Xuyên Đến Tinh Tế Làm Cá Mặn


Sau khi cầm ly nước trái cây, Thời Dư đi theo Cố Tiền Khiêm vào phòng triển lãm, đây là nơi tụ tập của những người không có việc gì làm.


Tất nhiên, ngoài việc rảnh rỗi, bọn họ còn rất có tiền.


Bộ quần áo bị giặt tới trắng bệch của Thời Dư vô cùng thu hút sự chú ý, dường như cô không nhận ra rằng mình không phù hợp ở đây, vẫn ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trong phòng triển lãm, ngoại trừ tủ kính trong suốt thì không có bánh ngọt mà Cố Tiền Khiêm đã dụ cô đến.


Thời Dư nhấp một ngụm nước trái cây, khuỷu tay huých vào bụng Cố Tiền Khiêm: "Bánh ngọt của mình đâu?"

"Đừng lo, lát nữa mình sẽ mua cho cậu.

"

Thời Dư: "?"

Cố Tiền Khiêm lấy một sec trống ra, còn đúng lý hợp tình mà nói: “Cậu chỉ biết ăn ăn ăn, lần này sẽ cho cậu ăn cả ngày lẫn đêm luôn, cậu có thể có chút tình cảm hay không?”


Thấy ánh mắt của Thời Dư trở nên nguy hiểm, giọng nói của Cố Tiền Khiêm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngoan ngoãn nói: "Được, được, sau khi triển lãm kết thúc mình sẽ mua cho cậu, bánh ngọt mới nhất của Sweet Berry được không?"

Sweet Berry là tập đoàn bánh ngọt và nước uống nổi tiếng nhất trong toàn Liên Bang, cũng là một nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới.


Thời Dư lập tức nói thẳng: "Một trăm.

"

“Một! Một trăm?”

Thời Dư nhướng mày, biểu thị rằng không thể thương lượng.



Cố Tiền Khiêm còn muốn thương lượng thì có một người đi tới vỗ bả vai của cậu ta nói: "Sao em lại tới đây?"

Cố Tiền Khiêm muốn quay đầu lại nhìn xem là ai đi tới vỗ vai cậu ta, quay đầu lại nhìn, lập tức xấu hổ lui về phía sau một bước: "Anh.

"

Người tới là anh họ của Cố Tiền Khiêm, Cố Minh Trạm, nhà giàu nhất Hải Lam Tinh, là người thành lập tập đoàn Sweet Berry.



Anh ta trưởng thành và ổn trọng hơn Cố Tiền Khiêm nhiều, anh ta đeo một cặp kính gọng màu vàng trên sống mũi, và có một lăng kính nhỏ màu xanh dương rơi xuống khung bên phải làm tăng thêm vài phần quyến rũ cho anh ta.


Có phải những kẻ có tiền đều có những đam mê kỳ quái?

Cố Tiền Khiêm nhuộm một đầu tóc đỏ, Cố Minh Trạm, ừ! Có phần yêu dã.


Thời Dư lẩm bẩm trong lòng, Cố Minh Trạm nheo mắt và hỏi lại: "Tại sao em lại ở đây?"

Không hổ danh là một sĩ quan viễn chinh đã về hưu, mỗi lời anh ta nói ra đều đầy áp bức.


Cố Tiền Khiêm lắc đầu, vội vàng nói: "Em…Nghe nói ở đây có vài thứ thú vị, nên em dẫn bạn học tới đây chơi! "

Lời này rất không có sức thuyết phục.


Với tư cách là người bạn trong lời nói của Cố Tiền Khiêm, Thời Dư tự nhiên gật đầu với Cố Minh Trạm, đôi mắt hơi sáng lên.



Người thành lập tập đoàn Sweet Berry, mỗi tháng đều gửi tặng các loại bánh ngọt và nước uống cho trạm cứu trợ Hải Lam Tinh, ly nước trái cây trong tay Thời Dư là sản phẩm của tập đoàn Sweet Berry.



Uống khá ngon.


Là người tốt.


Cố Minh Trạm hơi ngạc nhiên trước thái độ của Thời Dư, nhưng khi anh nhìn đôi mắt hơi sáng của cô, anh lại cau mày, quay đầu nói với Cố Tiền Khiêm: "Đi với anh.

"

Cố Tiền Khiêm liếc nhìn Thời Dư, Thời Dư lắc lắc ly nước trái cây trong tay, ý bảo cậu muốn làm gì thì làm, chỉ cần nhớ trả bánh ngọt cho cô là được.


Khóe miệng Cố Tiền Khiêm giật một cái, đi theo Cố Minh Trạm.


Tới cũng đã tới rồi, Thời Dư dứt khoát cầm ly rượu trái cây đi tham quan phòng triển lãm.


Cô chọn một góc tương đối ít người, đứng trước tủ kính, nhìn tiêu bản bên trong.


Đây là một loại bướm màu đen xám, trên cánh có các mảng lượn sóng màu trắng, các vòng màu vàng nhạt có kích thước khác nhau rải rác đều hai bên cánh, hai cọng râu của nó như hai chiếc lá khô và cụp xuống tai thỏ, hoàn toàn che khuất khuôn mặt của bướm.


Toàn bộ cánh của con bướm rủ xuống, giống như một chiếc áo choàng quấn quanh người, nhìn từ bên cạnh nếu không để ý kỹ thì có thể nghĩ rằng đó là một con người nhỏ cỡ ngón tay cái.


Thời Dư uống một ngụm nước trái cây, và cẩn thận nhìn đôi cánh bướm, hình như có một lớp ánh sáng màu xanh lá nhạt.


Không thể phủ nhận rằng những tiêu bản bướm này rất xinh đẹp, nhưng đi kèm với nó là một cảm giác rùng rợn.



Thời Dư nhìn lần nữa, cảm giác kỳ dị vừa rồi hình như đã biến mất, không biết từ lúc nào có một người đang đứng bên kia tủ kính.


Cô vô thức ngẩng đầu lên, ánh đèn mờ ảo sau lưng người đó, suýt chút nữa làm mù mắt cô.


Đó là một cậu bé, cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, nút áo trên cùng không cài mà tùy ý mở rộng ra, lộ xương quai xanh tinh tế đẹp không tì vết, làn da vô cùng trắng, giống như chỉ cần dùng chút sức thì sẽ để dấu lại trên đó, hơn nữa cổ áo là màu đen nhìn vô cùng gợi cảm.


Thời Dư cắn ống hút và tiếp tục nhìn.


Mái tóc dài màu bạc của cậu ấy được thả tùy ý, uốn lượn đến tận thắt lưng, khi cô nhìn lên, thấy đôi môi mỏng của cậu ấy hơi mím lại, con ngươi màu đen và sâu thẳm có cảm giác thần bí.


Thật đẹp!

Thời Dư lại uống một ngụm rượu, đi lại gần nói: "Xin chào, anh tên là gì ạ?"

Ngoài việc thích ăn những chiếc bánh ngọt nhỏ xinh, Thời Dư còn thích ngắm những thứ xinh đẹp, dù sao thì cuộc sống cũng rất nhàm chán, cá mặn cũng cần phải hưởng thụ.


Cậu ấy không có trả lời cô mà nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới chớp mắt không nói gì, lúc này, truyền đến tiếng bước chân vội vã.


Thời Dư nhìn theo tầm mắt của cậu ấy, thấy Cố Minh Trạm và một vài người đàn ông mặc lễ phục đang đi đến với vẻ mặt nghiêm túc, khi nhìn thấy cậu ấy, Cố Minh Trạm liền nói: "Dữ Nghiên, sao em đi ra ngoài mà không mang theo người?"

Dữ Nghiên?

Thời Dư đang suy nghĩ, thì quay đầu lại thấy Cố Minh Trạm đang ôm trán nói: "Xin lỗi, anh hơi nóng nảy chứ không có ý trách em"

Cảm xúc của cậu bé cũng không có dao động gì mà chỉ gật đầu, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi bước đi.


Thời Dư nhìn bóng lưng mảnh khảnh gầy gò của cậu ấy, đang định uống một ngụm nước, thì lại phát ra tiếng, ly nước đã hết.


Thanh âm này vừa lớn lại đột ngột, Cố Minh Trạm hơi cau mày nhìn cô, liếc cô một cái, không nói lời nào, cùng đám người rời đi.



Cố Tiền Khiêm không biết xuất hiện từ đâu, thở dài một hơi nói: "Đi thôi, cá.

"

Nhưng Thời Dư kéo cậu ta lại: "Người vừa rồi là ai vậy?"

Không phải cô nhạy cảm, mà cô có thể cảm giác được ánh mắt đối phương đang nhìn cô rất kỹ, tựa hồ đang cân nhắc điều gì, không giống đang nhìn người lạ, nhưng cô có thể đảm bảo cô chưa từng gặp cậu ấy.

Cậu nhóc kia, dù sao người ta cũng đẹp như vậy chỉ cần cô không mù ,không mất trí nhớ thì không thể quên được.


Cố Tiền Khiêm hỏi theo bản năng: "Người nào?"

“Người đã đi khỏi với anh họ cậu đó?” Thời Dư hỏi, cố gắng làm cho người khác nghe cô hỏi không có mục đích khác.


Cố Tiền Khiêm nhìn xung quanh: “À, người đó hả, là bạn của anh mình, đến Thủ Đô Tinh”

“Thủ Đô Tinh?” Ông chú keo kiệt đi thăm người thân là ở Thủ Đô Tinh.


“Đúng vậy!” Cố Tiền Khiêm trả lời, lại nói nhỏ bên tai Thời Dư: “Nghe nói là nhân vật lớn, xuất thân từ quân đội.



Sau khi nói xong, Cố Tiền Khiêm nhìn trái nhìn phải, ôm bả vai Thời Dư, dẫn cô đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Đi thì đi, không thể xem giống loài mới rồi, nếu biết lần này mình sẽ gặp anh họ.

Còn phải trả một trăm cái bánh ngọt thì nói cái gì mình cũng sẽ không đi tới đây.


Khi Thời Dư nghe thấy một trăm cái bánh ngọt, ngay tức cô quên mất cậu bé vừa rồi.


Sai khi hai người rời khỏi, không ai để ý rằng tiêu bản bướm mà vừa rồi Thời Dư nhìn đang khẽ rung cánh, phấn trong suốt trên cánh rơi xuống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui