Chờ đến khi Liên Kỳ Quang tỉnh lại đã là năm ngày sau, nhìn thiết bị đang vận hành xung quanh, Liên Kỳ Quang cũng không lạ, nghĩ bản thân hẳn lại bị đưa vào bệnh viện.
Liên Kỳ Quang kéo kim đang cắm trên người, đau đớn ập tới làm cậu hơi nhíu mi.
Đánh giá xung quanh, Liên Kỳ Quang đặt một tay lên bụng, tuy vẫn còn ẩn ẩn đau như trước, nhưng không còn đau đớn tê tâm liệt phế như bị dao cắt nữa.
Trong phòng thực im ắng, trừ bỏ tiếng hít thở khe khẽ của cậu thì chỉ còn tiếng máy móc vận hành.
Liên Kỳ Quang quét mắt nhìn một vòng, nhưng không hề nhìn thấy chút tung tích nào liên quan tới sự tồn tại của Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc khép mắt lại, cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề.
“Tiểu Quang, con tỉnh rồi! ?” Âm thanh kinh hỉ từ ngoài cửa truyền tới, An Như Tâm buông thứ trong tay xuống, vội vàng chạy tới.
“Tôi làm sao vậy?” Có lẽ vì ngủ quá lâu, cổ họng Liên Kỳ Quang có chút khàn khàn, mang theo chút đau đớn.
“Đến, uống chút nước đi.” An Như Tâm đưa qua một ly nước, thấy Liên Kỳ Quang uống xong mới mở miệng: “Đứa nhỏ này, thực không biết chiếu cố chính mình, có thai hai tháng rồi, chẳng lẽ con không hề phát hiện sao? Con có biết không, lần này không chỉ đứa nhỏ suýt chút nữa không giữ được, mà con cũng bị nguy hiểm…”
An Như Tâm oán giận, Liên Kỳ Quang không mấy để tâm, lúc này lỗ tai cậu đang ong ong tác hưởng, hai chữ ‘có thai’ không ngừng nhảy loạn, nhất thời có chút mê muội.
“Tiểu Quang? Con sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu không?” Thấy sắc mặt Liên Kỳ Quang khác thường, trái tim An Như Tâm nhất thời cũng thót lại.
“Tiểu Quang, con chờ, mẹ gọi người tới.” An Như Tâm nói xong, liền muốn nhấn nút ấn bên cạnh.
“Bà nói…” Liên Kỳ Quang túm lấy cổ tay An Như Tâm, ngăn cản động tác của bà: “Tôi có thai? Đó là… ý tứ gì?"
“Đứa ngốc này, còn có thể là ý gì a?” Thấy biểu tình Liên Kỳ Quang có chút ngơ ngác, An Như Tâm nhịn không được bật cười thành tiếng, đưa tay điểm điểm trán cậu: “Con mang thai, lại còn là song sinh.”
Mang thai! !
Bị tin tức này oanh tác tới choáng đầu hoa mắt, trước mắt Liên Kỳ Quang suýt chút nữa lại tối sầm, cậu từng tìm hiểu tư liệu về cách thức dựng dục hậu đại ở thế giới này, theo lẽ thường có thể mang thai chỉ có người tự nhiên, mà người bình thường chỉ có thể nhờ vào thiết bị nhân tạo, kia cậu…
Tuy tính tình cậu thực lạnh nhạt, không hề để tâm tới chuyện gì, trừ bỏ chiến đấu, cơ hồ không có việc gì có thể làm cậu lưu ý, chính là hiện giờ nghe thấy mình đã mang thai, trong bụng đột nhiên có thêm cục nắm, lại còn là hai cục, cho dù là Liên Kỳ Quang thì vẫn có chút sửng sốt.
Thấy Liên Kỳ Quang trầm mặc, nụ cười trên mặt An Như Tâm chậm rãi cứng ngắc.
Liên Kỳ Quang vẫn còn là vị thành niên, lại còn là người tự nhiên trân quý, đối với chuyện đột nhiên có thai, nhất định không thể nào tiếp nhận.
An Như Tâm ban đầu định thoải mái nói chuyện, để Liên Kỳ Quang vui vẻ một chút, chính là, nhìn biểu tình Liên Kỳ Quang, An Như Tâm cũng nhịn không được bắt đầu có chút lo lắng.
“Tiểu Quang, con…”
“Thiệu Huyền đâu?” Liên Kỳ Quang gục đầu xuống, nhàn nhạt mở miệng.
Nếu cậu thực sự mang thai, kia vì sao Thiệu Huyền lại không ở? Chẳng lẽ, anh không thể nào tiếp nhận chuyện trong bụng cậu đột nhiên có thêm hai cục nắm sao? Nghĩ vậy, Liên Kỳ Quang cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn, mũi cũng có chút chua xót.
“Tiểu Huyền nó…” An Như Tâm siết chặt nắm tay, giọng điệu có chút do dự.
An Như Tâm như vậy làm Liên Kỳ Quang khẽ nhíu mày, đột nhiên, Liên Kỳ Quang nhớ tới lời Hạ Hầu Thiệu Huyền đã nói sau lần triền miên đầu tiên ở Bất Lạc tinh, anh nói mình đã phạm tội, nhất thời áp khí trên người Liên Kỳ Quang tuột xuống, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm An Như Tâm.
“Tôi hỏi bà! Thiệu Huyền đâu!”
“Tiểu Quang…” Sự lạnh lùng cùng khí thế của Liên Kỳ Quang làm An Như Tâm nghĩ nhầm là Liên Kỳ Quang đã hận Hạ Hầu Thiệu Huyền thấu xương, nhất thời có chút bối rối: “Tiểu Quang, tuy Thiệu Huyền đã làm sai, thực có lỗi với con, nhưng dù sao nó cũng là vị hôn phu của con, hơn nữa cũng bị ông nội đánh một trận, Thiệu Huyền đã bị trừng phạt rồi, con…”
“Bà nói cái gì! !” Âm thanh Liên Kỳ Quang có chút cất cao, ánh mắt thoáng chốc buộc chặt.
“Tiểu Quang.” An Như Tâm lau nước mắt, hoang mang khẩn trương đứng lên: “Tiểu Quang, con mới tỉnh lại chắc đói bụng lắm đi? Mẹ đi lấy thức ăn cho con, con nghỉ ngơi trước đi!”
“Đứng lại! !” Liên Kỳ Quang chân trần nhảy xuống giường, chịu đựng cơ thể không khỏe, lạnh lùng hỏi An Như Tâm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giống như bị uy áp của Liên Kỳ Quang dọa hoảng, An Như Tâm lắp bắp kể chuyện mọi chuyện ngày đó, nghe thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền bị Hạ Hầu Trọng đánh trọng thương, còn bị mang đi điều tra, Liên Kỳ Quang nhất thời phóng ra sát ý mãnh liệt, con ngươi đen u ám đến đáng sợ.
“Thiệu Huyền, hiện giờ đang ở đâu?”
“Đệ nhất ngục giam Lam tinh.” An Như Tâm nức nở nói: “Đó là nơi giam giữ phạm nhân đặc biệt của Lam tinh, có nhân viên quân đội chính phủ trọng yếu, cũng có hải tặc kẻ cướp cực kì hung ác, Tiểu Huyền bị nhốt vào đó, nó…”
Nhìn An Như Tâm khóc thảm, Liên Kỳ Quang cau mày, nắm tay siết chặt, trong lòng không nén được tức giận.
Giống như hiểu được lúc này Liên Kỳ Quang đang rất phẫn nộ, hai cục nắm trong bụng phá lệ không nháo loạn, đặc biệt im lặng.
Trầm mặc hồi lâu, ngay lúc An Như Tâm lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười thì thân mình Liên Kỳ Quang đột nhiên chợt lóe, một cước đá văng cửa sổ đang đóng kín, thả người nhảy xuống.
“Tiểu Quang! !” Nhìn một màn này, An Như Tâm suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, hét lên một tiếng, hai chân mềm nhũn ngồi bệch xuống đất.
Này, này chính là tầng một trăm, nếu nhảy xuống…
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! !” Nghe thấy động tĩnh, Hạ Hầu Trọng vội vàng chạy tới phòng bệnh Liên Kỳ Quang, nhìn thẩy sổ thủy tinh bị phá nát cùng giường chiếu hỗn độn thì tức giận rống lên.
“Tiểu Quang, Tiểu Quang biết Tiểu Huyền bị bắt đi, không biết làm sao, tự nhiên từ cửa sổ nhảy ra ngoài, không còn bóng dáng.” An Như Tâm được Hạ Hầu Tuyệt ôm vào lòng, nức nở khóc rống.
“Người đâu!” Hạ Hầu Trọng xoay người nhìn về phía nhóm binh sĩ phụng lệnh bảo hộ Liên Kỳ Quang quát lớn: “Làm ăn cái gì vậy hả! Ngay cả một người cũng không trông coi được, nếu cháu dâu mà có việc gì, ông đây xử hết cả đám các người! !”
“Nguyên soái!” Một sĩ quan phụ tá vội vàng chạy tới, trên tay cầm máy tính trí năng: “Vừa nãy có người dân đăng báo, nói trên bầu trời quảng trường tưởng niệm khu một đột nhiên xuất hiện một chiếc phi hành khí đã được cải tạo.”
“Đưa đây.” Hạ Hầu Trọng đen mặt nhận máy tính, nhìn ảnh chụp chiếc phi hành khí đỏ đen đan xen kia, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
“Ba, này là phi hành khí của Thiệu Huyền.” Hạ Hầu Tuyệt trầm giọng nói.
“Phỏng chừng là Tiểu Quang.” Hạ Hầu Trong đưa máy tính qua, trầm giọng hạ lệnh: “Truyền lệnh của tôi, lập tức điều động một tiểu đoàn ngăn chặn chiếc phi hành khí kia, nhớ kĩ, tuyệt đối không được nổ súng, nếu người bên trong bị chút tổn thương nào, tất cả các người đều lăn đi lau linh kiện cho tôi! !”
“Rõ! !”
Liên Kỳ Quang sắc mặt trắng bệch ngồi trên phi hành khí, nhìn một loạt hàng nút trước mắt, Liên Kỳ Quang nhớ lại lúc ở khu huấn luyện, trình tự Hạ Hầu Hách Thiên mở bản đồ tự động, cài đặt điểm đến là ngục giam đệ nhất Lam tinh, khởi động tự lái.
Đồng thời, hơn năm mươi chiếc phi hành khí chiến đầu từ căn cứ số năm bay lên, theo chiến thuật hướng Liên Kỳ Quang vây quanh chặn đường.
Phi hành khí rậm rạp hệt như một đám mây đen dày đặt gào thét trên không trung, người dân nhìn lên mà hoảng sợ, nghĩ xảy ra chiến sự gì đó.
Phi hành khí quân sự rất nhanh đã đuổi kịp Liên Kỳ Quang, theo hình chữ U vây quanh.
“Liên thiếu! Xin ngài lập tức đình chỉ phi hành, theo chúng tôi trở về.”
Liên Kỳ Quang xuyên qua màn hình, nhìn phi hành khí xung quanh, nghiêm mặt, tăng tốc.
Thấy Liên Kỳ Quang như vậy, binh sĩ đang lái phi hành khí quân sự nhất thời nhận lệnh, theo hình chữ U chậm rãi siết chặt, vây Liên Kỳ Quang ở bên trong.
Nhìn con đường phía trước dần dần bị chặn, ánh mắt Liên Kỳ Quang liếc nhìn tới cần điều khiển bên cạnh, trong lòng căng cứng, nắm lấy, hai tay đột nhiên dùng sức, gia tốc phi hành khí, không chút lưu tình tông thẳng về phía phi hành khí chắn đường trước mặt.
Liên Kỳ Quang điên cuồng không muốn sống như vậy thực sự làm nhóm binh sĩ xung quanh phát lạnh, nhóm phi hành khí trước mặt lập tức tránh đường, tuy thế nhưng phi hành khí của Liên Kỳ Quang vẫn xẹt sát bên cạnh.
Phi hành khí của đối phương làm sao so với phi hành khí chiến đấu đã được Hạ Hầu Thiệu Huyền cải tạo nhiều mặt? Trực tiếp chết máy, không thể điều khiển, nhóm binh sĩ trong phi hành khí vội vàng mở cửa, nhảy xuống, cùng lúc đó, chỉ nghe ầm một tiếng, ánh lửa tận trời, phi hành khí nổ tung không còn manh giáp.
An Như Tâm nhìn một màn này trong màn hình giám sát, trước mắt tối sầm, ngã vào lòng Hạ Hầu Tuyệt.
“Như Tâm!” Hạ Hầu Tuyệt thấy An Như Tâm ngất xỉu, nhất thời luống cuống vội vàng gọi bác sĩ.
Hạ Hầu Trọng nhìn ánh lửa bốc cao tận trời trong màn hình giả lập, cau mày, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Liên Kỳ Quang cầm cần điều khiển, điên cuồng chuyển động, phóng về phía phi hành khí ở xung quanh hệt như không muốn sống, làm nhóm sĩ binh đều hoàng sợ, kêu khổ không ngừng.
Không phải nói là một người tự nhiên sao? Mẹ nó người tự nhiên nhà ai mà cuồng bạo thế này a!
Đối với tin tức truyền hình trực tuyến về sự việc này, ngắn ngủn không tới nửa giờ, lượt xem trên máy tính cũng quang não đã vượt trên trăm vạn, cơ hồ cứ mỗi giây lại tăng lên một trăm lần, suýt chút nữa làm máy chủ Lam tinh tê liệt.
Hạ Hầu Hách Thiên ngồi trên giường bệnh, nhìn chiếc phi hành khí uy vũ khí phách trên màn hình mà ngoác miệng, ngay cả miếng trái cây vừa cắn bị rớt xuống giường cũng không phát giác.
“Hách Thiên.” Thân Đồ Ti Hạo ở cùng phòng bệnh nuốt nuốt nước miếng, khô khan mở miệng: “Cậu, cậu không thấy cái phi hành khí kia nhìn thực quen mắt à?”
“Cái này mà gọi là quen mắt à?” Hạ Hầu Hách Thiên giật giật khóe miệng, cứng ngắc mở miệng: “Quả thực con mẹ nó nhìn rất quen.”
Lại thêm một chiếc phi hành khí bị Liên Kỳ Quang húc nổ tan tành, nhìn phi hành khí ở xung quanh lại chen chúc phóng tới, ánh mắt Liên Kỳ Quang hừng hực liệt hỏa.
Bọn họ bắt Thiệu Huyền đi, bọn họ muốn giết Thiệu Huyền…
Nghĩ vậy, Liên Kỳ Quang không thể nào áp chế được táo bạo cùng điên cuồng.
Nhóm phi hành khí cứ nhất quyết chặn đường ở xung quanh nhưng không hề công kích, Liên Kỳ Quang tuy liều lĩnh nhưng với thái độ mặt dày mặt dạn tiếp cận của bọn họ cũng không thể tiếp tục tiến tới.
Táo bạo trong lòng Liên Kỳ Quang ngày càng sâu, nhìn phi hành khí không ngừng lượn tới lượn lui xung quanh, Liên Kỳ Quang nắm chặt cần điều khiển, đột nhiên phóng đi, cùng lúc đó, dị năng hệ hỏa bùng nổ, phóng tới đội hình phi hành khí chặt chẽ phía trước, chấn động làm vòng vây tách thành một lỗ hổng, Liên Kỳ Quang anh dũng phá vây, từ xa xa nhìn lại hệt như một con phụng hoàng lửa giương cánh bay tới.
Binh sĩ xung quanh ngây người, người dân vây xem sững sờ, ngay cả Hạ Hầu Trọng cũng choáng váng.
Cùng lúc đó, trong đệ nhất ngục giam.
Hạ Hầu Thiệu Huyền một quyền đánh lên gương mặt có ba đường sẹo, người nọ bay ra xa mấy mét, nặng nề tông vào tường, hộc ra một ngụm máu tươi.
Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng lên, phủi phủi áo, lạnh lùng hờ hửng nhìn một đám người nằm rạp dưới đất kêu đau.
Lạnh giọng nói: “Còn ai muốn đánh nữa?”
“Không! Không đánh nữa.” Một người đàn ông quỳ rạp dưới đất vô lực lắc lắc bàn tay nhiễm máu: “Thiếu tướng, tôi phục rồi.”
Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh quét nhìn xung quanh, những người bị nhìn tới đều kinh hoảng không ngừng lắc đầu: “Tôi phục! Đừng đánh.”
“Đủ rồi! Về sau ông nhận anh!”
…
Hạ Hầu Thiệu Huyền vung tay, quay người đi, một tay đặt lên bả vai.
Tuy nơi bị Hạ Hầu Trọng đả thương đã khép lại, bất quá dù sao cũng là thương tích do dị năng của Hạ Hầu Trong gây ra, vẫn còn chút yếu ớt.
Ngay lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền chuẩn bị rời đi thì một tiếng nổ truyền tới, vách tường kim loại đặc chế cũng rung lên.
“Này là động đất à? Hay khủng bố tập kích?” Nhóm phạm nhân xung quanh đều chống tay ngồi dậy, người đàn ông bị đánh bay khi nãy nhếch miệng cười, nụ cười có chút vui sướng của em khi người gặp họa.
“Ha ha ha… đánh đi đánh đi! Yên bình quá lâu rồi, cũng nên có chút động tĩnh.”
…
Tiếng hưng phấn cùng reo hò vang vọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn biểu tình của đám người, ánh mắt tối sầm.
Những người này đểu sinh tồn trong đánh đấm chém giết, đối với chiến tranh cùng giết chóc, bọn họ đặc biệt hưng phấn cùng kích thích.
Màn hình trên vách tường đột nhiên bật lên, hiện ra tình hình chiến đấu bên ngoài ngục giam lúc này.
Một tiếng nổ lại vang lên, thêm một chiếc phi hành khí nổ tung, một chiếc phi hành khí đỏ đen toàn thân hừng hực liệt hỏa phóng ra khỏi vòng vây.
Cùng với tiếng la hét chói tai xung quanh, Hạ Hầu Thiệu Huyền mở to mắt.
“Vợ…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...