Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Toi rồi.
Thời Mộ cắn cắn môi, quên cả mang giày mà chạy xuống lầu dưới, tiếng bước chân của hai người ngoài cửa đang tới gần, cô mở tủ lạnh lấy ra một củ từ, lại lấy vài trái ớt, cầm dao gọt trái cây trên kệ, lại nhanh chóng chạy lên lầu.
Cửa đã mở ra, Phó Vân Thâm và Phó Vân Thụy một trước một sau đi vào.
“Tại sao em lại tới, không cần đi học piano hả?”
Phó Vân Thụy thay dép, giọng nói hòa nhã: “Em nói có sinh nhật bạn, mẹ đã đổi giờ học piano thành chiều nay.”
Vẻ mặt Phó Vân Thâm thản nhiên: “Em không cần phải nói dối.”
Nụ cười của cậu không giảm: “Từ sau khi nghỉ đông, chúng ta đã không gặp lại, em tới thăm anh mình, đâu phải là chuyện gì phạm pháp.”
Liếc mắt nhìn quanh, thấy tủ giày có thêm một đôi giày thể thao màu trắng, số giày rất nhỏ, không giống của Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thụy nhướng mày: “Có người đến ạ?”
“Ừ.” Phó Vân Thâm nhẹ giọng: “Bạn học.”
Nghe vậy, mắt Phó Vân Thụy sáng lên, cậu ta cười tươi như hoa: “Anh chịu kết bạn rồi à?”
“Không hẳn.” Phó Vân Thâm quay lưng lại, không muốn nhiều lời.
Phó Vân Thụy như không nghe thấy lời cậu, nói liên miên: “Sớm biết có bạn của anh, em đã mang theo chút quà, nhưng em có mua bánh kem, không biết bạn của anh có thích ăn không, ài, bạn của anh thích ăn gì? Một lát em sẽ làm món cậu ấy thích.”
Phó Vân Thâm cào cào mái tóc dày, cau mày không kiên nhẫn: “Sao anh biết, bọn anh không thân.”
Dưới lầu anh em trò chuyện với nhau, trên lầu Thời Mộ đóng chặt cửa phòng.
Cô đã thay xong quần áo, áo sơ mi rộng rãi thêm quần jeans bạc màu, hoàn toàn che giấu được bản thân, quả thật trông như một nam sinh gầy nhỏ.
Thời Mộ gọt vỏ củ từ, cắn răng liều mạng, dùng vỏ củ từ hung hăng chà lung tung lên mặt và cổ, củ từ là loại thực vật có tính kiềm, nghe nói có một nửa số người sẽ dị ứng với vỏ củ từ và khoai tây, càng đừng nói da của Thời Mộ khá mỏng, mặc dù sẽ tạm thời hủy dung, nhưng còn đỡ hơn bị Phó Vân Thụy nhận ra.
Giờ phút này, trên mặt cô toàn bộ đều là dịch nhờn của củ từ, dần dần, Thời Mộ cảm thấy gương mặt ngưa ngứa, soi gương thử, làn da trắng nõn đã bắt đầu ửng hồng, nổi mẫn, so với củ từ thì bây giờ da mặt cô mặt càng giống vỏ củ từ hơn. Cô nuốt nước bọt, lại cẩn thận chà lên mí mắt hai cái, lập tức, mí mắt Thời Mộ sưng thành mắt một mí.
Cô để củ từ xuống, từ trong túi xách lấy ra một bịch thanh cay, thanh cay được mua lúc mới vừa tới trường học, mỗi ngày bận rộn nên chưa ăn hết, cuối cùng còn dư lại một túi. Thời Mộ mở bao thanh cay, ăn cùng với ớt.
Một hớp xuống bụng, thoải mái!
Hai cái xuống bụng, thật sự sảng khoái!
Ba ngụm xuống bụng, cổ họng bắt đầu nong nóng.
Cú nuốt thứ bốn, Thời Mộ bắt đầu lo lắng cho lỗ mông của mình.
Mặt cô ngứa ngáy, bụng thì rát, cổ họng bị ớt làm đau, Thời Mộ chảy nước mắt ăn xong miếng thanh cay cuối cùng, cầm ly nước uống ừng ực.
Chú ý tới những hành động này, hệ thống vốn bình tĩnh giờ đây không bình tĩnh nổi nữa: [Ký chủ, trong ngàn vạn điều công lược, an toàn là điều thứ nhất, cô đừng nghĩ quẩn.]
“Cậu thì biết cái gì!” Cô vừa cất tiếng đã bị âm thanh của mình làm kinh hãi, khàn vô cùng, gần như nghe không ra nguyên bản.
Hệ thống thở dài: [Cô là ký chủ mà tôi thấy là liều mạng nhất, tôi quyết định thưởng cho cô 500 điểm huynh đệ, coi như là phần thưởng tốt nhất rồi.]
Nhìn dáng điệu này có vẻ ăn thanh cay không tệ đâu!
Thời Mộ xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, rồi soi thử qua gương, tác dụng của vỏ củ từ bắt đầu phát huy, mặt còn sưng đỏ hơn hồi nãy, cho dù cô đứng ngay trước mặt Phó Vân Thụy, cậu ta cũng không nhận ra được.
Thời Mộ hài lòng gật đầu, thu dọn xong đống bừa bộn dưới đất, dùng khăn giấy lau lung tung lên mặt, mang giày đi xuống.
Dưới lầu, Phó Vân Thụy đang lấy đồ ăn vừa mua được bỏ vào trong tủ lạnh, Phó Vân Thâm khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt thờ ơ.
“Nguyên liệu em mua cho anh không còn nữa, tự anh nấu sao?”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản . Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Phó Vân Thâm nói: “Bạn học nấu cho, em không cần mua nhiều món ăn như vậy, ăn không hết cũng bị hư, lãng phí.”
“Chia ra hai ngày là đủ ăn.” Phó Vân Thụy kiểm tra đồ mua được: “Buổi trưa em hầm thịt bò cho anh, đúng rồi, bạn của anh có thể ăn cay không? Nếu không ăn được em sẽ không bỏ tiêu vào.”
Phó Vân Thâm sửa lời: “Cậu ta không phải bạn của anh.”
Vừa dứt lời, Thời Mộ đã xuất hiện trước mặt câu, đúng lúc nghe được rất rõ ràng.
Phó Vân Thâm cảm thấy có người đang nhìn, quay đầu lại, khi thấy gương mặt Thời Mộ thì dưới chân cậu lảo đảo, cả người đều không bình tĩnh nổi.
“Cậu...”
Thời Mộ lên tiếng: “Không biết sao mà bị mẫn cảm quá.”
“...”
Ánh mắt Phó Vân Thâm phức tạp, quen thì biết là dị ứng, không biết còn nghĩ là nam quỷ từ đâu chui ra, may là ban ngày, nếu nửa đêm canh ba, dù là cậu cũng sẽ bị hù dọa.
Thời Mộ nhìn về phía Phó Vân Thụy, thiếu niên vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, T-shirt trắng đơn giản, quần dài đen, tóc đen nhánh, ngũ quan ấm áp như ngọc vẫn như lần đầu Thời Mộ gặp gỡ.
Cô lướt nhìn cậu vài lần: “Đây là bạn của cậu à?”
Cô giả vờ rất giống, ánh mắt và vẻ mặt đầy xa lạ.
“Em tôi.”
Thời Mộ giả đò kinh ngạc: “Cậu còn có em nữa hả?”
“Ừ.” Phó Vân Thâm nhẹ nhàng đáp. “Đây là Thời Mộ.”
... Thời Mộ.
Khi cái tên này được Phó Vân Thâm thốt ra thì tay Phó Vân Thụy chợt buông lỏng, một bông hoa màu xanh lam rơi từ lòng bàn tay cậu ra.
Phó Vân Thụy ngẩng đầu đối diện tầm mắt cô, Thời Mộ không e dè, thoải mái đón nhận.
Cô đã sớm cắt tóc, tỉa ngắn, lộ ra gương mặt nhỏ xinh, bởi vì dị ứng, cả khuôn mặt đều sưng đỏ lên, đôi mắt hoa đào cũng trở thành hình đan phượng hẹp dài.
Phó Vân Thụy bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cười một tiếng, đôi má lúm đồng tiền có chút khổ sở: “Cậu và tôi trước kia... giống tên một người bạn của tôi.”
“Vậy rất có duyên phận.” Cô nhíu mi: “Có cơ hội sẽ gặp thử.”
Phó Vân Thụy lắc đầu: “Có thể không gặp được, cô ấy đi rồi, đều do...”
Còn chưa dứt lời, miệng Phó Vân Thụy xệ xuống, vẻ mặt khổ sở như sắp khóc.
Phó Vân Thâm liếc cậu ta, hừ lạnh: “Em xem trọng cô ta?”
Thân thể Phó Vân Thụy run lên, mắt nai con trợn to, vừa xấu hổ vừa quẫn bách khoát tay: “Anh, anh, anh đừng nói nhảm, tụi em vẫn là học sinh, nói, nói vậy không tốt đâu.”
“À.”
Phó Vân Thâm quay lưng lại: “Em nấu cơm đi. Thời Mộ, cậu tới đây.”
Thời Mộ không dám chậm trễ, đi theo sau lưng Phó Vân Thâm.
Đi tới phòng khách, cậu ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Hai tay Thời Mộ đặt trên đầu gối, không nhúc nhích, rất đoan trang và ngoan ngoãn.
Phó Vân Thâm ngồi xổm nửa người xuống, kéo ngăn kéo lấy hòm thuốc, lục tìm bên trong một hồi, sau đó lấy ra một hộp thuốc cao trị mẫn, cậu vứt thuốc cao xuống người Thời Mộ: “Tự bôi, lát nữa còn khó chịu thì đi bệnh viện.”
“... Không cần đâu, có lẽ là do tôi ăn thanh cay quá hạn, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
Cậu cau mày, ánh mắt từ từ trở nên nguy hiểm.
Thời Mộ bĩu môi, bất đắc dĩ nhận lấy thuốc cao.
“Bôi.”
Cô đứng dậy chui vào phòng vệ sinh, bôi bôi cho có, vụng về quẹt lên mặt hai cái.
“Bôi xong rồi.” Thời Mộ ra ngoài, trả thuốc cao về.
Cậu nhìn chằm chằm mặt cô hai giây, im lặng cất thuốc, ngồi trên ghế xô pha xem ti vi như không có việc gì.
Buổi trưa, Phó Vân Thụy nấu cơm xong dọn lên bàn.
Cậu hầm thịt bò, còn có sườn xào chua ngọt Phó Vân Thâm thích ăn, lại xào vài món, đầy một bàn, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Thời Mộ ngồi đối diện Phó Vân Thụy, bên cạnh là Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thụy cười xấu hổ: “Tôi cũng không biết cậu thích ăn gì, bởi vì cậu bị dị ứng, nên không còn dám xào cay.”
“Không sao, tôi không kén ăn.” Thời Mộ cười, cầm đũa và cơm vào miệng.
Phó Vân Thụy vẫn luôn quan sát cô, Thời Mộ chỉ sợ cậu ta nhận ra được điều gì, lúc dùng bữa chuyên chọn mấy món nguyên chủ không thích, sau khi nhìn vài lần, Phó Vân Thụy thu lại ánh mắt.
“Nhắc mới nhớ, dường như tôi từng thấy cậu rồi.”
Thời Mộ nghẹn miếng cơm ở cổ họng, ánh mắt sưng đỏ nhất thời trợn to.
Cậu ta nhìn cô: “Ở khu thương mại, hình thể người đó rất giống cậu.”
Khu thương mại...
Chẳng lẽ là ngày hôm đó?
Thời Mộ nhíu mày.
Phó Vân Thụy cười cười: “Có lẽ tôi nhìn lầm rồi, cậu đừng quan tâm.”
Sau đó không ai nói gì.
Ăn xong bữa trưa, Phó Vân Thụy phải đi, vừa nghe cậu muốn đi, Thời Mộ suýt nữa nhảy cẫng lên ghế vì vui sướng.
Ở cửa, đổi giày xong, Phó Vân Thụy quay đầu lại nhìn cậu: “Anh, ở trường anh phải chăm sóc tốt bản thân đó.”
Hai tay Phó Vân Thâm đút túi, lạnh lùng đứng đó, không nói một câu.
Cậu ta mím môi: “Em biết anh không thích em tới đây, nhưng mà... Nhưng mà thỉnh thoảng em cũng muốn biết được tin tức của anh, dù anh không muốn gặp em, vậy có thể gọi một cú điện thoại chứ.”
Phó Vân Thâm nói: “Điện thoại di động không thường ở bên người.”
Gì mà không thường ở bên người, rõ ràng là cậu trốn tránh.
Trong lòng Phó Vân Thụy hiểu rõ như ban ngày, cái gì cũng rõ.
Dù có đau lòng đi nữa, cậu cũng không để lộ ra mảy may, bởi vì cậu hiểu, trước mặt Phó Vân Thâm luôn gặp đầy khổ ải, sự đau lòng khổ sở của cậu không đáng nhắc tới.
“Em đi đây.”
“Em đi đường cẩn thận.”
Phó Vân Thụy gật đầu, ánh mắt lại nhìn Thời Mộ: “Tính khí anh tôi hơi không tốt, cũng không biết chăm sóc bản thân, nếu gặp phải điều gì, nhờ cậu giúp một tay. Đúng rồi.”
Phó Vân Thụy lấy một mảnh giấy nhỏ đưa ra: “Đây là số điện thoại của tôi, nếu anh ấy gặp phải chuyện gì, cậu có thể gọi cho tôi.”
Không chờ Thời Mộ nhận, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đưa qua, vò nát tờ giấy thành một cục, vẻ mặt cậu mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh hơn băng: “Em không cần phải làm những thứ dư thừa này.”
Phó Vân Thụy sửng sốt, ánh mắt nhiễm bị thương, cậu đeo cặp, im lặng rời khỏi biệt thự.
Nhìn bóng lưng đối phương, Thời Mộ thấy không đành lòng, không nhịn được nói: “Em cậu quan tâm cậu, cậu đừng hung dữ như vậy, trông thằng nhóc kia cũng khổ sở lắm.”
Cậu xem thường: “Tôi có tay có chân, có ăn có uống, không bệnh nặng, trí lực cũng không có vấn đề gì, không cần người khác quan tâm.”
“Cậu ấy là em trai cậu.”
Phó Vân Thâm chợt cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm: “Trừ tôi ra, ai cũng là người khác.”
Thời Mộ ngẩn ra, chậm chạp không lên tiếng.
Sao cô lại quên, người trước mắt là hung thủ liên hoàn giết người không chớp mắt trong tương lai, cho dù là hiện tại, cũng là thiếu niên trải qua tổn thương, xa cách với mọi người. Cho dù đã giải trừ cơn ác mộng thường niên của cậu, nhưng tổn thương vẫn mãi mãi còn lại ở sâu trong đáy lòng.
“Xin lỗi...” Cô cúi đầu. “Tôi nói quá nhiều rồi, sau này tôi sẽ không nhiều lời nữa.”
Phó Vân Thâm nhìn cô, môi nhẹ nhàng mấp máy, sau đó giọng nói lành lạnh chợt nhẹ nhàng không ít: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Bệnh viện?”
Ánh mắt cô ngốc trệ: “Hả?”
“Khám mặt.”
“...”
Thời Mộ không khỏi đưa tay sờ thử, sau khi ăn trưa xong, dị ứng trên mặt dường như nghiêm trọng hơn, mới vừa rồi không cảm thấy, giờ phản ứng kịp, mới cảm thấy trên mặt đau rát. Phó Vân Thụy đã rời đi, không đáng cho cô phải tiếp tục hành hạ mình nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, cùng Phó Vân Thâm vội vã đi tới bệnh viện da liễu.
Chủ nhật, bệnh viện cũng đầy ắp cả người, nhìn thấy cả một hàng dài thế này, lại nghĩ đến Phó Vân Thâm có tật không thích gặp người, Thời Mộ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Phó Vân Thâm, nếu không cậu về trước đi, có thể sẽ rất lâu.”
Cậu không lên tiếng, dẫn Thời Mộ đi lấy số, trả tiền, từng bước đi theo trình tự.
Chờ thật lâu sau cuối cùng đến phiên Thời Mộ, mặt của cô trông nghiêm trọng nhưng thật ra tương đối dễ trị, viết vào vài loại thuốc bác sĩ lại dặn dò đôi câu, sau đó hai người ra khỏi bệnh viện.
“Khi về tôi sẽ trả tiền cho cậu.” Tiền đăng ký và kiểm tra vừa rồi đều do Phó Vân Thâm chi trả, hóa đơn cũng ở chỗ cậu, Thời Mộ không biết tốn bao nhiêu tiền.
“Không cần, cậu mời tôi uống nước là được rồi.”
“... Ờm.” Quả thật, Phó Vân Thâm không giống kẻ thiếu tiền, trả tiền lại cho cậu giống như là xem thường cậu.
Thời Mộ nhìn xung quanh, liếc thấy ở đối diện có một quán nước giải khát khang trang, cô kéo tay áo Phó Vân Thâm: “Chúng ta qua bên kia đi.”
Quán kia nằm gần góc đường, đoán chừng sẽ không có ai vào.
Cậu vuốt cằm, không dị nghị mà đuổi theo bước chân của Thời Mộ.
Như Thời Mộ suy đoán, quán này khá vắng vẻ, nhân viên ở quầy trong lúc rảnh rỗi đang lướt điện thoại di động, nghe tiếng chuông gió trên cửa vang lên, bấy giờ mới ngẩng đầu lên.
“Xin chào, hai người muốn dùng gì?”
Thời
//