Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Nghe tiếng hít thở đều đặn bên cạnh, anh hơi sầu lo nhắm mắt lại.
Bảy tám đứa, anh cảm thấy mình nuôi không nổi.

Buổi trưa hôm sau, Giang Minh Xuyên dẫn đầu bếp Trương cùng về nhà.
Đầu bếp Trương còn xách theo một cái giỏ, bưng hai món ăn từ trong giỏ đặt lên bàn.

Ông ấy cũng rất thành thật, vừa ăn cơm vừa nói với Kim Tú Châu: “Tuy rằng chú đã làm đầu bếp nhiều năm, nhưng thực ra hồi mới vào bộ đội, chú còn chẳng biết nấu món gì, đều đi theo sư phụ già hồi trước học tập, nhưng cũng chỉ học được đôi chút mà thôi.

Sư phụ dạy chú nói với chú rằng, đầu bếp hồi xưa đều có truyền thừa, chú nhờ Minh Xuyên hỏi cháu không phải có ý đồ khác đâu.

Con người chú rất chân chất, chú chỉ cảm thấy loại bánh đó rất ngon nên nghĩ rằng học được thì sau này có thể làm đồ ăn sáng cho mọi người, chứ không suy nghĩ nhiều.

Cháu đừng nghĩ xấu cho chú.”

Kim Tú Châu chỉ mỉm cười, nói: “Chú là người mà Minh Xuyên tin tưởng, tất nhiên cháu cũng coi chú như người một nhà, nhưng đồ gia truyền như thế này, cháu cũng rất khó xử.

Hồi trước trưởng bối trong nhà dạy cháu đã dặn dò rất kỹ không được truyền ra ngoài, tuy rằng bây giờ vị trưởng bối đó đã không còn nữa, nhưng cháu vẫn không dám làm trái ý.”
“Có điều, Minh Xuyên thường xuyên nói với cháu, bộ đội là một tập thể lớn, đôi khi không cần so đo thiệt hơn của một cá nhân.

Suy nghĩ của chú cũng là muốn tốt cho mọi người, gia đình cháu cũng không thể ích kỷ, nếu cháu tự làm thì chắc sẽ không sao đâu.”
Nghe vậy, đầu bếp Trương nở nụ cười.
Ngay cả Giang Minh Xuyên cũng hiểu được tính toán của cô, không khỏi bất đắc dĩ nhìn cô.
Kim Tú Châu còn xòe tay tính toán: “Thực ra cháu còn biết làm bánh ốc hấp sữa, cự thắng nô, kiến phong tiêu, bánh củ mài mứt táo, bánh bao vỏ đậu hủ, ngoài ra cháu còn biết nấu một số món ăn, cá hấp sữa, canh gà hầm măng, vịt nướng lò than vân vân… Rất nhiều rất nhiều.”
Sợ họ hiểu nhầm cô còn bổ sung một câu: “Cháu chỉ biết cách nấu chứ chưa có cơ hội làm thử, nhưng nếu thực sự làm thử thì chắc sẽ thành thạo rất nhanh.”
“…”
Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên đưa đầu bếp Trương rời đi.


Chờ đến khi ra khỏi cổng, đầu bếp Trương kìm lòng không đậu cười nói: “Vợ cháu thông minh hơn cháu nhiều.”
Chẳng những thông minh mà còn đủ mặt dày.
Giang Minh Xuyên không phủ nhận.

Về nhà, anh không nhịn được hỏi: “Em muốn làm việc ở căn tin à?”
Kim Tú Châu gật đầu: “Trong nhà không có nhiều tiền, không thể chỉ dựa vào một mình anh.”
Nghe vậy, Giang Minh Xuyên không nói gì.

Tiền lương mỗi tháng của anh chia thành mấy phần, một phần gửi cho em gái, một phần gửi cho cha mẹ nuôi, còn một phần gửi cho gia đình chiến hữu đã hy sinh, bây giờ phần tiền gửi về nhà họ Phó đã được giảm bớt, vợ của một chiến hữu khác cũng tìm được việc làm.
Anh bèn nói: “Tiền cho em gái thì vẫn phải gửi, sau này cha mẹ nuôi của em ấy lại đẻ một đứa em trai, anh sợ em ấy sống không tốt.

Anh đã viết thư nói chuyện với cha mẹ nuôi rồi, họ sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Kim Tú Châu nhanh chóng an ủi: “Anh đừng suy nghĩ lung tung, em chỉ cảm thấy một mình anh kiếm tiền thì quá vất vả, anh làm vậy không sai, chờ sau này cuộc sống của chúng ta khá khẩm hơn rồi trợ cấp lại cũng được.”
Nhưng trong lòng cô lại không nghĩ như vậy.

Sau khi nghe thím Ngô nói chuyện, cô biết cha nuôi của Giang Minh Xuyên có được thành tựu như ngày hôm nay đều nhờ ăn bám vào vinh quang của cha mẹ anh, nay Giang Minh Xuyên đi đến tình trạng này dựa vào bản thân anh, còn con trai ruột của ông ta thì lại được trải đường đầy đủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận