Cô ta còn tự thấy có đứa nhỏ này ở đây, cô ta không còn phải dè dặt cẩn thận nữa, hoàn toàn để lộ bản tính.
Lưu Mỹ Lệ dựa vào mang thai càng ngày càng tác quái, nguyên chủ có tính cách bánh bao, không đành lòng vì cô mà mâu thuẫn với chị dâu, khiến cha mẹ và anh trai nhọc lòng.
Hơn nữa nhà xưởng ở thành phố cũng không có suất tuyển nhân viên, còn nghe người ta thổi gió, đầu óc nóng lên đến bên đường phố báo danh xuống nông thôn.
Sau này tỉnh táo biết làm thanh niên trí thức khổ cỡ nào, rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn xong thì vĩnh viễn không thể trở về, hoàn toàn không như cô tưởng tượng nên bị dọa.
Cô được cưng chiều từ nhỏ, đâu từng chịu loại khổ như vậy, cố ý dùng nước lạnh tắm rửa, còn mở cửa để gió thổi lạnh cả đêm, muốn sinh bệnh tránh phải đi không nghĩ tới đi đời nhà ma.
Cô gái nhỏ này cũng là tâm hồn quá yếu ớt, người lại ngây thơ thiện lương, chỉ biết nghĩ cho người khác, mới tạo thành kết quả này.
Diệc Thanh Thanh nhìn, là con gái của cha Diệc mẹ Diệc thật tốt, bảo vệ chu toàn, nếu không hai anh em đã không có tính cách như vậy.
Thực ra chỉ cần cô gái nhỏ gặp phải vấn đề khó hỏi cha mẹ nhiều chút, như vậy bi kịch sẽ không xảy ra, dù sao cha Diệc mẹ Diệc cũng là người khôn khéo.
Nếu nhà bọn họ không trọng nam khinh nữ, thì không có khả năng bị “con trai” trong bụng Lưu Mỹ Lệ đo nắn, chẳng qua là tốt bụng, nghĩ đây là một sinh mệnh nhỏ lúc này mới tạm nhẫn nhịn.
Nhưng mà nhẫn nhịn này nhiều nhất trong ăn uống, có thể làm mấy yêu cầu không quá phận của cô ta.
Lưu Mỹ Lệ không để ý chuyện này lắm, cô ta một lòng cho rằng mình mang thai cục cưng bảo bối, từ đây sẽ là đại công thần của Diệc gia.
Trên thực tế cha Diệc mẹ Diệc, bao gồm anh Diệc cũng sợ hiện giờ xung đột quá mức làm đứa bé bị thương, đợi đứa bé sinh ra xong, cho dù là nam hay nữ, chỉ sợ Lưu Mỹ Lệ cũng không được sống tốt.
Tối hôm qua khi Diệc Thanh Thanh tiếp nhận cơ thể này đầu choáng váng mơ hồ, bị sốt không nhẹ, suýt chút nữa cho rằng mình lại thăng thiên lần nữa.
Sau khi biết rõ mọi chuyện xong, cô nhanh chóng tìm cha mẹ của nguyên chủ suốt đêm đưa tới bệnh viện.
Người nào có thể nghĩ tới cô xuyên qua xong cũng ở trong bệnh viện?Diệc Thanh Thanh thở dài, nguyên chủ là bị chị dâu của mình hố, rõ ràng là chị dâu nguyên chủ nhìn chằm chằm công việc của mẹ nguyên chủ, sợ mẹ nguyên chủ vì không để nguyên chủ xuống nông thôn mà nhường công việc cho nguyên chủ.
Cô truyền một đêm lúc này mới có tinh thần, trong bụng đã sớm trống trơn, cô mặc thêm quần áo cầm lấy cơm hộp.
Cháo còn nóng hổi, còn có một quả trứng gà.
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng ăn cháo, một dòng nước ấm ùa vào trong cơ thể cô, thoải mái hơn nhiều, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới cháo gạo trắng lại ngon như vậy.
Ăn xong cháo thì bóc vỏ trứng gà, cắn một miếng nhỏ.
“Ừng ực…” Bác gái và đứa bé trên giường bên cạnh cùng nuốt nước bọt.
Diệc Thanh Thanh: “…”Cô nhanh chóng há to miệng nhét trứng gà vào, tránh người ta đỏ mắt.
Thời đại này thiếu thốn vật tư, mọi người vì miếng ăn chuyện gì cũng có thể làm được.
Người cùng chung phòng bệnh với cô họ Hứa, nói là eo lưng đau tới nằm viện, con gái bà ta bỏ tiền.
Bác gái Hứa này vốn bảo cháu trai ở chung với bà ta, lúc trước cháu trai của bà ta ngủ trên giường của Diệc Thanh Thanh hiện giờ, Diệc Thanh Thanh tới thì giường đầy, chỉ có thể ngủ cùng cháu trai.
Bà ta thở ngắn than dài cả đêm, còn lấy lý do vóc dáng Diệc Thanh Thanh nhỏ muốn cháu trai của bà ta chen chúc nằm với cô, bị mẹ cô mắng cho một trận, lúc này mới thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...