Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc
Hiểu Linh dậy sớm, lên nhà chuẩn bị quần áo tươm tất thì Tiểu Đông cũng đã chuẩn bị xong bàn thờ đơn giản với nước mới, trầu cau.
Cô tự tay rút ba nén hương đốt cháy cắm vào bát hương, thành tâm khấn:
- Con thành tâm kính thỉnh các vị gia tiên nhà họ Phạm.
Linh hồn bản thể đi đâu về đâu con không được biết.
Nhưng Phạm Hiểu Linh con trong thân xác này sẽ chăm lo đầy đủ nhan khói, giỗ kỵ cho các vị.
Hôm nay con có nén hương thỉnh các vị về làm chứng cho con về việc con muốn đón bát hương Nguyễn gia gồm nhạc mẫu và đại
tỷ của phu lang con về tại Phạm gia thờ phụng.
Mong vong linh gia tiên Phạm gia theo khói hương cùng con đi một chuyến để có thể sang tai mách bảo cho người trần chúng con.
Xong xuôi bên này, cô cùng Lưu thị sang bên Nguyễn gia làm cái lễ tương tự rồi mới đi lên điện thờ của cô đồng Trịnh trên núi Đún Sơn.
Đún Sơn là một ngọn núi đất thấp nên xung quanh um tùm cây cối.
Một lối bậc thang nhỏ bằng gạch xây đã phủ rêu.
Hiểu Linh thầm tự nhủ: vị cô đồng Trịnh này hẳn là rất có tiền.
Trong khi dân xứ này phần lớn vẫn là nhà tranh vách đất thì cô đồng đã dùng hẳn gạch nung để xây bậc thang như vậy.
Cuối con đường bậc thang dẫn thẳng đến một cái sân rộng.
Cũng đã có khá nhiều người ở đây chờ được gọi tên.
Hiểu Linh liếc mắt nhìn ngôi điện xây bằng gạch gỗ, mái cong theo kiến trúc đền chùa điển hình.
Những bức tường bằng gạch nung niên đại cũng không sớm.
Những cột nhà bóng loáng to phải một người ôm.
Mái ngói âm dương đã phủ màu rêu cũ kỹ.
Hương trầm từ trong điện thoang thoảng trong không khí khiến tâm thần an định.
Vừa lên đến đây, giọng nói của Lưu thị cũng nhỏ đi rất nhiều:
- Ngôi điện này ở đây cũng lâu lắm rồi.
Các đời thầy pháp, cô đồng tu tập ở đây rất nhiều nhưng cuối cùng đều sẽ tản đi khắp nơi hành pháp hành thiện.
Chỉ có duy nhất một người ưu tú nhất sẽ được đồng thầy giữ lại để chăm lo điện thờ này, tiếp quản âm binh của đồng thầy.
Hàng năm, cứ đến đợt lễ lớn của các thánh, những người có căn quả dâng bát hương bản mệnh ở điện này sẽ tề tựu về đây để làm lễ.
Lễ lớn lắm.
Đột nhiên từ trong điện đi ra một tiểu đồng tử.
Mọi người đang nói chuyện lao xao đột nhiên im bặt.
Vị đồng tử hai tay chắp lại cúi chào rồi nói:
- Hôm nay bổn điện có khách nên mời các chư vị về cho.
Vị nữ tín chủ họ Phạm đã đến rồi, xin mời vào.
Cô tôi chờ tín chủ từ sáng.
Hiểu Linh có chút ngạc nhiên nhìn Lưu thị.
Cô vừa đặt chân tới cửa điện không được bao lâu đâu.
Hay trong những người ở đây còn có ai họ Phạm? Cô chờ xem trong những người ở sẵn đây có ai ở lại không.
Nhưng tất cả bọn họ đều tự giác lục tục đứng dậy ra về.
Vị cô đồng Trịnh này thật sự chờ cô tới sao?
Vị tiểu đồng tử lúc này thấy chỉ còn mình Hiểu Linh đứng yên bất động thì cũng đoán ra người cần tìm.
Cậu ta mỉm cười vái chào lần nữa:
- Mời Phạm tín chủ cùng người nhà vào đi thôi.
Nói xong người đó liền quay người đi vào bẩm báo lại chuyện bên ngoài với sư phụ của mình.
Hiểu Linh cùng Lưu thị cũng nối gót đi vào trong điện.
Lưu thị tới nơi này luôn có cảm giác kính sợ nên bất giác cúi người xuống.
Còn Hiểu Linh lại rất thưởng thức bài trí nơi đây nên thong dong ngắm nhìn.
Bàn thờ trong điện được bố trí rất cầu kỳ những ban bệ, tượng, ngai… Hiểu Linh không biết về những vị được thờ ở đây nhưng lòng thành kính vẫn cúi đầu vái ba vái.
Trịnh An từ lúc Phạm tín chủ bước vào luôn theo dõi từng bước đi, cử chỉ của con người này.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho bề trên về sang tai với hắn như vậy? Tâm thế ung dung, dáng đi nhẹ nhàng quân tử, đôi mắt sáng có thần.
Quả nhiên là một người sâu không lường được.
Hiểu Linh vái ban thờ xong thì quay sang vị được người ta gọi là cô đồng Trịnh, cô có chút ngạc nhiên khi rõ ràng đây là một nam nhân mà.
Nhưng rồi Hiểu Linh tự cười chính mình, sao cô lại thắc mắc chuyện này được nhỉ khi mà ở nơi cô tín ngưỡng thờ Tứ phủ cũng không ít người rõ ràng là cậu nhưng luôn được gọi là cô đồng đó thôi.
Hiểu linh khẽ cúi đầu chào hỏi rồi nói:
- Không biết cơ duyên nào cô biết họ Phạm tôi có việc đến nhờ cậy?
Trịnh An liếc nhìn nữ nhân kia thêm một chút rồi chỉ vào vị trí đối diện cách hắn một chiếc bàn nhỏ rồi nói:
- Hai người ngồi xuống đi đã.
Từ sáng bề trên đã về sang tai cho ta biết hôm nay có tín chủ họ Phạm tới tìm.
Nguyên cớ cụ thể là gì thì ngài không có nói, chỉ là có vài lời muốn nhắn nhủ lại đến cho Phạm tín chủ thôi.
Hiểu Linh hiếu kỳ hỏi lại:
- Là mấy lời gì, mong cô đồng Trịnh chỉ giáo cho.
Trịnh An chậm rãi rót ba ly trà đẩy về phía đôi diện hai ly rồi chờ đợi.
Hiểu Linh biết ý cầm lấy ly nước của mình rồi nhâm nhi.
Trà khá ngon, có vẻ như là một loại lá nào đó, vừa thân thuộc lại không thể nhớ nổi đã từng uống ở đâu.
Lưu thị có chút bó chân bó tay cũng cầm ly nước nhấp miệng uống.
Trịnh An trầm mặc một hồi đột nhiên lên tiếng:
- Ta không biết Phạm cô nương là ai, từ đâu tới, nhưng cô nương không phải người nơi này.
Cô Chín hôm nay về sang tai cho ta mấy lời cho cô nương rằng: đã đến đây rồi thì an tâm ở lại đây.
Việc cô tới đây là quả chứ không phải nhân.
Nhớ lấy, cây to thì đón gió.
Tùy sức mình mà mang lại phúc lợi cho thời đại, chư thần sẽ không phụ công ai.
Hiểu Linh nghe những lời từ một người xa lạ nói chuyện về bản thân mà tâm không khỏi rung lên.
Ánh nhìn của nam nhân kia thẳng tắp, phẳng lặng như hồ, giống như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngụy trang để nhìn thấy khuôn mặt thật của bất kỳ ai.
Người này thật sự có thể nhìn ra cô không thuộc thế giới này? Việc cô tới đây là kết quả của một quá trình nào đó chứ không phải đơn giản là tự nhiên xảy ra? Cây to đón gió, mang phúc lợi cho thời đại theo khả năng ý nói cô có thể giúp nơi này phát triển một chút nhưng đừng quá đà? Sao có thể chứ?
Hiểu Linh như có như không đánh giá vị đồng cô này.
Cô khẽ cười hỏi:
- Vậy… phiền cô xem cho tôi một chút.
Tôi có mấy người em?
Lưu thị nãy giờ ngây người vì những lời của cô đồng Trịnh, giờ nghe Hiểu Linh nói lại càng sửng sốt.
Con bé không tin những lời cô đồng nói? Cô đồng sẽ giận dữ ư? Ông lo lắng ngăn cản:
- Hiểu Linh..
con..
Vị đồng cô nhìn ánh mắt như đang cười của nữ nhân kia biết rõ người này không tin những lời hắn nói.
Chuyện cũng chẳng có gì là lạ.
Đến bản thân hắn còn chẳng tin nổi những lời Cô Chín sang tai cho hắn lại là mấy lời này.
Trịnh An thắp lên một cây nhanh ngắn lầm rầm khấn rồi quơ quanh mặt nữ nhân kia ba vòng.
Những hình ảnh hiện lên trong đầu đánh sâu vào nhận thức của hắn.
Ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tìm tòi lại chăm chú nhìn người đối diện.
Trịnh An lên tiếng:
- Ba người.
Hai người nơi này… còn nhỏ lắm.
Một người khác ở rất xa, đã rất lớn rồi.
Bàn tay Hiểu Linh bất giác nắm chặt, đăm đăm nhìn vị cô đồng kia.
Người này thật sự có thể nhìn thấy Hiểu Minh sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...