Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
- Lâu lắm mới thấy vẻ nghe lời tiền bối của cậu. Không phải lúc trước giảng viên cũng không thèm coi ra gì sao?
Nghe giọng điệu mỉa mai của La Tử Ân, Dạ Sở Hiên cũng không có phản ứng gì. Nhìn theo hướng Lâm Đạt Sa rời đi một lúc lâu, mãi tới khi NR-001 thông báo bà ta đã rời khỏi mới lên tiếng:
- Còn tùy người.
- Bà ta là ai?
- Một người chị em thân thiết của mẹ tôi.
- Tôi tưởng cậu đã nói không ưa bất kỳ kẻ nào trong Công Hội.
- Vậy cậu có nghĩ có thể moi thông tin từ bà ta?
La Tử Ân im lặng một đoạn.
- Cậu đúng thật là.... - Anh than thở.
Dạ Sở Hiên bật cười. Anh hơi phất tay, NR-001 đem trà mang đi.
- Mọi chuyện cũng không đơn giản vậy. Sở Tần Ly, Dạ Hàn Lâm, Lâm Đạt Sa, An Hoài Lễ, Jaser, Luan, Duefiel,.... Đám người bọn họ cũng không kém chúng ta, đáng để tâm đấy.
- Ý cậu là....?
- Đám người Công Hội. Cậu nhớ Lâm Đạt Sa mới nói gì không?
- Nói gì?
Dạ Sở Hiên không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm La Tử Ân. Trí nhớ cùng khả năng ghi nhớ của La Tử Ân cũng được xếp vào hàng thượng thừa, kiểm tra lại cũng tìm được một câu.
- Cái gai trong mắt....
- Đúng vậy. Cao tầng Công Hội sớm đã nhìn tôi không vừa mắt. Trước lúc bọn họ ra tay, chúng ta phải nắm rõ động tĩnh của họ.
- Lúc đó xem ra DP-002 lại có việc làm.
- Nói đúng đấy. Nhưng dù sao cũng phải tranh thủ tìm ra Eve trước khi bọn họ tìm ra chúng ta và bắt đầu ra tay. Dù sao Lâm Đạt Sa cũng đã mò tới, đám còn lại chắc cũng không còn bao lâu nữa đâu.
La Tử Ân lắc đầu ngao ngán.
- Lại đánh nữa. Đúng là nhàm chán, bây giờ cái gì cũng bạo lực. Mấy năm trước... Thôi bỏ đi.
Dạ Sở Hiên cười cười.
- Muốn ra ngoài dạo chơi không? Ít lâu nữa ở nhà mãi sẽ thành người tối cổ đấy.
- Ý kiến không tệ, nhưng mà để vài hôm nữa đi. Ngoài kia người ta lại đang chuyển cư đấy. Hỗn loạn còn chưa xử lý xong. Nói không chừng vài hôm nữa virus lại bùng phát.
Dạ Sở Hiện gật đầu. La Tử Ân một chân gác qua, ngồi nghĩ vớ vẩn. Dạ Sở Hiên đẩy chân anh xuống đất, sau đó rời đi. La Tử Ân bĩu môi, sau một hồi cúi đầu bế cái cục bông dưới chân lên.
- Cái con thỏ mập này, ai cho mày ăn đồ ngon mà giờ mày cắn thế hả?
Bạch Ngân kêu chít chít, tai nhọn rung rung, móng vuốt nhỏ chỉ về phía Dạ Sở Kỳ. La Tử Ân bật cười, đặt con thỏ xuống bàn.
- Không sao, con bé ngủ một lát thôi. Có muốn ăn cà rốt không?
"Chít!"
Bạch Ngân hết sức không có tiền đồ chạy theo La Tử Ân.
Trong lúc đó, Dạ Sở Hiên sau khi trở về phòng của mình liền ngồi suy tư. Anh mở tủ, lấy ra một viên chiếu hình(*), một lá thư và một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền đá này Dạ Sở Kỳ cũng có một sợi, nhưng Dạ Sở Hiên đã đem cái của cô giấu đi rồi. Nhìn bề ngoài thì nó chỉ là một loại dây chuyền cũ, viên đá trên đó cũng không phải đá quý gì, nhìn rất tầm thường. Tuy nhiên, món đồ này chính là tài sản lớn nhất mà anh em Dạ Sở Hiên nhận được sau cái chết của ba mẹ.
- Ngoài ra còn có Eve và Marine. Xem ra phải đẩy nhanh "Kế hoạch S" rồi.
- Sở Hiên, tới giờ ăn rồi. Có cần gọi tiểu Kỳ dậy không?
Dạ Sở Hiên đặt đồ về lại trong tủ khi nghe tiếng gọi. Anh lững thững bước ra ngoài.
***
(*) dùng để giữ lại hình ảnh hay video, chức năng đại loại giống như cuộn phim của chúng ta hiện tại vậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...