Dứt lời, nước mắt của cô lăn dài như hạt ngọc, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khen Giang Minh Xuyên, Tiền Ngọc Phượng và bản thân mình một lượt.
Cho dù cô nghèo, cũng không mượn đồ của người khác mà không trả giá thứ gì.
So sánh hai bên, càng khiến đối phương có vẻ vô cớ gây rối, hà khắc vô lý.
Hai đứa bé đứng sau lưng Kim Tú Châu, Hạ Nham còn nhỏ, không giấu được suy nghĩ trong lòng, thấy Kim Tú Châu khóc lóc đáng thương, cậu bé vốn ít nói nhút nhát giờ đây lại trừng Lưu Hồng Nguyệt bằng ánh mắt hung ác.
Chỉ có Phó Yến Yến kinh ngạc mắt tròn xoe, thấy Lưu Hồng Nguyệt bị người khác nhìn bằng ánh mắt khiển trách, cô bé nhìn Kim Tú Châu, bỗng cảm thấy người phụ nữ trước mắt thật lạ lẫm, bởi vì trong trí nhớ của cô bé, Kim Tú Châu chưa bao giờ yếu thế trước mặt người khác.
Phương Mẫn thở dài, vươn tay vỗ lưng Kim Tú Châu: “Không sao không sao, cuộc sống sau này cô sẽ ổn thôi.
Tiểu đoàn trưởng Giang là người tốt, hai đứa trẻ cũng ngoan ngoãn, cô đừng khóc nữa.
”
“Đúng đấy, mượn cái áo mặc thì đã sao? Quần áo của con nhà tôi đều là họ hàng tặng cho, nhà ai mà giàu có đến nỗi không cần mượn đồ của người khác chứ?”
“Không sao đâu, lần sau tôi cho cô mượn đồ mặc, ai dám nói nhảm tôi sẽ xé miệng cô ta.
”
Những lời này khiến Kim Tú Châu bật cười.
Thấy cô mỉm cười, mọi người mới thân thiện trò chuyện với cô, chẳng qua đề tài đều xoay quanh Kim Tú Châu, Lưu Hồng Nguyệt chen miệng nói mấy câu mà chẳng ai hùa theo, nhất là mấy người chung quanh bà ta, không biết cố ý hay vô tình mà chậm rãi dịch ghế lại gần Kim Tú Châu, khiến sắc mặt bà ta càng trở nên khó coi.
Chẳng qua đề tài trò chuyện không kéo dài lâu, không lâu sau, đoàn trưởng Nghiêm và chính ủy Chúc đã về, mấy người phụ nữ đứng dậy, hơi đông người nên đoàn trưởng Nghiêm dứt khoát xoay người sang nhà hàng xóm, mượn một cái bàn mang về nhà.
Mấy người phụ nữ chia thành hai nhóm, có người quét rác, có người vào bếp bưng đồ ăn, Kim Tú Châu sợ đánh vỡ đồ ăn sẽ khiến người khác chú ý nên chỉ ở bên ngoài bưng ghế, bưng kiểu gì mà lại đứng bên cạnh Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên cũng nghe thấy lời nói lúc nãy của Kim Tú Châu, mặc dù trong lòng hơi xúc động, nhưng đồng thời anh cũng biết trong lòng cô có không ít tâm tư.
Chẳng qua anh không giận, thậm chí trong lòng còn hơi hâm mộ, trước kia anh gặp phải tình huống này chỉ biết nén giận, im lặng chịu đựng.
Bữa tối đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ và trẻ em ngồi một bàn.
Trẻ con không ngồi vào bàn, bưng một cái bát đứng bên cạnh, muốn ăn gì thì nói với mẹ, có đứa trẻ hoạt bát còn chạy sang bàn của ba đòi ăn món gì.
Kim Tú Châu bế Phó Yến Yến ngồi lên đùi mình.
Phó Yến Yến cầm thìa tự múc cơm, lúc ăn cơm, cô bé nhớ tối qua Kim Tú Châu dạy mình nhai chậm nuốt kỹ, phải ngồi thẳng lưng, không khỏi thực hiện theo phản xạ.
Hạ Nham cũng vậy, ngoan ngoãn đứng một bên, Kim Tú Châu gắp thứ gì thì cậu bé ăn thứ đó, hai đứa bé đều không ồn ào không quấy rối, hình thành sự đối lập rõ rệt với bọn con nít đòi ăn thịt, nhai nhồm nhoàm bên cạnh.
Hạ Nham đã đành, dù sao cũng không phải là mẹ con ruột, ở bên ngoài không được tự nhiên cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng bé gái còn nhỏ tuổi như thế này mà vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, quả thực khiến những người ở đây rất kinh ngạc.
Phương Mẫn ngồi bên cạnh Kim Tú Châu quay sang nhìn mấy lần, cảm thấy tư thế ăn cơm của hai mẹ con đều rất nhã nhặn ưa nhìn, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...