Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Anh vốn định để con gái ngủ chung với hai vợ chồng mấy năm nữa rồi mới cho ngủ riêng, nào ngờ cô nhóc cũng khăng khăng đòi ngủ một mình.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên chưa từng nuôi con nên không hiểu lắm, bèn chiều theo ý chúng.
Giang Minh Xuyên khiêng giường tầng trong ký túc xá của mình hồi trước đến đây, sợ hai đứa bé trèo lên trèo xuống không an toàn, anh còn mượn cái cưa cưa đứt chính giữa, mài cho bằng phẳng rồi đặt trong phòng nhỏ, một trái một phải, còn treo tấm rèm ngăn cách chính giữa.
Anh nhờ người chuyển hết tất cả đồ đạc trong ký túc xá mà lúc trước mình chưa dọn sang đây, còn có mấy bộ chăn cũ, trải trên giường nhỏ vừa đẹp.
Nghĩ đến chuyện tối qua Kim Tú Châu nói Hạ Nham cần đi học, anh lại ra ngoài bưng một cái bàn cũ về nhà, lau chùi gột rửa rồi đặt trong phòng nhỏ.

Cuối cùng anh ngắm nghía căn phòng, có vẻ như vẫn không hài lòng cho lắm, lại tìm thêm một đống báo cũ dán lên vách tường.
Hai đứa bé cầm khoai lang nướng chín, vừa ăn vừa xem anh làm việc.

Nhìn chiếc giường nhỏ của riêng mình, Hạ Nham không nhịn được liên tục vuốt ve, còn hỏi Phó Yến Yến: “Em gái, em chọn cái giường nào?”
Phó Yến Yến không quan tâm đến cậu bé: “Cái nào cũng được.”
Hạ Nham cũng không giận: “Thế thì anh chọn cái giường bên cửa.

Mở cửa ra gió thổi vào, sẽ lạnh.”
Phó Yến Yến liếc cậu bé, không lên tiếng.

Kim Tú Châu cũng tò mò vào phòng xem xét: “Hai đứa bé ngủ chung một phòng sẽ không sao chứ?”
Giang Minh Xuyên không hiểu ý cô, cứ tưởng cô lo lắng hai đứa bé còn nhỏ: “Không sao đâu, từ nhỏ anh đã ngủ một mình rồi, quen rồi thì sẽ ổn thôi.”
Hạ Nham cũng nhanh chóng nói: “Con sẽ chăm sóc em gái chu đáo.”
Thế là Kim Tú Châu không nói gì nữa.
Chờ đến khi không có ai bên cạnh, Hạ Nham lén lút nói với Phó Yến Yến: “Em gái đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.

Anh em mình không ngủ chung với cha mẹ nữa, cha mẹ còn phải sinh em trai út.”
Cậu bé chỉ dám gọi cha mẹ lúc chung quanh không có người.
Phó Yến Yến: “…”
Biết còn rất nhiều.
Nhưng đến buổi tối, một nhà bốn người vẫn nằm chung trên giường.

Kim Tú Châu cảm thấy chăn hơi mỏng, chờ khi nào làm xong chăn mới rồi hẵng chia phòng ngủ.
Một ngày trước tết Nguyên tiêu, Hạ Nham được đi học.


Trong bộ đội không có trường học nên cậu bé sẽ học ở trường học nông thôn.
Hạ Nham được coi như học sinh chuyển trường, nhưng cả nhà vẫn rất coi trọng.

Kim Tú Châu còn cố ý sang nhà hàng xóm hỏi thăm có cần chuẩn bị thứ gì không.

Tại Đại Cảnh triều, muốn đi học thì phải chuẩn bị lễ bái sư.
Tiền Ngọc Phượng nói chỉ cần chuẩn bị một cái túi sách và hộp cơm là được.
Kim Tú Châu bỏ ra một buổi chiều để may một chiếc túi sách, còn hộp cơm thì dùng ca tráng men mà bộ đội phân phát.

Ngày đầu tiên, cả nhà đều dậy sớm, Ngô Tiểu Quân còn cố ý sang nhà đón Hạ Nham.
Hạ Nham mặc áo bông mới, sắc mặt hồng hào ra ngoài.

Kim Tú Châu đứng trước cửa dặn dò cậu bé: “Chăm chú nghe giảng bài, về nhà dạy thím với em gái.”
Hạ Nham gật đầu thật mạnh.
Buổi tối Giang Minh Xuyên về nhà thì thấy con trai thật sự đang dạy Kim Tú Châu và con gái học chữ.

Kim Tú Châu học rất nghiêm túc, còn chỉ vào chữ đằng sau sách giáo khoa, Hạ Nham lắc đầu nói mình không biết, thầy giáo chưa dạy đến đó.
Sách giáo khoa mới được phát hôm nay, nhưng rất cũ, là sách mà trước kia học sinh từng dùng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận