Phía sau, Lưu Tú Mai vẫn đang bực bội về chuyện cái bánh thịt, giọng chua chát quát lên, “Còn mấy bộ của chúng tao nữa, giặt hết đi rồi về nấu cơm.
”
Nguyên chủ trước đây ở nhà này chính là người để họ sai vặt, còn thua cả người ở thời xưa.
Nhưng giờ cô đã khác, không còn là bao cát cho người khác xả giận nữa.
Lâm Thư Nhan không chịu nổi thêm một chút nào.
Cô khinh bỉ cười lạnh, nhấc một chiếc áo trong thùng giặt lên.
Cái nhà này đúng là lố bịch, một cô con gái thô lỗ, kiêu ngạo, không có văn hóa như Hạ Diễm Diễm mà còn được coi là báu vật, lại mơ mộng gả cho quan chức trong thành.
Đúng là chỉ có mắt mù mới thế.
Cô ném quần áo xuống đất, giọng lạnh lùng vang lên:
“Quần áo của ai thì tự giặt.
Hạ Chương cưới tôi vào là để chăm sóc hai đứa nhỏ, chứ không phải hầu hạ cả đám các người!”
“Hừ, hôm nay mày cứng nhỉ.
”
Lưu Tú Mai lao tới, đẩy mạnh Lâm Thư Nhan: "Chúng tao tốt bụng cho mày ở nhờ, giặt chút quần áo thì làm sao! Dám không hầu hạ chúng tao đàng hoàng à!"
Lâm Thư Nhan trừng mắt nhìn lại, “Được thôi, khi tôi giặt quần áo, để xem tôi có nên cho cả làng ngó qua cái quần lót đỏ của bà, hay cái áo lót độn ngực của Hạ Diễm Diễm không nhé.
”
Hạ Diễm Diễm thân hình thấp bé, trước và sau đều phẳng.
Thời này, ở thành phố đã có nội y, nhưng ở quê vẫn còn mặc ngực áo độn bằng bông.
Cô ta nghĩ rắng đàn ông đều thích ngực lớn, nên áo nào cũng độn hai miếng bông dày.
Lúc này, chiếc áo độn ngực đang vung vẩy trong tay Lâm Thư Nhan như đang chế giễu Hạ Diễm Diễm.
"Mày… mày vô liêm sỉ! Tao không cần mày giặt nữa!"
Hạ Diễm Diễm giật lại quần áo, mặt vừa đen vừa đỏ, chạy nhanh về phòng.
Lâm Thư Nhan liếc qua đống đồ trên tay Lưu Tú Mai.
Ánh mắt như muốn nói: bà dám đưa, tôi dám cho cả làng xem quần đỏ của bà.
“Mày cứ chờ đấy, tao sẽ viết thư cho Hạ Chương, bảo nó về dạy dỗ mày!”
“Bà tưởng bà là ai?,” Lâm Thư Nhan đảo mắt khinh thường, xách thùng giặt rời đi.
Đồ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Muốn mách lẻo?
Không đợi mấy người mách, tôi còn định mách trước đây này !
Tuy nhiên, lời Lưu Tú Mai cũng nhắc nhở cô, đây là nhà của họ, ở đây cô luôn ở thế bị động.
Hơn nữa, Lưu Tú Mai còn hay kích động mối quan hệ giữa cô và Hạ Tiểu Thụ.
Hạ Tiểu Thụ tuy thông minh nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, chưa kể Phúc Bảo với thân hình đầy vết thương, cô không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chúng, khi đó thì không tránh khỏi việc bị đánh đập.
Lâm Thư Nhan nghĩ, tốt nhất vẫn là tìm một chỗ dọn ra ngoài, đưa hai đứa trẻ đi xa, đến lúc đó sẽ dễ dàng hàn gắn tình cảm.
Quan trọng hơn cả, cô không đến đây để làm nô tài cho người khác!
Không biết trong thôn có nhà nào cho thuê không, có lẽ nên hỏi thử công xã.
Còn tiền trợ cấp và phiếu mà Hạ Chương gửi về, vốn là cho cô và hai đứa nhỏ, phải tìm cách lấy lại thôi.
*
Khi trở về phòng, Lưu Tú Mai vẫn đang giận dữ mắng chửi om sòm.
“Tức chết đi được, hôm nay Lâm Thư Nhan muốn tạo phản à!! Đợi nó về xem tao có xử lý nó không!”
Hạ Diễm Diễm tuy không có nhiều học thức, nhưng đầu óc vẫn còn chút linh hoạt, không dễ nổi nóng như mẹ mình.
Nhìn đống quần áo bẩn trên tay, cô ta nghi ngờ nói, “Không đúng mẹ à, sao hôm nay đứa ngốc đó nói chuyện mạch lạc thế? Lại còn dám uy hiếp chúng ta.
”
Nghe con gái nói vậy, Lưu Tú Mai cũng bắt đầu suy nghĩ.
“Đúng thật… Nó còn lấy cả bánh nhân thịt đi.
”
Hai mẹ con nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ hoài nghi không thể tin nổi.
“Chẳng lẽ nó đã hết ngốc rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...