Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Mùa đông năm 1969, gió đông lạnh thấu xương làm người phụ nữ nằm trên giường bừng tỉnh, người phụ nữ cố gắng mở to mắt, đầu óc ong ong, một lúc lâu cũng chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, lập tức cử động thân mình cứng ngắc chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc quay đầu quan sát xung quanh.

Cô nhớ được bản thân nên chết rồi mới đúng.

Cách cô không xa là một cửa sổ bị rách, bên ngoài bị tầng tuyết dày bao trùm, ánh sáng trắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy mặt đất mấp mô cùng với vết nứt trên vách tường, Kim Tú Châu nhíu mày, dáng vẻ căn nhà chỉ có bốn bức tường này còn chẳng bằng căn nhà lúc nhỏ của cô.

Cô đưa tay ra day phần trán đau nhức, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở, động tác cô hơi khựng lại, đang chuẩn bị tìm chỗ phát ra âm thanh nhìn xem, đầu giống như bị vô số kim đâm vào, đau đớn không thôi, một vài hình ảnh xa lạ ùa vào trong đầu cô.


Qua một lúc lâu cơn đau mới giảm đi, cô hít một hơi thật sâu ổn định lại tinh thần, sau đấy giống như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía bên cạnh mình, trên mặt lộ ra biểu cảm trầm tư, người đàn ông đưa lưng về phía cô nằm trên giường, chăn mỏng đắp ở bên hông, lộ ra phía sau lưng cường tráng hữu lực.

Trong đầu Kim Tú Châu không ngừng lặp đi lặp lại giãy dụa, lại nhìn qua cảnh tượng xung quanh, sau cùng cắn răng một cái, giống như đưa ra quyết định, tay run run kéo chăn mền một lần nữa nằm xuống, nhắm chặt mắt lại.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, một cô gái mặc một chiếc áo màu xanh lam bị giặt đến trắng bệch bưng một chậu nước nóng đi về phía phòng nhỏ bên cạnh.

Trước khi gõ cửa cô ta cố ý dừng lại sờ lên bím tóc vừa mới chải kỹ càng, thấy không bị rối, lúc này mới yên tâm gõ cửa, trên mặt còn cố ý để lộ biểu cảm thẹn thùng.


Trước tiên cô ta gõ hai lần, bên trong không có bất kỳ đáp lại nào, cô ta tưởng rằng tiếng động quá nhỏ, bèn cố ý dùng sức gõ hai lần, chờ một lát vẫn như cũ không thấy động tĩnh gì.

Không biết cô ta nghĩ đến điều gì, ánh mắt cô ta hơi hoảng hốt, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua trong sân, sau khi thấy không có ai mới lén lút đưa mặt sáp đến khe cửa nhìn vào, cô ta có chút không nhìn thấy rõ, bèn hơi dùng sức đẩy, vừa đẩy một cái cửa trực tiếp bị mở ra, sau đó cô ta nhìn thấy một nam một nữ nằm trên giường, cực kỳ thân mật ôm nhau ngủ chung một chỗ.

Mặt người đàn ông đối diện về phía cô ta, hai mắt nhắm chặt, trên gương mặt cương nghị là sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, cho dù là ngủ trên người vẫn mang theo một khí thế làm cho người ta không dám đến gần, người phụ nữ trong ngực anh dán lên lồng ngực anh ngủ, chỉ lộ ra phần đầu đen nhánh cùng với một bên mặt.

Nhưng Phó Mỹ Vẫn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người kia, nhất thời cả người xù lông, trực tiếp ném chậu sắt trong tay xuống đất, thét lên một tiếng xông đến: “Kim Tú Châu, đồ tiện nhân nhà chị, tôi liều mạng với chị.

”Âm thanh chói tai như xé rách cả sân, ầm ĩ đến cả hai ông bà đang ở trong bếp nấu cơm vội vàng chạy đến xem: “Sáng sớm la hét cái gì, còn có khách trong nhà đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận