Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Dạ Sở Kỳ rời khỏi Dải Ngân Hà. Còn hai giờ nữa là phải có mặt ở nhà, ba người quyết định dạo chơi một lát.
Lang thang một đoạn, thế mà qua hơn một giờ đồng hồ.
Dạ Sở Kỳ ngồi trên ghế, chơi với Bạch Ngân. Ninh Diễm Kiều uống nước, nhìn theo Vũ Anh Anh đang tự mình đùa giỡn với mấy cành cây rũ xuống.
Một cơn gió thổi qua. Sau đó bằng vào một loại tốc độ mắt thường nhìn không thấy, một cái bóng lướt qua trước mặt ba người rồi dừng lại. Đó là một cô gái trẻ, trang phục màu lục khá dễ hoạt động, sử dụng ván lướt không chuyên dụng, đi theo còn có chó máy màu lục trông khá hung dữ. Theo thông tin bộ lọc, cô gái này là một người thuộc hệ thống tuần tra, làm việc cho bộ máy điều hành an ninh trực thuộc quân đội.
Dạo này con lai cũng nhiều, mà /Thành Phố Khởi Nguyên/ lại rộng, đi đâu cũng thấy người tóc bạch kim. Mặc dù 50% người gốc tại /Thành Phố Khởi Nguyên/ còn có gene tóc đen, nhưng tóc bạch kim khá nhiều. Chủ yếu là người lai.
Cô gái bước xuống khỏi ván lướt không chuyên dụng dành cho chiến đấu của mình, đi về phía Dạ Sở Kỳ. Theo sau cô ta còn có hai con chó máy. Cô ta rút ra một tấm thẻ có huy hiệu của biệt đội tuần tra.
- Tôi là tuần tra bầu trời. Hiện tại tôi đang thi hành nhiệm vụ, mong các cô có thể hợp tác.
Vũ Anh Anh tròn mắt, thả ra cái cành cây trong tay. Ninh Diễm Kiều tỏ vẻ không quan tâm.
- Có gì thì nói đi.
- Có một nhân chứng mà chúng tôi sẽ giữ kín thông tin, nói rằng có thấy các cô đi qua hiện trường của một vụ rối loạn không gian trước khi nó xảy ra. Các cô có ấn tượng gì không?
Vũ Anh Anh và Ninh Diễm Kiều nhìn nhau. Dạ Sở Kỳ hơi hồi tưởng.
- Tôi có chú ý một chút. Hình như là có cái gì đó tiến nhập siêu không gian...
- Cô có thể miêu tả một chút không?
- Để xem nào... - Dạ Sở Kỳ nhíu mày - Giống một người đi ván lướt không, tốc độ rất nhanh.
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
- Cảm ơn sự hợp tác của cô.
Nói rồi cô gái bước lên ván lướt không rời đi, hai con chó máy chạy theo cô ta, tốc độ đặc biệt nhanh.
- Này, - Vũ Anh Anh gọi. - cậu có nhìn nhầm không đấy? Ván lướt không sao có thể tiến nhập siêu không gian được?
Dạ Sở Kỳ lắc lắc đầu, không nói gì hơn. Ninh Diễm Kiều tỏ vẻ không hứng thú.
- Được rồi đó, bỏ đi. Bây giờ còn không về chúng ta sẽ về muộn đấy.
- Á? HẢ?????
Vũ Anh Anh liền lôi Dạ Sở Kỳ lên ván lướt không, bay nhanh đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...