Kỳ, cậu đừng tự ti. -Sử Ngao Kim cũng lên tiếng. -Dù anh họ không thích cậu, mình cũng không ghét cậu.
-Ngao Kim...
-Làm bạn với robot hả? Trải nghiệm thú vị đấy chứ! -Ninh Diễm Kiều cười một tiếng, chống cằm nhìn Dạ Sở Kỳ.
-Diễm Kiều...
Mọi người đều thật tốt!
Tiêu La Khải nhìn Dạ Sở Kỳ, mắt đầy phức tạp. Cậu cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy...
***
Hạ Cảnh Dực vò đầu, tâm trí rối như tơ vò. Hắn nhìn qua phần ăn của mình, chợt nhớ tới nhiều thứ...
Cô nhóc kia đặc biệt thích đồ ngọt...
Nhưng Hy Mã Kỳ lại không thích...
Hắn nhớ một cô nhóc nào đó hay ăn kem, cười với hắn bảo hắn là đồ ngốc không biết thưởng thức...
Hạ Cảnh Dực tự mình đánh mặt mình. Tại sao hắn đi với cô, lại nhớ tới một người con gái khác?
-Anh Dực, anh sao thế?
Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái hắn cho rằng là người mình yêu nhất. Thế nhưng lúc này hình ảnh cô nhóc kia lại chồng lên cô ấy. Đôi mắt nâu sâu sắc kia như hóa thành đôi mắt bạc ngây ngô.
Đôi mắt bạc... Đó là vì nó không phải mắt thường, nó là một chiếc máy ghi hình mà thôi...
Hạ Cảnh Dực như điên lên được. Hắn dời mắt khỏi Hy Mã Kỳ, quay đi.
-Anh có việc bận, đi trước. Em cứ ăn đi.
Nói rồi hắn đi mất. Hy Mã Kỳ nhìn theo hắn, gương mặt đầy khó hiểu buồn bã. Hình ảnh của hắn dần biến mất qua cánh cửa của nhà ăn.
Bên tai Hy Mã Kỳ rung lên, ánh mắt của cô trở nên lạnh nhạt. Cô đưa tay bấm nút trả lời của chiếc tai nghe bên tai.
-Ba.
-...
-Đã gặp được, nhưng xem ra tình cảm của anh ta bắt đầu thay đổi.
-...
Như nghe một câu chuyện cười, Hy Mã Kỳ cười nhạt một cách trào phúng.
-Làm sao có thể? Dù vậy, con cũng có thể lôi kéo tình cảm của anh ta.
-...
-Con biết mà. Ba không cần lo, con tự tin có thể làm được.
-...
-Con bé đó sao? Không biết sao nhưng đã bị ghét rồi. Có điều để an toàn, con nghĩ con nên trừ khử nó.
-...
-Con sẽ không làm ba thất vọng, nhưng việc kia vẫn phải đáp ứng con.
-...
Hy Mã Kỳ không đáp lời, cười lạnh một tiếng rồi tắt máy. Cô vê cằm.
-Cái cô kia, hình như gọi là Diệp Thường Lạc...
***
*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...