Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Tuy rằng Kim Tú Châu cảm thấy lòng lương thiện của Giang Minh Xuyên hơi nực cười, nhưng lại khiến cô cảm thấy yên tâm.

Chí ít trong thế giới đầy lạ lẫm này, cô không cần sợ mình sẽ bị anh vứt bỏ.

Giang Minh Xuyên biết cô ngồi xe lửa lần đầu, nhìn cái gáy của Kim Tú Châu nói: “Nếu muốn đi vệ sinh thì nói với tôi một tiếng, tôi dẫn cô đi.


Có rất nhiều người đứng trước cửa nhà vệ sinh, nam nữ già trẻ đều có, tốt nhất là nên có người canh chừng bên ngoài.

Kim Tú Châu không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Chẳng qua mãi đến khi xuống xe lửa, cô vẫn không đi vệ sinh.

Mặc dù sốt ruột, nhưng cô không tài nào đi ngoài được trong tình huống chung quanh có đông người như thế này.

Trong mắt cô, nơi này chỉ là một chiếc xe ngựa khổng lồ, loại người nào cũng có.


Sau khi đến nhà ga tỉnh lỵ, Kim Tú Châu bế con đi vệ sinh.

Ban đầu cô còn sợ đứa con sẽ đi tiểu làm ướt quần áo, không ngờ đứa bé này ngoan hơn cô nghĩ nhiều, không khóc không quậy phá, cũng không cần chăm sóc nhiều.

Giang Minh Xuyên ra ngoài mua cơm.

Ăn cơm xong, anh kêu Kim Tú Châu vào nhà vệ sinh lau người một chút.

Nhà vệ sinh của nhà ga tỉnh lỵ rất lớn, hơn nữa rất sạch sẽ, suốt ngày đều có người dọn dẹp, bên cạnh là phòng nước sôi, cung cấp nước sôi liên tục, tiện lợi hơn ở trên xe lửa nhiều.

Kim Tú Châu bèn dẫn con, cầm theo khăn mặt và chậu nước vào nhà vệ sinh để rửa mặt đánh răng qua loa một chút.

Khăn mặt, bàn chải, bột đánh răng đều là Giang Minh Xuyên mới mua, trong nhà vệ sinh còn có một tấm gương, lúc mới thấy mình trong gương, Kim Tú Châu còn hoảng sợ, cô không ngờ bây giờ mình lại xấu đến thế.

Mái tóc xác xơ bù xù xõa trên vai, gò má lõm xuống, làn da ố vàng, trông vô cùng tiều tụy, đôi mắt gần như không có ánh sáng, thân thể rất gầy, áo bông rộng cứ như treo lủng lẳng trên người cô.


Tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì ngũ quan giống dáng vẻ ban đầu của cô đến 6-7 phần, chẳng qua quá gầy, vừa thấy đã biết là người đói khổ chưa bao giờ có ngày lành.

Ban đầu cô hơi thất vọng, nhưng ngẫm lại thì coi như Bồ Tát thương hại cô, cho cô một cơ hội được sống yên ổn.

Mặc dù nơi này nghèo khổ nhưng không có ba vợ bốn nàng hầu, cũng không coi mạng người như cỏ rác, chưa chắc đã tệ hơn kiếp trước.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô thoải mái hơn một chút, ánh mắt cũng trở nên kiên định, thậm chí tràn ngập ý chí dâng trào, dường như lại trở về thời khắc lúc trước đấu trí đấu dũng với một đám oanh oanh yến yến trong hậu viện.

Tuy nhiên sau khi ra ngoài, thấy Giang Minh Xuyên đang trò chuyện với một cô gái trẻ tuổi, ánh sáng trong mắt cô thoáng chốc biến thành bất mãn.

Chẳng qua xưa nay cô vốn giỏi kìm nén, không lập tức nổi giận mà chờ đến khi cô gái kia rời đi, cô mới lại gần, hỏi một câu chua lòm: “Người kia là ai vậy?”
Giang Minh Xuyên không nhận ra thái độ của cô hơi thay đổi, chỉ giải thích một câu đơn giản: “Là trí thức trẻ xuống nông thôn hỏi đường tôi.


Sau đó anh hỏi lại một câu: “Rửa xong rồi à?”
Kim Tú Châu không trả lời anh mà nhíu mày: “Đông người như thế này, sao cô ta chỉ hỏi anh chứ không hỏi người khác?”
Lúc này Giang Minh Xuyên mới nhận thấy tình huống không đúng, nhíu mày nhìn cô.

Kim Tú Châu không đủ tự tin, nhưng vẫn nâng cằm ra vẻ đúng lý hợp tình nói: “Bây giờ anh là chồng tôi, người mà tôi coi trọng, không ai được giành.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui