“Con sửa thế nào? Bây giờ thiên sứ phương Đông rất tức giận, con phải lấy ra thành ý!” Đường Niệm Niệm cố ý hỏi.
Kurt nhanh chóng động não, còn cố gắng hơn cả lúc hắn ta thi đại học, sau khi vặn nát óc, cuối cùng hắn ta cũng nghĩ được cách hay, chân thành nói: “Bây giờ kinh tế Hoa Hạ lạc hậu, con sẽ nhập thêm hàng của họ, lần này con mang theo không ít tiền, số tiền này con đều sẽ tiêu sạch, còn ra giá cao, để người Hoa Hạ kiếm nhiều tiền hơn, được không?”
Đường Niệm Niệm giả vờ nghĩ ngợi, miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó cô và Thẩm Kiêu lại biểu diễn thuật biến mất ngay tại chỗ, mắt của Kurt không chớp một cái, trân trân nhìn họ biến mất khỏi phòng.
Qua rất lâu, hắn ta mới dám xuống giường, run rẩy đi tới chỗ Đường Niệm Niệm và thần chết từng đứng, vươn tay vẫy mấy cái, đều là không khí, người thật sự biến mất rồi.
Kurt càng thêm run rẩy, nhét ngón tay vào trong miệng, ra sức cắn một cái, cơn đau khiến hắn ta càng thêm tỉnh táo, nhìn giọt máu trên ngón tay, còn có chiếc thảm bị đái ướt, cuối cùng hắn ta cũng phản ứng lại, không phải nằm mơ.
Vừa nãy hắn ta thật sự suýt chút bị thần chết dẫn đi!
Hắn ta mới ba mươi tuổi!
Thánh mẫu Maria, Amen, tạ ơn Chúa, tạ ơn thượng đế!
Bây giờ Kurt vô cùng cảm kích mẹ, may nhờ mẹ là giáo đồ trung thành của Cơ Đốc giáo, mỗi tuần đều sẽ dẫn hắn ta đi bái lễ, tiến hành cầu nguyện chân thành, cho nên lúc nguy nan, thánh mẫu Maria mới cứu hắn ta.
Cảm tạ Maria!
Kurt vẽ chữ thập trước ngực, biểu cảm cực kỳ thành khẩn.
Mấy người bạn của hắn ta cũng chịu đả kích tương tự, đêm nay, có không ít người đã định sẵn phải mất ngủ.
Khát vọng biểu diễn của Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đạt được thỏa mãn cực lớn, họ quay về phòng, vào không gian thay đạo cụ, cất đi, sau này nói không chừng có thể dùng tới nữa.
Trời đã sáng.
Nhà nghỉ lại trở nên náo nhiệt, các thương nhân nước ngoài đều đã dậy, đến nhà ăn ăn sáng, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu cũng đi.
Lucian và đám bạn của gã ngồi với nhau.
Kurt và đám bạn của hắn ta ngồi với nhau.
Nét mặt của họ đều gần như nhau, sợ hãi hoảng loạn, thấp thỏm bất an.
“Các người cũng nhìn thấy sao? Thần chết quá đáng sợ, cây liềm đó kề ngay cổ của tôi, tiến lên chút nữa đã cắt đứt cổ của tôi rồi, may mà Maria tới…”
Lucian càng nói càng kích động, múa may tay chân kể lại chuyện gặp phải tối qua.
“Đúng đúng đúng, tôi cũng như vậy, Maria đã cứu tôi!”
Đám bạn của gã lần lượt lắc đầu, biểu cảm đều là may mắn sau khi thoát kiếp.
Nét mặt của mấy người ngày càng nghiêm túc, dần im lặng, bởi vì cuối cùng họ cũng chắc chắn sự kiện tối qua không phải mơ, họ thật sự suýt chút bị thần chết dẫn đi.
Mà lời hứa họ hứa trước mặt Maria cũng phải đi thực hiện, nếu không tối nay, cái chờ đợi họ lại là lưỡi liềm của thần chết.
Chủ đề nhóm Kurt đàm luận cũng là chuyện này, phản ứng cũng giống nhau.
“Tôi đã hứa với Maria sẽ tiêu sạch tiền mang tới!” Kurt nói.
“Tôi cũng hứa rồi.
”
Những người khác tỏ ra phiền muộn, điều này vượt ngoài dự toán của họ.
“Tiêu đi, lẽ nào các người còn muốn gặp lại thần chết?” Một người khác cười khổ.
Mọi người đều biến sắc, lần lượt lắc đầu, đời này của họ không muốn gặp lại thần chết nữa.
Đường Niệm Niệm nghe thấy rõ cuộc trò chuyện của những người này, khóe miệng không khỏi giương lên, coi như những người này thức thời, nếu hôm nay không đi thực hiện lời hứa, thứ chờ đợi họ đêm nay chính là quỷ Satan.
Mấy đại biểu nhà máy dệt cũng có mặt, đều mặt ủ mày cau, không có chút khẩu vị.
Chủ nhiệm Giải khuyên: “Ít nhiều cũng ăn một chút, tôi đã gọi điện thoại cho lãnh đạo xin chỉ thị rồi, hôm nay chắc sẽ có câu trả lời.
”
“Bây giờ chỉ có thể để người tây đắc ý, bán cho họ với giá thấp, chúng ta xót cho những tổn thất này, mấy tháng làm không công!”
Mấy người đều đỏ mắt, họ chỉ hận mình quá vô dụng, mắc bẫy của người tây, tạo nên tổn thất lớn như vậy cho tổ quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...