Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Xem ra người nhà họ Thời thật sự muốn thoát khỏi cái phiền toái lớn là cô, rất nhanh, bởi vì họ đã làm xong thủ tục nghỉ học cho cô, còn có chi phiếu mười lăm vạn nhân dân tệ cũng đưa đến khách sạn.
Bất ngờ chính là, người đưa đồ tới chính là mẹ Thời.
Hai người hẹn ở quán cà phê đối diện khách sạn, người phụ nữ ăn mặc thời thượng lạnh lùng đặt túi giấy lên bàn, hơn nữa lấy ra một bản hợp đồng.
“Thời Mộ, con ký vào đây.”
Cô mở ra, bên trong là hợp đồng, đại thể nội dung là muốn cô buông tha quyền thừa kế tài sản nhà họ Thời, nói cách khác, đây là một bản đoạn tuyệt quan hệ.
Thời Mộ không chút do dự ký tên xuống.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản . Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
“Đây là ba con cho con, bên trong có mười lăm vạn, còn có năm sáu vạn ông ngoại con để lại, đây là hộ khẩu của con.”
Trong hộ khẩu, hôm nay ông ngoại qua đời, tên trên đó chỉ còn lại của một mình cô, Thời Mộ, lẻ loi hiu quạnh, cùng nhau đi tới vùng đất xa lạ này.
Thời Mộ cầm đồ lên, không nhìn mẹ mình lấy một lần, thoải mái rời đi.
Cách cửa sổ thủy tinh, mẹ Thời thấy bóng lưng con gái mảnh mai và cố chấp, nội tâm bà đột nhiên dâng lên một nỗi niềm khổ sở, sau đó lại bị vui sướng và nhẹ nhõm thay thế. Từ nay về sau, trong nhà không còn ai gieo họa, không còn ai uy hiếp, cả nhà họ sẽ sống vô cùng tốt, không cần lo lắng hãi hùng, không cần bị cơn khó ngủ quấy nhiễu.
*
Cái tên trên chi phiếu vẫn là của ba Thời, Thời Mộ lại đến ngân hàng làm một cái thẻ khác, chuyển toàn bộ 21W (21 vạn) bên trong qua tấm thẻ mới, sau đó đổi một chiếc điện thoại có tính năng tốt và cả số điện thoại mới, điều này có nghĩa là bắt đầu một cuộc sống mới.
Ra khỏi cửa hàng điện thoại, Thời Mộ đi tới khu chợ buôn bán gần đó.
Hôm nay là thứ hai, đường phố không đông đúc như thường lệ. Thời Mộ mua trước vài bộ quần áo, đều là quần áo nam rộng rãi không lộ rõ thân hình, sau đó tới cửa hàng đồ lót bên cạnh. Trong cửa hàng được trang hoàng sáng ngời, màu sắc rực rỡ, các kiểu nội y và quần lót nữ treo thành hàng ở hai bên, cô nhìn xung quanh một vòng, cúi đầu nhìn cup A đồng bằng của mình, không chút do dự đi tới khu áo lót vận động, từ trên kệ chọn ra mấy bộ quấn ngực và áo chẽn màu sáng.
Nhân viên bán hàng nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “Cậu mua cho bạn gái à?”
Cô cắt đầu húi cua, có chút không chỉnh tề, lộ ra ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày đen mắt to, sống mũi thanh tú, đôi môi mỏng thẳng tắp, là dáng vẻ thiếu niên, mang tâm tưởng như một người trưởng thành, hình thể hơi gầy gò, trông như nam sinh đại học.
Thời Mộ gật đầu, đôi mắt sáng rỡ: “Có quần lót tứ giác không?”
Cô thay đổi giọng nói, thanh tuyến sạch sẽ lại lộ ra một chút nhu hòa, không phân rõ nam nữ.
Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút.
Thời Mộ còn nói: “Tôi mặc.”
Nhân viên bán hàng dẫn Thời Mộ tới khu dành cho nam, cô chọn vài quần đùi đen có sọc, size lớn, mua xong quần lót, Thời Mộ thản nhiên dạo quanh cửa hàng đồ dùng tình thú.
Giờ là ban ngày, trong cửa hàng không một bóng người, chủ tiệm ngậm điếu thuốc, hai chân bắt chéo, đang xem một quyển tạp chí chân dung, liếc thấy có người vào, máy móc hỏi một câu: “Muốn gì?”
Thời Mộ không lên tiếng, bay thẳng đến giá hàng đằng sau.
Ở đó tràn đầy có các đồ dùng tình thú đủ loại phong cách, Thời Mộ bắt lấy hai chiếc hộp hình chữ nhật, phía trên viết: dương v*t giả, có thể điều chỉnh kích thước, size M.
“Tính tiền.”
“488.”
“Quá mắc, giảm giá.”
Chủ tiệm thổi ra một vòng khói: “Mẹ mày, mua đồ chơi này còn muốn giảm giá? Giảm cho mày còn 480.”
Thời Mộ không nhiều lời, trực tiếp thanh toán, cẩn thận giấu đồ ở dưới cùng của túi, rời tiệm, về nhà.
Trên con đường hối hả, Thời Mộ xách hai túi lớn, bước đi đầy lười biếng.
Ở con đường đối diện, một thiếu niên đang đi cùng bạn học chợt dừng bước, ánh mắt xuyên qua biển người, chính xác rơi vào người cô.
“Vân Thụy, nhìn gì vậy?”
Phó Vân Thụy thu lại tầm mắt, cười khan: “Không có gì, có lẽ tớ nhìn lầm rồi.”
Bạn học kia ờ một tiếng, cậu ta chuyển đề: “Thời Mộ nghỉ học rồi, cậu có biết không?”
Nụ cười cậu phai đi, đôi mắt rũ xuống, khẽ “ừ”.
Cậu bạn kia không nhìn ra tâm trạng sa sút của Phó Vân Thụy, nói tiếp: “Loại người như vậy nghỉ học cũng tốt, mỗi ngày tan học đều chỉ thấy cô ta và một đám lưu manh thủ sẵn ở cổng trường, rất đáng sợ...”
Phó Vân Thụy không nói nữa, im lặng ôm chặt sách bài tập trên tay.
*
Xách bao lớn bao nhỏ trở về khách sạn, đi cả ngày, Thời Mộ mệt mỏi ngồi phịch xuống giường.
Nghỉ ngơi một lát, cô mở mắt ra: “Hệ thống, có thể giúp tôi ngụy tạo một thân phận không?”
Hệ thống: [?]
Cảm thấy hệ thống đang mờ mịt, Thời Mộ nói: “Tôi cần một thân phận mới có tên trong danh sách trường trung học liên kết Anh Nam, làm anh em với Phó Vân Thâm.”
Hệ thống đồng ý dứt khoát: [Có thể, 1000 điểm huynh đệ, có làm không?]
“...”
Tên này là kẻ cho vay lãi suất cao hả? Quá thất đức!
Hệ thống hơi đắc ý nói: [Cô cũng có thể tìm một công ty bí mật để làm, lãi suất ít nhưng nguy cơ cao. Mặc dù bên tôi lãi suất cao, nhưng bảo đảm giọt nước không lọt, ký chủ có cần suy nghĩ thêm không? Giảm giá cho cô, chỉ cần 998 thôi.]
Thời Mộ khẽ cắn răng, nhẫn tâm nói một từ: “Vay!”
Nó nói không sai, mặc dù bên ngoài có thể làm thân phận giả, nhưng không tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, của hệ thống hơi bị hố chút, nhưng có thể bảo đảm an toàn.
“Thân phận mới có thể làm xong trong thời gian bao lâu?”
Hệ thống nói: [Bên này tôi sẽ giúp cô tạo một số liệu nhân tạo mới, đại khái khoảng bảy ngày.]
Bảy ngày...
Nói cách khác, mấy ngày này, cô có thể học cách làm một người con trai.
Thời Mộ lập tức lên tinh thần, đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, cởi quần áo ra, trần trụi đứng trước gương.
Dưới vầng sáng bàng bạc, thân thể cô phản chiếu qua đó. Không thể không nói ngực của cô gái này thật phẳng, vùng đất đồng bằng, cũng gầy, trừ da ra chỉ còn xương, còn yếu đuối hơn so với Thời Lê.
Cô đột nhiên nhớ tới nữ nhân vật phản diện trong truyện tranh, lúc không có đàn ông để duy trì sinh mạng, mị cổ trong cơ thể bắt đầu điên cuồng hút huyết nhục của cô ấy, ngắn ngủi mấy ngày, đã biến cô gái tuyệt sắc này thành một bộ xương xấu xí. Nghĩ đến cảnh tượng khủng bố đó, Thời Mộ âm thầm quyết tâm, bất kể thế nào cũng không thể biến thành dáng vẻ kia được.
Thời Mộ quấn ngực xong, lại lục tìm trong túi ra “cây đinh” giả mà cô vừa mua với size M nhỏ nhất, kích cỡ rất phù hợp với tuổi này, mở bao bì ra, Thời Mộ mặt không đỏ tim không loạn mặc đồ chơi này lên người.
Bên hông vật này có một cái nút nhỏ, dùng để điều chỉnh mức độ co duỗi, ngón tay mảnh khảnh thử nhéo, dường như đồ giả hơi lạnh hơn đồ thật, còn hơi mềm, chỉ cần không
//