Dạ Sở Kỳ bước vào trong nhà.
Bài trí trong nhà ngoại trừ nhiều thêm vài món đồ cho năm mới thì vẫn thế. Ba cô không thích quá nhiều thay đổi. Không khí năm mới tràn ngập trong không gian, đầy niềm vui, nhẹ nhàng và yên bình. Dạ Sở Kỳ nhớ lại những ngày đầu năm những năm về trước. Cô chẳng bao giờ không háo hức ngày đầu năm.
Người phụ nữ lau dọn trong nhà, lau đi lau lại mấy bình hoa. Ở một góc nhà, mấy con thỏ mập ú lăn lóc chơi với nhau. Hóa ra mấy con thỏ cô nuôi trước kia đều còn sống, đếm lại chẳng thiếu con nào.
Ông lão già nua đùa với mấy con thỏ, chợt đứng dậy chậm bước về trước.
- Ba...
Ba cô đã già như vậy sao?
Ông lão đi xuyên qua cơ thể của Dạ Sở Kỳ. Cô chậm quay đầu lại, chân bước theo. Ông đi qua bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ, đến trước bàn thờ.
- Lại một năm nữa. Nhà ta càng ngày càng lạnh lẽo...
Người phụ nữ dừng tay, ngẩng đầu nhìn.
- Ba, ba nhớ mẹ và tiểu Kỳ sao?
Ông lão không nói, chỉ là khóe mắt đã rơm rớm nước mắt.
- Mẹ con thương con bé nhất... Nó cũng là đứa trẻ hiếu động nhất trong nhà. Càng lớn càng trầm tính, nhưng mà cũng rất biết làm niềm vui cho gia đình. Nó đi theo mẹ nó rồi, nhà không có tiếng cười của nó nữa...
Người phụ nữ bỏ cái khăn xuống bàn, đi tới gần vỗ vai ông lão. Người ta già rồi, nhìn hình cũ nhớ người cũ cũng là chuyện thường tình. Huống hồ gì, người già ở nhà một mình quanh năm suốt tháng, không thể không nghĩ nhiều.
- Ba, ở thế giới bên kia tiểu Kỳ và mẹ nhất định cũng muốn ba sống vui vẻ.
Ông lão vỗ nhẹ tay con gái. Bây giờ có cháu trai rồi, cũng không quá cô đơn. Con gái nhỏ nhất ra đi sau, trong nhà rất vắng. Con trai con gái lớn đều đã trưởng thành, có sự nghiệp riêng cả. Vốn trước giờ sống chỉ có cô con gái út bầu bạn, người chết đi rồi cô đơn không kể hết. Sau cùng trong nhà trống vắng, chỉ còn lại mấy con thỏ coi như niềm vui nho nhỏ. Nhưng sau đó gia đình con trai lớn dọn về sống cùng, mới đỡ cho ông thương tâm.
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu nhìn lên. Thấy hình của mình và mẹ cùng ở trên bàn thờ, trong mắt cũng chẳng còn biết là loại cảm giác gì. Cô nhấc tay, chạm vào mặt kính của hai bức hình. Chà, giá mà cô gặp được mẹ...
Người phụ nữ đưa ông lão rời đi. Dạ Sở Kỳ đứng một mình trước bàn thờ. Đứng ở đây, nhìn khuôn mặt tươi cười của chính mình trên bàn thờ, cô mới nhận thức mình chết lâu lắm rồi. Khuôn mặt kia nhìn lạ quá, có chút không nhận ra.
- Cô gái nhỏ, đến lúc đi rồi.
Dạ Sở Kỳ không nỡ rời đi. Cô ảm đạm đưa mắt nhìn Lăng Tự Tiên.
- Tâm nguyện cuối cùng... Tôi có thể gặp mẹ không?
Lăng Tự Tiên lắc đầu.
- Không thể. Bà ấy đã đầu thai rồi. Nếu như cô muốn gặp kiếp này của bà ấy, ta có thể giúp.
Dạ Sở Kỳ thở dài, mới nhận ra mình không còn thở nữa. Cô lắc đầu.
- Không cần.
Lăng Tự Tiên mỉm cười nhẹ nhàng.
- Hãy để ta giúp cô. Chẳng lẽ cô không có gì cần làm sau cuối?
Dạ Sở Kỳ im lặng thật lâu.
- Tôi không thể sống lại ở thế giới này sao?
- Không thể. Cô chỉ có thể trở về thế giới kia, trở về cơ thể kia. Mọi thứ đã kết thúc rồi.
- Cô nói đúng. -Dạ Sở Kỳ cười tự giễu. - Đây đã là kết thúc...
Lăng Tự Tiên thở dài.
- Ta... rất tiếc...
Dạ Sở Kỳ suy ngẫm.
- Hãy giúp tôi gửi lời yêu thương đến những người quan tâm tôi. Nói với họ, ở thế giới bên kia tôi rất tốt.
- Rất tốt?
Dạ Sở Kỳ không đáp. Lăng Tự Tiên tự hiểu mà gật đầu.
- Ta sẽ giúp. Và bây giờ, đến nơi dành cho cô. Đáng tiếc, đợi đến khi cô đầu thai là một khoảng thời gian rất dài. Cô chết quá sớm, tuổi thọ còn rất dài.
Dạ Sở Kỳ không oán trách. Cô chỉ gật đầu. Bởi vì có cái chết này, cô mới có thể đến tương lai, mới có thể nhìn thấy thế giới bằng một cuộc sống khác. Cô rất trân trọng điều đó. Bây giờ chết một lần nữa, chẳng qua chỉ là trả lại sự sống của kẻ khác về đúng dòng chảy của nó. Đã không thể sống thêm lần nào nữa, nhưng ít nhất cô đã chết vì người khác một lần.
Lăng Tự Tiên khẽ vẫy tay, bóng tối bao trùm Dạ Sở Kỳ và biến mất giữa không gian. Dạ Sở Kỳ luyến tiếc nhìn theo những tia sáng cuối cùng, sau cùng chìm vào trong đêm đen.
Đau khổ hay gì đó.... Chắc sẽ quen thôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...