Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Tô Thiên Lỗi và hai cậu bạn khác hùng hùng hổ hổ đi tới sân thượng trường học.
Sân thượng rất lớn, xung quanh là lưới phủ cao cao, mặt đất đầy bụi đất và những gói đồ ăn vặt, có thể nói là bẩn.
“Mẹ kiếp.” Tô Thiên Lỗi đá văng bình nước suối dưới đất, trong lòng buồn bực.
“Thiên ca, bỏ đi.”
“Bỏ gì mà bỏ!” Tô Thiên Lỗi mắng chửi: “Bọn họ đừng để ông đây bắt được, nếu không ông sẽ chơi chết bọn chúng!”
Tô Thiên Lỗi mắng hung ác, không cẩn thận chạm đến vết thương ở khóe môi, cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng càng hận Chu Thực hơn nhưng căm ghét nhất vẫn là Thời Mộ.
Đàn em bên cạnh không khỏi cau mày: “Cũng kỳ quái, rõ ràng là Chu Thực kiếm chuyện trước, lão Hoàng không trừng phạt cậu ta thì thôi, còn bảo chúng ta tới đây quét sân thượng là sao.”
“Đúng đấy, không phải lão Hoàng xem trọng cái tên ẻo lả đó chứ.”
“Ài, cậu đừng có nói nữa.” Mấy người hạ thấp giọng: “Nghe đồn lão Hoàng là đồng tính, không phải thầy ấy và tên Thời Mộ đó có một chân chứ.”
Mấy người không ai nghĩ vậy thật nhưng vẫn cười ha ha thành tiếng.
Sau khi cười đùa xong, đàn em lấy điếu thuốc từ trong túi xách ra kín đáo đưa cho Tô Thiên Lỗi, châm lửa, cậu ta tựa vào lưới bảo vệ chậm rãi phả ra một làn khói. “Có chuyện này các cậu có biết không, mấy năm trước có người nhảy xuống từ trên này, nghe nói là cưỡng hiếp bạn cùng phòng, chuyện bại lộ sợ mất mặt nên đã tự sát.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản . Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Tên còn lại gật đầu, cười nói: “Đây không phải là bảy chuyện ly kỳ trong trường chúng ta sao nhưng lại chưa có ai tận mắt thấy.”
“Ha ha ha, làm sao có thể có ai thấy được, vừa nhìn đã biết là giả, nếu thật sự có ma quỷ, ông đây sẽ tiểu chết nó.”
Một điếu thuốc được hút xong, ba người không dám chậm trễ, bắt đầu quét dọn sân thượng.
Ánh nắng sắp tắt dần từ phương xa, trong sự yên tĩnh, Tô Thiên Lỗi nghe được một tiếng kẽo kẹt, cậu nhìn theo tiếng động, cửa sân thượng bỗng chậm rãi mở ra.
Tô Thiên Lỗi chớp mắt vài cái, liếc thấy một nam sinh mặc đồng phục học sinh đi vào từ bên ngoài.
Vẻ mặt nam sinh không có biểu cảm gì, màu da rất không bình thường, tựa như là vôi, ảm đạm u ám.
Cậu ta nhíu mày, quẳng chổi xuống đi qua, đưa tay đẩy vai nam sinh: “Không thấy bọn này đang quét hả, cút ra ngoài.”
Nam sinh giống như người máy, chết lặng vòng qua Tô Thiên Lỗi, đột nhiên điên cuồng chạy về phía trước, chỉ thấy thân thể của cậu ta lướt qua rào chắn, nhảy phốc từ phía trên xuống.
Ba người bị cảnh này dọa sợ.
Tiếp đó, Tô Thiên Lỗi cảm thấy sau gáy lạnh rùng mình.
Con ngươi của cậu đàn em mở to hết cỡ, cậu ta run rẩy giơ cánh tay lên, chỉ ra sau lưng Tô Thiên Lỗi: “Thiên, Thiên ca, cậu cậu cậu, phía sau cậu.”
Sau, phía sau?
Tô Thiên Lỗi cứng ngắc quay đầu.
Là nam sinh vừa nãy, thất khiếu cậu ta đang chảy máu, cười bỉ ổi và quỷ dị: “Khà khà khà, gặp lại mi rồi, ta cũng bắt đầu nhiệt huyết sôi trào rồi đấy...”
Im lặng hồi lâu.
“Á ————!”
Ba nam sinh bỏ lại đồ, lăn một vòng chạy ra khỏi sân thượng.
Chạy đến chỗ bồn hoa, tất cả họ đều bị hù dọa đến mềm chân, một người trong đó nhát gan suýt nữa đã tiểu ra quần.
“Mới vừa rồi, đó không phải là...”
Nói đến đây, họ đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sắc mặt cậu đàn em càng tái nhợt: “Nghe nói học trưởng đó đã quấy rầy không ít nam sinh, sau khi chết... sau khi chết còn là một con ma háo sắc.”
Nói xong, hai người đồng loạt đưa mắt nhìn Tô Thiên Lỗi.
Bình tĩnh xem xét, dáng dấp Tô Thiên Lỗi không tệ, chẳng qua ngày thường hay cợt nhả, trừ mấy tên đàn em xem trọng gia thế của cậu ta ra thì không có một cô gái nào vừa mắt.
Tô Thiên Lỗi bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến trong lòng sợ hãi, giọng nói càng thêm rầu rĩ: “Bọn bây, mẹ nó nhìn ông làm gì.”
“Không có gì không có gì.” Họ lắc đầu liên tục, không dám nói lời nào.
Mấy người phủi mông, đi tới ký túc xá.
Một hồi lâu, bước chân Tô Thiên Lỗi dừng lại, vẻ mặt thâm trầm: “Khoan đã.”
“Thiên ca, sao thế?”
“Các cậu nói xem, ma nam kia thích quấy rầy nam sinh có vẻ ngoài xinh đẹp?”
“Ờ, thì sao?”
Tô Thiên Lỗi cười, gương mặt đầy âm mưu.
Có lẽ là vì thắng A1, thái độ của A15 với Phó Vân Thâm rõ ràng đã có thay đổi. Buổi sáng hai người mới vừa vào lớp, các bạn học đã dè
//