Bởi vì lúc ấy cô hầu hạ trong viện của Thế tử nên ai cũng bằng lòng nể mặt mà dạy cô đôi chút.
Sau này cô trở thành người của Hầu gia, lại âm thầm tìm ma ma học chữ xem sổ sách.
Cô biết các chủ tử trong phủ đều có xuất thân cao hơn mình, khinh thường sau lưng mình, nhưng thế thì đã sao? Cô không hề thua kém họ, ngay cả Hầu gia cũng khen cô vô cùng thông minh, chỉ tiếc lại là nữ nhi thân.
Kim Tú Châu lấy đậu tròn đã ngâm từ buổi sáng, bỏ thêm ít nước đặt vào nồi nấu chín.
Tranh thủ thời gian này, cô và Hạ Nham mang ghế trong nhà ra ngoài sân phơi nắng, sau đó múc một chậu nước mang vào nhà lau chùi từ trong ra ngoài một lượt.
Bận rộn đến hai giờ chiều, cô để nguội đậu đã nấu chín rồi bỏ vào bát canh, dùng muôi nghiền thành bột đậu mềm mịn.
Làm xong, cô lại đặt bột đậu vào nồi, bỏ thêm đường trắng rồi liên tục đảo trong nòi, chờ đến khi kết thành chất lỏng đặc quánh thì múc ra, bỏ vào đĩa chờ nguội.
Bây giờ trời đang lạnh, không cần cố ý ướp lạnh, chờ khoảng nửa canh giờ, bánh sẽ đông lại thành dạng đặc.
Kim Tú Châu nấu món này vốn để tặng người, cho nên ngâm không ít hạt đậu.
Cô úp ngược đĩa lên thớt, sau đó cắt bánh đã đông đặc thành từng miếng dài và mảnh, miếng nào đẹp thì đặt trong đĩa, miếng nào bể thì đặt trong bát cho hai đứa bé ăn.
Cuối cùng bày ra ba đĩa bánh đẹp.
Kim Tú Châu úp ngược bát che một đĩa hoàng kim cao, sau đó dặn dò Hạ Nham: “Con dẫn em gái đưa thứ này sang nhà thím Tiền, nhân tiện hỏi thím ấy có cái áo nào sạch sẽ không, cho thím mượn mặc một đêm, ngày mai thím sẽ trả cho thím ấy.”
Hạ Nham ngậm hoàng kim cao trong miệng không nỡ nuốt vào, nghiêm túc nghe Kim Tú Châu dặn dò, cuối cùng gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
Sau đó, cậu bé cẩn thận bưng đĩa đi ra ngoài, đi rất chậm, chỉ sợ làm rơi cái đĩa trên tay.
Phó Yến Yến đi theo cậu bé.
Không lâu sau, hai đứa bé đã quay về, không chỉ Hạ Nham cầm một cái áo bông màu xanh lục trên tay mà Phó Yến Yến cũng khoác một chiếc áo khoác sạch sẽ trên người.
Không chờ Kim Tú Châu hỏi, Hạ Nham đã nhanh chóng giải thích: “Đây là bà nội Ngô cho, áo cũ mà trước kia anh Tiểu Quân mặc.”
Gò má cậu bé đỏ bừng, vừa rồi Ngô Tiểu Quân cũng ở nhà, ăn thử một tiếng rồi kêu to ngon quá, còn khen thím mới giỏi thật, mình chưa bao giờ ăn món nào ngon đến thế, khiến cậu bé cực kỳ hãnh diện.
Lần đầu tiên cậu bé không cảm thấy tự ti trước mặt Ngô Tiểu Quân, bây giờ cậu bé cũng có cha mẹ, mẹ cậu bé biết làm bánh đậu rất ngon, cậu bé không còn là đứa trẻ đáng thương không có mẹ nữa.
Kim Tú Châu hài lòng gật đầu, đưa hai cái bát cho bọn trẻ: “Cầm đi ăn, nhưng không được ăn nhiều, dù sao cũng là đồ lạnh.”
Phó Yến Yến nhìn cô, lúc này mới nhận ra cô kêu mình đi theo là để mình cũng nhận được một bộ quần áo sạch sẽ.
Nhưng cô bé không hiểu vì sao lúc đầu lại không nói là mượn hai bộ đồ?
Hai đứa bé bưng bát ra ngoài, vẻ mặt đều hơi khó tin.
Hạ Nham không ngờ cả một bát to thế này đều là của mình, còn Phó Yến Yến không ngờ Kim Tú Châu biết làm đồ ăn.
Trong trí nhớ của cô bé, Kim Tú Châu chưa bao giờ làm mấy thứ này, bà ta chỉ biết kêu phí tiền.
Buổi chiều trời sắp tối, Giang Minh Xuyên về nhà.
Kim Tú Châu đã thay quần áo, còn tắm rửa gội đầu cho mình và hai đứa bé, ăn mặc sạch sẽ.
Thấy Giang Minh Xuyên về nhà, cô bèn đeo giỏ đựng bánh đậu lên cổ tay, hỏi anh: “Đi bây giờ hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...