Khi bàn tay nhỏ ấy duỗi ra, Lâm Thư Nhan nhíu mày, thấy cánh tay gầy guộc của đứa trẻ chi chít những vết bầm tím, còn có vài chỗ hồng đỏ, rõ ràng là vừa bị véo xong.
Lâm Thư Nhan tức giận đến run lên.
Trong ký ức của cô, nguyên chủ chưa từng đánh Phúc Bảo, hơn nữa, nhìn cách đứa bé ngoan ngoãn ôm cô, không hề có dấu hiệu phản kháng, những vết thương này rõ ràng không phải do nguyên chủ gây ra.
Sao có thể nhẫn tâm đánh đứa bé nhỏ thế này, thật sự quá tàn nhẫn.
Cô vừa tức giận vừa xót xa, “Phúc Bảo, con có đau không?”
Đứa bé tuy đã trải qua cơn đau, nhưng giờ được ôm ấp dịu dàng, mọi đau đớn dường như tan biến.
Phúc Bảo ôm chặt lấy cổ Lâm Thư Nhan, khuôn mặt nhỏ ngây thơ và đơn thuần, lí nhí gọi: “Ô ô …”
“Ầm ——”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh.
“Ồ, tỉnh rồi hả? Dám giả chết với tao, mau dậy làm việc ngay”
Người phụ nữ đứng ở cửa, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét và khinh thường.
Đó chính là thím của Hạ Chương, Lưu Tú Mai.
Lưu Tú Mai khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Nghe tin Lâm Thư Nhan rơi xuống nước và được thôn dân đưa về nhà, bà từ ngoài ruộng lo lắng chạy về, nhưng khi thấy cảnh này thì lại bực tức không thôi.
Bà ta chỉ biết nghĩ đến việc làm sao để lợi dụng con ngốc này làm việc, cái gì cũng không làm được, thật sự ngu ngốc.
Trong lòng Lâm Thư Nhan như đổ lửa, lạnh lùng nhìn Lưu Tú Mai: “Ra ngoài!”
Lưu Tú Mai bị quát bất ngờ, sửng sốt một lúc rồi lập tức hét lên: “Ra ngoài? Mày dám đuổi tao ra ngoài à, đây là nhà tao, tao mới là người thu nhận mày, có đuổi thì tao đuổi mày đi ấy!”
“Mày trông thế này thì làm được trò trống gì chứ, bảo mày dạy dỗ Hạ Tiểu Thụ, giờ người đâu?”
Nghe nhắc đến tên anh trai, Phúc Bảo khẽ ngẩng đầu lên khỏi vai Lâm Thư Nhan, ánh mắt sợ sệt nhìn Lưu Tú Mai.
Lâm Thư Nhan khẽ nhướn mày, giọng cao hơn: “Chạy rồi, vậy còn bánh của tôi đâu?”
“Chạy? Mày không biết đuổi theo à, nhìn cái dáng mày kìa, bánh mày làm sớm bị nó ăn mất rồi, tối nay cho tụi m nhịn luôn!”
Lưu Tú Mai vừa quát tháo vừa làm ầm ĩ, mỗi lần xúi con ngốc này đánh đứa nhỏ cũng đều đánh không được vài cái.
Mà hôm nay nguyên chủ đuổi đánh Hạ Tiểu Thụ là vì trong nhà có mấy phần bánh nhân thịt dưa chua.
Bánh chia đều, mỗi người một cái, tổng cộng phải có sáu cái.
Nhưng Lưu Tú Mai nói rằng một cái của Lâm Thư Nhan đã bị Hạ Tiểu Thụ ăn trộm, vì vậy bà ta xúi cô đuổi theo đánh đứa nhỏ.
Ở thời kỳ này, có thể ăn thịt mỗi tháng một lần đã là xa xỉ.
Nhà họ Hạ mỗi tháng có thể ăn thịt ba lần, đều nhờ vào số tiền trợ cấp và đống phiếu mà Hạ Chương gửi về hàng tháng.
Thường là ba phiếu thịt.
Đó là dành cho bọn trẻ, nhưng Lưu Tú Mai không nỡ cho chúng ăn, lần nào cũng tìm lý do để cắt bớt vài phần của đứa nhỏ hoặc phần của Lâm Thư Nhan.
Lâm Thư Nhan không còn là con ngốc như trước nữa, dù ký ức có lỗ chỗ không đầy đủ, nhưng chuyện xảy ra mới đây cô vẫn nhớ rõ ràng.
Chính cô là người đã băm thịt trong bếp.
Bánh cũng là do cô tự tay nặn.
Tổng cộng có sáu cái, và Hạ Tiểu Thụ chắc chắn không thể ăn trộm.
Nhà họ chỉ ăn khi mọi người đã tập trung đầy đủ, đợi Hạ Thành Quốc về thì mới ăn.
Chắn chắn mấy cái bánh vẫn còn ở trong bếp.
Nghĩ vậy, Lâm Thư Nhan đặt Phúc Bảo lên giường, rồi nhanh chóng bước xuống.
Cô chạy vài bước đến cửa, mạnh mẽ đẩy Lưu Tú Mai sang một bên, vội vàng chạy thẳng qua nhà chính bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...