Cầm một trăm chiếc bánh ngọt từ chỗ Cố Tiền Khiêm, Thời Dư hát một giai điệu nhỏ đi về nhà.
Mỗi ngày ăn ba cái bánh ngọt, một trăm cái bánh ngọt đủ cho cô ăn một tháng.
Ngay khi Thời Dư đặt bánh ngọt xuống, một tin nhắn hiện lên trong trí não.
【Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh: Giấc mơ làm cá mặn thân mến, Trạm chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh nhắc bạn là bạn có một kiện hàng chuyển phát nhanh đã đến trạm Hải Lam, bạn có muốn nhận ngay không?】
Chuyển phát nhanh?
Cô mua đồ khi nào? Chuyển phát nhanh ở đâu cơ?
“Người gửi là ai?” Thời Dư hỏi.
【Dịch vụ chăm sóc khách hàng số 007 của Trạm Hải Lam: Dịch vụ khách hàng số 007 của Hải Lan đang phục vụ quý khách, đang tra tên người gửi, xin vui lòng đợi một chút】
Không quá hai giây, tin nhắn lại đến.
【 Dịch vụ chăm sóc khách hàng số 007 của Trạm Hải Lam: Giấc mơ làm cá mặn thân mến, người chuyển phát nhanh cho bạn là tiến sĩ Thời】
Thì Dư “Chậc” một tiếng.
Ông chú keo kiệt luôn vô sỉ như vậy, chú ấy điều chỉnh một số chất lỏng nuôi cấy sinh lý có thể chữa trị những tổn thương và phát triển các cơ quan trên cơ thể con người, vì vậy ông ấy nói mình là tiến sĩ, cũng không sợ chém gió quá to sẽ bị gãy lưỡi.
"Nhận ngay.
"
【Dịch vụ chăm sóc khách hàng số 007 của Trạm Hải Lam: Vâng, chuyển phát nhanh của Trạm Hải Lam Tinh sau 10 phút nữa sẽ đến địa chỉ nhận hàng, chúc bạn mở hàng vui vẻ】
Một lúc sau, cánh cửa căn nhà nát của Thời Dư bị gõ, ngoài cửa là một người máy hình cầu màu trắng cánh tay đang giơ ở giữa không trung ngay cánh cửa.
Nhìn thấy Thời Dư, người máy giơ chiếc hộp lên và vui vẻ nói: "Mời bạn xuất trình ID thân phận để ký nhận hàng.
"
Thời Dư lấy ID từ trong trí não ra, sau khi người máy quét và kiểm tra nó, nó vui vẻ nói: "Xác nhận thân phận là chính xác, xin vui lòng nhận chuyển phát nhanh của bạn, tôi chúc bạn mở hàng vui vẻ, tạm biệt.
"
Sau khi người máy nói xong, nó liền bay trở lại xe vận chuyển của Trạm Hải Lam, xe vận chuyển chạy vào đường hàng không và hòa vào dòng xe rồi biến mất.
Thời Dư trở về nhà với chiếc hộp nhẹ trên tay, cô hơi ngạc nhiên vì không nghĩ ông chú keo kiệt sẽ gửi đồ cho cô, khi cô mở hộp ra, thấy trong hộp là một chiếc nhẫn.
Cô còn chưa kịp kinh ngạc, chiếc nhẫn đã phát ra một tia sáng, quét khuôn mặt cô, sau đó là một giọng nói máy móc cứng ngắc vang lên: "Xác nhận thân phập chính xác, xin hãy đeo nhẫn cơ giáp.
"
“Cmn!”
Cơ giáp!
Thời Dư cầm lấy chiếc nhẫn, vừa mới cho vào nhón tay thì chiếc nhẫn đã trượt vào ngón trỏ phải của cô, thậm chí cô không thể lấy nó ra.
Giọng nói máy móc lại vang lên: "Nhẫn cơ giáp đeo thành công, chủ nhân là Thời Dư, hệ thống ràng buộc cơ giáp được kích hoạt, bắt đầu kiểm tra thể năng.
"
Lúc Thời Dư xuyên qua thì biết cơ giáp là vũ khí chiến tranh trong thời đại này, ngẫu nhiên cô đi ngang qua một cửa hàng sẽ tò mò nhìn những cơ giáp xinh đẹp qua cửa sổ, nhưng cô không bao giờ muốn sở hữu chúng, dù sao mục đích của cô là làm cá mặn, cần cơ giáp để làm gì, hơn nữa cô sẽ không ra chiến trường.
Trong lúc cô ngây người, giọng nói máy móc lại vang lên: "Kiểm tra thể năng thất bại, không đủ tư cách để điều khiển cơ giáp, hệ thống ràng buộc thất bại.
"
Thời Dư: “! ”
Đùa cô sao? Đùa cô lâu như vậy mà vẫn không kết quả? Có khác gì nói cô trúng vé số 100 triệu rồi lại nói với cô là nhầm người nhận giải thưởng đâu?
Thời Dư cong ngón tay búng vào chiếc nhẫn, nghĩ về những yêu cầu cơ bản để điều khiển cơ giáp.
Trong thời đại tinh tế này, chỉ những có người có thể năng và tinh thần lực đạt tiêu chuẩn mới có thể điều khiển cơ giáp, nếu không cơ thể con người sẽ không thể chịu nổi gánh nặng do cơ giáp mang lại, cơ thể sẽ suy yếu mà chết hoặc tinh thần lực sẽ suy đổ và trở thành một kẻ ngốc.
Mà tiêu chuẩn thấp nhất để điều khiển cơ giáp là thể năng và tinh thần lực đều phải là cấp B, đương nhiên đây là tiêu chuẩn điều khiển cơ giáp bình thường để thực hành.
Muốn điều khiển cơ giáp loại chiến đấu nhất định phải đạt tiêu chuẩn về thể năng và tinh thần đều phải là cấp A, nếu không đối với cường độ cao trong lúc chiến đấu sẽ tổn thương đến cơ thể con người, tạo thành tổn thương không thể hồi phục.
Trong Liên Bang, sức mạnh tinh thần lực của mọi người sau khi sinh ra sẽ được kiểm tra, và được ghi vào giấy khai sinh, giấy khai sinh của Thời Dư được ghi là cấp B bình thường.
Mức độ thể năng sẽ tăng lên cùng với sự thay đổi tố chất cơ thể con người và sẽ không bị hạn chế bởi tuổi tác.
Muốn tăng tinh thần lực lên sẽ rất khó, từ khi con người sinh ra cho đến khi 18 tuổi thì tinh thần lực vẫn có thể tăng lên, phạm vi tăng lên rất rộng, cho nên tất cả công dân Liên Bang đều sẽ kiểm tra đánh giá lần thứ hai về tinh thần lực khi họ được 18 tuổi.
Hơn nữa sau khi 18 tuổi, thì rất có thể giá trị tinh thần lực cố định lại, xác suất tăng lên rất thấp.
Mặt dù Thời Dư đã thay đổi hồn, nhưng 10 năm qua cô đều cá mặn,vô cùng lười biếng,trình độ tinh thần lực của cô chắc vẫn sẽ như vậy, vì cô vẫn chưa đến 18 tuổi nên chưa trải qua cuộc giám định lần thứ hai.
Cô cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn vẫn không có động tĩnh sau khi nói “hệ thống ràng buộc thất bại’’, cô thật sự không hiểu ý của ông chú keo kiệt là gì?
Chú keo kiệt cũng không phải không biết cô sẽ không điều khiển cơ giáp, gửi chiếc nhẫn cơ giáp tới đây hơi kỳ quái, quan trọng nhất là ông chú keo kiệt có tiền nhiều như vậy? Có thể mua được một cơ giáp sao?
Cơ giáp không chỉ là vũ khí chiến tranh, mà còn là mặt hàng xa xỉ cao cấp.
Trên Tinh Võng có một câu nói miêu tả cơ giáp vô cùng thích hợp.
Vũ khí cho quân đội, đồ chơi cho người giàu.
Thời Dư sờ cằm, nhìn chiếc nhẫn bạc bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nếu không phải vừa rồi cô nghe thấy tiếng nói máy móc, cô thật sự không thể phân biệt được chiếc nhẫn rách nát này là một chiếc nhẫn cơ giáp.
Bây giờ hệ thống ràng buộc thất bại, thậm chí cô còn không biết cơ giáp này nó trông như thế nào.
Nói cách khác, hệ thống cơ giáp bình thường có cần ràng buộc không?
Thời Vũ suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra, đành từ bỏ, ăn thêm một cái bánh ngọt nữa, đi đến bên giường tiếp tục nằm.
Nhưng cô không biết khi cô nằm xuống, chiếc nhẫn cơ giáp vốn rất yên tĩnh bỗng hiện lên ánh sáng màu xanh dương, giọng nói máy móc lại vang lên: “Kiểm tra phát hiện gen cấp SSS+ đã ràng buộc Lan Tư Trạch Nhĩ, thử kích hoạt.
"
Khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm tinh hệ.
Một chiếc xe bay được lái vào khu vực tiêu thụ đắt đỏ mà Thời Dư đã đến vào ban ngày.
Trong dòng xe thể thao bay sang trọng, thì chiếc xe bay này cũng không có gì nổi bật.
"Mấy giờ rồi?" Một giọng nói khàn khàn hỏi.
Người phụ nữ quyến rũ bên cạnh anh ta lập tức trả lời: "Vẫn còn hai mươi phút nữa.
"
“Nhện, bên cậu như thế nào?” Người đàn ông sờ vào tai nghe lại hỏi.
“Mọi thứ đã sẵn sàng.
” Một giọng nói khàn khàn không xác định được tuổi tác trả lời lại.
"Được, mười phút nữa hành động.
"
Nói xong, bên trong xe bay yên tĩnh trở lại
Một phút sau, người đàn ông gầy gò ngồi ở hàng ghế trước của chiếc xe bay không khỏi nói: "Đại ca, chẳng qua chỉ là tiêu bản mà thôi, có cần làm hành động lớn như vậy không?"
Người đàn ông ngẩng đầu liếc anh ta một cái: "Cậu cho rằng Cố Minh Trạm là người ăn chay sao? Anh ta là quân viễn chinh đã về hưu.
"
Lực lượng viễn chinh của quân đội Liên Bang chịu trách nhiệm đóng giữ ở biên giới và các cuộc chiến tranh nước ngoài.
Người đàn ông gầy gò cười gượng một tiếng: "Đại ca, em không có ý này, em chỉ là tò mò, đối với một tiêu bản nho nhỏ…"
"Cậu có nhớ những gì tôi đã nói không, cậu không nên tò mò cũng đừng hiếu kỳ.
" Người đàn ông gầy gò còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông đó cắt ngang.
Người đàn ông nói xong liền không nói chuyện với anh ta nữa, mà người phụ nữ ngồi bên cạnh lại không nhịn được nói một câu: "Giống loài mới đại biểu cho gien mới, một khi…"
“Im miệng!” Người đàn ông quát lớn, người phụ nữ lập tức im lặng, người đàn ông gầy gò mở to mắt cũng không dám nói.
Trong xe bay yên tĩnh trở lại, sau mười phút, người phụ nữ khoác tay người đàn ông xuống xe, dựa vào người anh ta như rắn nước, thỉnh thoảng còn nở nụ cười quyến rũ.
Khi đến phòng khách sạn, đôi nam nữ nhanh chóng thay trang phục, lợi dụng địa hình và bóng tối, giống như những chú khỉ linh hoạt, dễ dàng trèo lên giữa các tòa nhà thẳng đứng và lặng lẽ đáp xuống bức tường của tòa nhà để triển lãm.
Sau vài giây chờ đợi, một chiếc ô tô bay mất lái lao ra khỏi đường bay đâm vào tầng một của phòng triển lãm, lập tức bùng cháy.
Hai người họ liếc nhau, người đàn ông ảo xuất hiện từ trong trí não, nhẹ nhàng bao phủ cửa sổ phòng triển lãm ở tầng, cửa sổ mở ra.
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ tai nghe của hai người: "Mọi thứ đã sẵn sàng, hai người chỉ có mười phút, nhớ sử dụng khung xương ngụy trang mà tôi đưa cho các người để đột nhập, nếu không hai người sẽ bị coi là kẻ trộm.
"
Vừa dứt lời, một nam một nữ lập tức tiến vào phòng triển lãm tầng tám.
Cùng lúc đó, một lớp kim loại lỏng bao phủ hết cơ thể hai người.
Ngay lập tức, bọn họ biến thành hai người kim loại, một đen một đỏ.
Bọn họ cũng không có kinh ngạc, ngón chân nhanh chóng chạm đất, hít một hơi liền vọt tới căn phòng cuối hành lang, không đợi 2 bảo vệ ở bên ngoài kịp phản ứng, hai chiếc lá liễu một đen một đỏ đã phóng tới cắt cổ họng của họ.
Cùng lúc đó, hai người lập tức đến thay 2 bảo vệ đứng đó, gần như sau một giây, một tầng ánh sáng màu vàng nhạt đến mức không thể thấy, quét từ xa đến.
Khoảnh khắc ánh sáng màu vàng nhạt chạm cơ thể hai người, họ đồng thời nuốt nước miếng.
Khi ánh sáng vàng nhạt biến mất, hai người mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông là người quay đầu đầu tiên, đặt màn hình ảo ở trên bàn tay lên trước cửa, một luồng ánh sáng xanh nhạt quét toàn thân từ dưới lên trên, một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Xác nhận thân phận, ngài Cố Minh Trạm, mời vào.
”
Cánh cửa chậm rãi mở ra, trong phòng chỉ có một tủ kính, bên trong tủ kính là tiêu bản con bướm màu đen xám.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, tiêu bản con bướm vẫn đẹp như ban ngày, nhưng không biết có phải do ánh sáng thay đổi hay không mà sáng màu xanh lá nhạt trên cánh của nó đậm hơn một chút, nhưng khi người ta nhìn kỹ sẽ cảm thấy nó không thay đổi gì.
"Đi lấy đi, tôi canh chừng.
" Người đàn ông thấp giọng nói.
Người phụ nữ gật đầu, bước nhẹ đến tiêu bản con bướm, dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào bên cạnh tủ kính, xuất hiện màn hình ảo.
Ngón tay cô ta linh hoạt chạm trên màn hình ảo, sau khi nhập một dãy số, một vết nứt nhỏ xuất hiện bên trên tủ kính, tách ra hai bên.
Người phụ nữ lấy chiếc hộp trong suốt từ trong túi không gian ra, khi nhìn lại tiêu bản con bướm màu đen xám, cô ta phát hiện râu của nó rũ xuống như lá khô, không biết từ lúc nào đã dựng đứng lên.
Cô ta sững sờ một chút, cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng chớp mắt, mới phát hiện không chỉ có cọng râu, mà cả cánh của con bướm cũng bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lá đậm.
Cô ta hoảng sợ, vội vàng nói: "Anh! Hình như nó còn sống! "
Cô ta mới nói được phân nửa, thì 1 chiếc lá khô màu đen xám bay đến, xuyên qua chất lỏng kim loại màu đỏ bao phủ bên ngoài cơ thể cô ta, cắt đứt cổ họng cô ta và cắt đứt không gian xung quanh cô ta, xé ra một động không gian màu đen.
Người phụ nữ theo bản năng ôm lấy cổ họng, chất lỏng ấm nóng phun ra và cảm giác đau đớn truyền từ cổ họng đến khiến cô ta mở to hai mắt ra.
Con bướm màu đen xám trong tủ kính không biết từ lúc nào đã giang cánh ra để lộ thân thể lớn bằng ngón tay cái ở dưới cánh.
Người đàn ông nghe thấy cô ta kêu nên quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ họng đau nhói, trước mắt anh ta là một chiếc lá khô bay xuống, đồng thời xé ra một động không gian màu đen.
Anh ta ngã xuống đất, nhìn động không gian màu đen bên cạnh anh ta đang mở rộng ra, tới khi đường kính động rộng khoảng một mét, tốc độ mở rộng mới chậm lại.
Những xúc tu ẩm ướt từ bên trong thò ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...