Sau khi thương lượng xong, Kim Tú Châu lại lộ vẻ rối rắm, cuối cùng kể rõ mười mươi chuyện xảy ra trong bữa cơm hôm qua:
“Em cũng không biết tại sao lại như vậy nữa.
Theo lý mà nói thì lần đầu tiên em đến đây, không quen biết chị ta, sao trông chị ta như thể có thù oán với em vậy? Em cũng chỉ dám nói như vậy với chị thôi, em hỏi chuyện này cũng là vì cảm thấy chị tốt bụng, dù sao thì về sau em sẽ sống ở đây, sợ lại đắc tội người ta chỗ nào.”
Nghe vậy, Tiền Ngọc Phượng nhất thời tỉnh táo, không ngờ tối qua lại náo nhiệt đến thế.
Cô ta lập tức há miệng định kể tuốt tuồn tuột cho Kim Tú Châu nghe, nhưng ngẫm nghĩ lại hơi do dự, nếu mẹ chồng biết thì nhất định sẽ mắng cô ta.
Nhận ra tâm tư của cô ta, Kim Tú Châu cười nói: “Cho dù chị dâu nói gì, em cũng sẽ rất biết ơn, sau này có chuyện gì em cũng dám kể cho chị nghe.”
Lực sát thương của câu nói này quá mạnh, Tiền Ngọc Phượng lập tức nói với vẻ mặt thần bí: “Em đừng nói với người ta là chị kể cho em đấy nhé.”
Kim Tú Châu gật đầu thật mạnh.
“Tranh thủ lúc mẹ chồng vắng nhà, chị mới dám nói với em.
Chị biết bà Lưu Hồng Nguyệt kia, bình thường thích lấy lòng Uông Linh nhất.
Uông Linh làm việc trong nhà máy dệt thành phố, làm chủ nhiệm phân xưởng, bà ta cũng muốn vào làm.”
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến em?”
“Tất nhiên là không liên quan đến em, nhưng liên quan đến chồng em chứ sao.”
Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Kim Tú Châu, thấy vẻ mặt của Kim Tú Châu vẫn bình thường, bèn nhỏ giọng hỏi một câu: “Em có biết chuyện năm ngoái, chồng em xem mắt với người khác không?”
Kim Tú Châu sửng sốt, hình như cô có chút ấn tượng về chuyện này.
Lúc Giang Minh Xuyên đến nhà Phó Kiến Quốc ăn cơm, “Kim Tú Châu” không ngồi vào bàn ăn.
Cô ta đứng bên ngoài nghe lén mẹ con nhà họ Phó nói chuyện trong bếp, mới biết mẹ chồng còn có tâm tư như vậy.
Lúc ấy, em chồng còn nói một câu, chẳng phải anh đang xem mắt với người khác à, nào ngờ mẹ chồng “Kim Tú Châu” lại nói, chưa kết hôn thì sợ gì, chỉ cần gả cho cậu ta thì về sau con cũng thành người thành phố…
Kim Tú Châu đã đoán đại khái xảy ra chuyện gì, chắc là người kia có quan hệ với Uông Linh.
Quả nhiên, cô nghe thấy Tiền Ngọc Phượng nói: “Đối tượng xem mắt của chồng em năm ngoái là do Uông Linh giới thiệu, người ta cũng là công nhân nhà máy dệt, có một đứa con gái ba bốn tuổi, cực kỳ xinh đẹp.”
Dứt lời, cô ta không khỏi hối hận, nhìn Kim Tú Châu rồi áp chế câu nói kế tiếp, sợ Kim Tú Châu nghe sẽ thấy khó chịu, vội vàng nói bù một câu: “Thực ra em cũng xinh lắm, đôi mắt vừa to vừa sáng, trông rất sáng sủa.”
Tuy rằng Tiền Ngọc Phượng cảm thấy người phụ nữ kia không tệ, nhưng hai ngày nay làm quen với Kim Tú Châu, cô ta vẫn thân thiết với Kim Tú Châu hơn, bây giờ tâm tư của cô ta đã nghiêng về phía cô.
Thấy ánh mắt cô ta xoay tròn, Kim Tú Châu biết ngay cô ta đang suy nghĩ gì, không khỏi nghẹn họng.
Đây là lần đầu tiên có người khen cô như vậy, nói tóm lại là không xinh đẹp chứ gì.
Phó Yến Yến ngồi bên cạnh siết chặt nắm tay, không ngờ mới đó mà đã nghe thấy hai mẹ con kia.
“Hầy, nói chứ đối phương cũng là người đáng thương, chồng cô ấy mất hồi năm ngoái hay năm kia gì đấy, nhà chồng còn có một cậu em chồng, một đám người bắt nạt hai mẹ con họ.
May mà cô ấy tháo vát, tự tiếp nhận công việc của chồng, trở thành công nhân chính thức của nhà máy dệt, dẫn theo con gái sống trong thành phố.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...