Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Nhưng kiếp trước, cô không cảm thấy hạnh phúc.

Chuyện duy nhất về Đại Nha mà cô nhớ là lúc Kim Tú Châu sắp ly hôn với cha Giang, có một ngày cha Giang bỗng nhiên đi tìm cô khi cô đang làm bài tập, lén lút đưa cho cô một khoản tiền, nói với cô rằng chị Đại Nha mất rồi, sau này cô gả chồng thì phải cảnh giác cao độ, đối phương phải có nhân phẩm tốt thì mới gả, nếu bị bắt nạt thì hãy dùng khoản tiền này tìm ông ấy, ông ấy nói rằng cha sẽ làm chỗ dựa cho con.

Đêm đó, đôi mắt cha Giang đỏ hoe, nói rất nhiều lời với cô.

Nhưng lúc ấy Phó Yến Yến không hề hay biết, trong lòng cô cũng oán trách cha Giang không đối xử tốt với mẹ mình.

Sau này, trong rất nhiều ngày đêm, cô đều hối hận vì sao lúc ấy không nói với cha Giang thêm mấy câu, nhìn ông ấy thêm lấy lần, đó là người duy nhất tốt với mình trên thế gian này.

Nhìn Đại Nha, Phó Yến Yến bỗng nói: “Đúng thế, bởi vì anh trai muốn đi học nên nói với cha mẹ, cho nên cha mẹ đưa anh ấy đến trường.


Nghe vậy, Đại Nha sửng sốt, lập tức lộ vẻ hâm mộ: “Cha mẹ em tốt thật đấy.


Phó Yến Yến quay sang nhìn chậu than, bình tĩnh nói: “Chị cũng sẽ được đi học mà, nếu chị muốn đi học thì nói với cha mẹ, đi học rất vui, sẽ được học rất nhiều kiến thức mới mẻ.



Nghe vậy, Đại Nha không nói lời nào.

Cha không nhúng tay vào việc gia đình, mẹ và bà nội đều cho rằng con gái đi học chẳng có ích lợi gì, cả ngày chạy ra ngoài, không thể đỡ đần việc gia đình, nhất là ở quê còn có gia đình bác cả phải sống dựa vào cha.

“Bác cả là con của bà nội trước, nhưng bác cả bị bệnh, quanh năm suốt tháng nằm trên giường, bác dâu cả phải chăm sóc bác ấy với hai đứa con, tiền lương mỗi tháng của cha phải gửi về quê hơn một nửa.


Đại Nha cũng không biết vì sao mình lại kể chuyện này cho em gái mới ba tuổi, chẳng qua trong lòng cô bé vẫn rất khó chịu.

“Đó là chuyện của người lớn, chị không thể khiến bản thân chịu thiệt thòi.


Phó Yến Yến do dự rồi nói một câu, đây là câu nói mà mấy hôm trước Kim Tú Châu nói với Hạ Nham.

Hạ Nham sợ mình đi học sẽ khiến gia đình gánh vác nhiều hơn.


Đại Nha im lặng.

Hai chị em đều không nói thêm câu nào, mãi đến buổi trưa Kim Tú Châu về nhà, trong nhà mới lại trở nên náo nhiệt.

Kim Tú Châu mang một rổ đồ vật về nhà, cười ha ha chào tạm biệt Tiền Ngọc Phượng rồi dẫn Phó Yến Yến về nhà.

Về đến nhà, cô bày từng món đồ trong rổ ra ngoài, ngoại trừ bột gạo nếp và bột vừng đen đã xay nhuyễn, còn có rau tươi và một ít nấm khô, thậm chí còn có một miếng thịt khô: “Đều là thứ tốt, buổi tối mẹ làm cho cả nhà ăn.


Thấy đôi mắt lấp lánh của Kim Tú Châu, nội tâm Phó Yến Yến bỗng trở nên mềm mại.

Hôm nay Giang Minh Xuyên hơi bận, nhờ người truyền lời buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm.

Kim Tú Châu sẽ không để mình và con chịu thiệt, cắt một miếng thịt khô nhỏ xào rau, còn nấu hai quả trứng.

Phó Yến Yến: “…”
Thôi, cứ nhắm mắt cho qua vậy, không cần thiết truy cứu hai người họ có phải là một người hay không.

Một lớn một nhỏ ăn cơm ngon lành.

Buổi chiều, Kim Tú Châu dẫn theo Phó Yến Yến bắt đầu làm bánh trôi, cuối cùng không đủ nhân, Kim Tú Châu bèn xoa bột nếp thành từng viên nhỏ.

Hạ Nham tan học về nhà thấy em gái đang ngồi trong bếp ăn vặt, từng viên bột tròn vo dính nước đường màu đỏ, gắp một viên lên sẽ kéo ra một sợi đường thật dài, cậu bé lập tức nhiệt tình chạy vào bếp, hỏi: “Em gái, em đang ăn cái gì vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận