Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Đội quân tiếp ứng” của Thời Mộ rất phô trương, cướp lấy ánh nhìn của mọi người, khiến cả đám nam sinh bóng rổ hâm mộ đỏ cả mắt.
Người tức giận nhất là Tô Thiên Lỗi.
Từ khi Bối Linh chuyển trường tới đây, Tô Thiên Lỗi đã bắt đầu chú ý đến cô, theo đuổi gần cả tháng, cậu ta tự nhận dáng vẻ rất tuấn tú, cha mẹ trong nhà đều là quan viên hành chính, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền nhưng Bối Linh lại không ưa.
Thời Mộ này vừa mới tới được vài ngày đã khiến cô nàng mê mẩn thần hồn điên đảo.
“Bớt nói nhảm đi, người nào thua người đó phải làm cháu đấy!”
Tô Thiên Lỗi lên tiếng mắng chửi, cầm bóng rổ vào trường.
“Thời Mộ, đừng làm A15 mất mặt nha!”
“Cho bọn chúng xem A15 chúng ta lợi hại thế nào!”
Trừ tiếng hô cố gắng lên ra, mơ hồ còn có ——
“Thời Mộ Thời Mộ, anh là tuyệt nhất!”
“Thời Mộ Thời Mộ, mồ chôn quân thù!”
Thời Mộ: “...”
Cái này... thì thôi đi.
Nhìn những cô gái trẻ linh hoạt nọ, Chu Thực không khỏi cảm khái: “Không hổ là Mộ ca, rất được hoan nghênh.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản . Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ che mặt, chỉ sợ người khác nhìn thấy.
Vì bảo đảm công bằng, trọng tài là một bạn của A14, sau khi tiếng còi vang lên, cuộc tranh tài bắt đầu. A15 chiếm ưu thế người cao, vừa mở đầu đã giành được bóng. Chu Thực và Phó Vân Thâm phối hợp ăn ý, giành được 2 điểm đầu tiên.
A15 lên tinh thần, bên ngoài sân thét chói tai.
“Thời Mộ Thời Mộ, tiễn họ lên đường!!”
Mặc dù điểm không phải do Thời Mộ ghi, cũng chẳng dính dáng gì đến Thời Mộ nhưng đám fan não tàn vẫn cứ chú mục vào cô, Bối Linh càng tin chắc Thời Mộ mới là linh hồn của đội.
Thể lực Thời Mộ không đủ, vóc dáng không cao nhưng linh hoạt, một mình vượt qua cầu thủ A1, truyền bóng cho ủy viên thể dục sau lưng, đối phương di chuyển đến vị trí ba điểm và ghi được trái ba điểm trọn vẹn.
Quả này chuyền vô cùng đẹp, ủy viên thể dục kích động nhảy tới ấn đầu Thời Mộ, sau một khắc, Lý Vi Vi trên sân bắt đầu kêu.
“Chơi thì chơi đi, anh không được động tay động chân!”
“Đúng đấy, cậu đè hư tóc của Thời Mộ chúng tôi thì sao, cậu đền nổi không!”
Ủy viên thể dục lúng túng cười trừ, ngượng ngùng buông tay.
A1 vừa mở màn đã bị bỏ sau năm điểm, vẻ mặt mỗi người đều trở nên khó nhìn, nhất là Tô Thiên Lỗi, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
“Không sao, chúng ta còn cơ hội.” Đồng đội vỗ vỗ bả vai Tô Thiên Lỗi, chạy đi chuyền bóng.
Hoàng hôn dần buông, người vây bên ngoài sân banh cũng nhiều hơn, so với Thời Mộ, được chú ý nhất còn có Phó Vân Thâm, cậu mặc quần áo bóng rổ rộng rãi, lộ ra đôi cánh tay và chân bền chắc, lúc chạy mái tóc tán loạn, chảy mồ hôi cũng cực kỳ gợi cảm.
Bình thường cậu luôn lạnh nhạt, bất kể đối với ai cũng tỏ vẻ xa cách, cộng thêm nghe qua các loại tin đồn đáng sợ về Phó Vân Thâm nên mọi người vô cùng sợ hãi cậu.
Hôm nay, cậu đang trên sân bóng, hoàng hôn chiếu xuống người cậu khiến cả người cậu nhiễm chút khói lửa.
“Phó Vân Thâm, cố gắng lên!”
Bên ngoài sân, nữ sinh A15 to gan kêu tên cậu.
Phó Vân Thâm hơi thất thần nhưng bước chân không do dự, lúc bóng được Tô Thiên Lỗi ném lên giữa không trung, cậu chạy ba bước ném bóng, đạt được một cú Dunk, tiếng thét chói tai bên ngoài sân vang lên bốn phía.
Tranh tài kết thúc, A1 thảm bại.
Đây không thể nghi ngờ là một đả kích quá lớn với các thiên chi kiêu tử.
Trái lại A15 thắng trận bóng thì trở nên hãnh diện, ủy viên thể dục đi tới cạnh Phó Vân Thâm, cầm một chai nước chưa mở đưa qua.
Cậu tựa vào thành ghế, trán lấm tấm mồ hôi.
“Phó, Phó Vân Thâm.” Ủy viên thể dục hơi khẩn trương, răng va vào nhau lập cập: “Cảm ơn cậu, hôm nay.”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra trận đấu này, Phó Vân Thâm mới là chủ lực, nếu không phải cậu, bọn họ hoàn toàn không thắng nổi Tô Thiên Lỗi A1.
Phó Vân Thâm híp mắt: “Hả?”
Ủy viên thể dục cắn cắn môi dưới:
//